Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 68: Mộ tổng cũng tiềm quy tắc?! (31)




Trong phòng khách vài mét vuông đặt hai chiếc ghế sô pha đơn giản có phần cũ kỹ, chỉ đủ cho tối đa tám người ngồi, cùng với một chiếc bàn gỗ café con con. Cha mẹ Bạch cùng Bạch Tố Thịnh liền ngồi một bên, bên còn lại ngồi Mộ Tử Quân, Bạch Tố Linh và Bạch Tố Khiêm, còn vợ chồng Bạch Tố Hương và cặp đôi Bạch Tố Mai đành ngồi ở trên mấy cái ghế nhựa đặt ở xung quanh.

Bạch Tố Hương và Bạch Tố Mai đã quen với việc hai em trai được ưu tiên nên không hề gì, chỉ có hai người đàn ông còn lại là có điểm khó chịu, nhưng nhà thiếu chỗ, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận.

Mộ Tử Quân cùng Bạch Tố Linh đem các túi quà lần lượt phân cho các thành viên trong gia đình. Bên nam thì được tặng mấy hộp trà và mấy chai rượu cao cấp, bên nữ thì được tặng thực phẩm chức năng cùng các loại mỹ phẩm dưỡng da, hoặc là nước hoa, còn hai người em trai thì được tặng các loại bánh nhập khẩu cùng với cây bút máy cao cấp.

Lúc tặng quà, Bạch Tố Linh cũng chú ý quan sát phản ứng của mọi người.

Cha mẹ thì có chút câu nệ, không được tự nhiên cười nói vài lời khách sáo với Mộ Tử Quân. Cô đoán hẳn là vì khí thế của anh quá lớn, cho dù anh đã cố ý thu lại thì đối với ông bà Bạch, người từ nhỏ đã sống ở thôn quê chưa gặp qua ai có địa vị cao bao giờ, vẫn có chút không thích nghi kịp. Bọn họ hẳn là sợ Mộ Tử Quân xem thường họ, nhưng lại nghĩ đến mình là bậc trưởng bối, nhún nhường thì không ổn nên mới không biết dùng thái độ thế nào để đối với anh.

Nhà của chồng chị cả thực ra ở trong nội thành thành phố này, tuy chưa từng gặp qua sếp tổng như Mộ Tử Quân nhưng tốt xấu gì cũng ở thành phố, Bạch Tố Hương gả cho anh đã hơn hai năm, tầm mắt đương nhiên so với cha mẹ thì rộng hơn một chút. Hai người lúc nhận quà tuy không nhịn được tò mò nhìn vào bên trong, nhưng biểu cảm vẫn ôn hòa vừa phải, thân thiện khách sáo cười.

Bạn trai chị hai có lẽ tuổi trẻ hơn một chút nên không chững chạc bằng, tuy không nhìn ra không hài lòng nhưng độ cong khóe môi lại hơi hạ xuống.

Bạch Tố Mai lại còn rõ ràng hơn, Bạch Tố Linh rõ ràng nhận ra được một tia coi thường ghét bỏ của cô khi nhìn túi quà.

Bạch Tố Linh không khỏi cười lạnh, tặng mỹ phẩm và nước hoa cao cấp cô ta còn không vui? Vậy còn muốn cái gì? Có phải nên bonus thêm một chiếc túi xách hay một bộ trang sức đắt tiền không?

Nhìn qua hai em trai, tuy hai người họ có chút không hứng thú khi thấy bánh và bút, nhưng ít nhất cũng không quá đáng như Bạch Tố Mai, khiến Bạch Tố Linh cảm thấy tốt hơn một chút.

Hai người em trai được nuông chiều từ nhỏ lại không có ý chê bai ghét bỏ, mà người chị hai lúc nhỏ có cuộc sống tương tự cô lại ngầm có ý không vui.

Thật bất ngờ nha.

Tặng quà xong, cha mẹ Bạch bắt đầu hỏi han chuyện Mộ Tử Quân và Bạch Tố Linh, từ thông tin cá nhân công ăn việc làm của anh đến chuyện bọn họ quen nhau như thế nào, đã có ý định gì chưa.

Lúc được hỏi thì Mộ Tử Quân đều lễ phép có chừng mực trả lời, câu trả lời cũng rất khiêm tốn.

Giả dụ như lúc được hỏi công ty của anh làm về cái gì, Mộ Tử Quân chỉ bảo làm chút kinh doanh nhỏ, cái gì cũng có, khiến bọn họ tưởng rằng anh mở siêu thị.

Lại giả dụ như lúc được hỏi về tiền lương, Mộ Tử Quân liền nói đủ ăn đủ sống.

Lúc nhắc đến chiếc xe hơi Bentley đậu bên ngoài kia, Mộ Tử Quân không chút ngượng ngùng bảo chỉ là chiếc xe hơi bình thường, không đáng tiền.

Bạch Tố Linh ngồi ở một bên bị anh làm nghẹn một hơi, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, thật không biết là anh khiêm tốn thật, hay là anh cố ý giấu diếm, hoặc lại là ở trong mắt anh, Mộ thị thật sự chưa đủ quy mô, xe Bentley cũng không đáng nhiêu tiền.



Nói một hồi thì lại nói sang chuyện chị cả kết hôn hai năm trước, lại chuyển qua chị hai đang lên kế hoạch chuẩn bị làm đám cưới với bạn trai, sau lại qua chuyện học hành của Bạch Tố Thịnh và Bạch Tố Khiêm.

Ngồi một lúc thì đến giờ chuẩn bị cơm chiều, phụ nữ trong nhà đều xuống bếp bắt tay vào việc nấu nướng, trên nhà liền chỉ còn đàn ông ngồi nói chuyện với nhau. Vì dư ra chỗ nên Bạch Tố Khiêm chạy sang ngồi cạnh cha và anh, anh vợ cả và anh vợ hai tương lai ngồi bên cạnh Mộ Tử Quân.

Mấy chuyện cần hỏi lúc đầu ông Bạch đã hỏi xong, giờ cũng không biết phải nói gì với Mộ Tử Quân, liền ngồi một bên nghe bọn trẻ nói chuyện.

Anh vợ cả ở trên thành phố thực ra mở một cửa tiệm tạp hóa không lớn không nhỏ, lúc này cho rằng Mộ Tử Quân mở siêu thị bèn trò chuyện với anh về chuyện này, muốn hỏi han một chút kinh nghiệm.

Tuy Mộ Tử Quân không thực sự mở siêu thị nhưng Mộ thị vẫn có chén cơm trong thị trường này, nói chuyện với anh cũng không hề gì. Nói một hồi thấy anh vợ cả là người chất phác, Mộ Tử Quân liền không khách khí bảo sẽ đầu tư vào tiệm tạp hóa của anh, giúp vợ chồng anh mở thêm chi nhánh.

Khỏi phải nói anh ta mừng rỡ kinh hỉ bao nhiêu.

Anh vợ hai tương lai liền có điểm ghen tị, nhưng anh ta là nhân viên công chức bình thường, cũng không thể nào ngửa tay đòi tiền được nên chỉ đành ôm một bụng chua trong lòng.

Bạch Tố Thịnh thấy Mộ Tử Quân rộng rãi như vậy thì hơi động tâm, nghĩ đến bản thân đang học năm hai ngành tài chính, mở miệng dò hỏi Mộ Tử Quân hai năm sau mình tốt nghiệp có thể đến công ty anh làm không.

Mộ Tử Quân cười cười, "Đến lúc đó cứ nộp đơn đến Mộ thị."

Bạch Tố Thịnh liền cho rằng anh đồng ý nhận mình, lập tức tươi cười liên tục cảm ơn anh, chỉ có Bạch Tố Khiêm là cảm thấy có chút không đúng lắm.

Mộ Tử Quân hình như chỉ bảo cứ nộp đơn, cũng không nói là chắc chắn sẽ nhận người...

Loại ánh mắt trần trụi này của Bạch Tố Khiêm sao có thể qua được mắt Mộ Tử Quân. Anh nhìn cậu ta như cười như không, không hề có vẻ gì là chột dạ hay ngượng ngùng khi bị cậu phát hiện ra lời hứa suông của mình, khiến Bạch Tố Khiêm thật ra trong khoảnh khắc lại hơi hoảng hốt.

"Em hình như năm sau sẽ thi đại học? Đã tính chọn ngành nào chưa?" Mộ Tử Quân hỏi Bạch Tố Khiêm.

Bạch Tố Khiêm hơi siết tay lại, có chút căng thẳng trả lời, "Vâng, em cũng tính học tài chính..."

Thấy Bạch Tố Khiêm có chút gượng gạo sợ sệt đối với mình, Mộ Tử Quân không khỏi buồn cười, trả lời, "Nếu có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi anh."

Bạch Tố Khiêm kinh ngạc nhìn anh, phải mất một lúc mới hiểu rõ ý của anh, có chút không kìm nén được mừng rỡ vội đáp, "Vâng, em cám ơn anh!"

Mộ Tử Quân thấy Bạch Tố Khiêm nhìn thấu được ý mình thì cong môi cười. Xem ra cũng không phải loại ngu ngốc, vẫn còn biết nhìn rõ lợi hại nha.



Lại nhìn qua Bạch Tố Thịnh vẫn không rõ vì sao em trai mình lại vui mừng như vậy, trong ánh mắt còn có tia chế giễu nhè nhẹ, Mộ Tử Quân cười thầm trong lòng.

Ngồi thêm một lúc thì anh vợ hai tương lai lại đứng lên ra về, nói là đêm ba mươi Tết muốn ở cạnh cha mẹ mình, sáng mai lại qua chào hỏi. Bạch Tố Mai dường như đã biết trước nên không giữ lại, từ bếp chạy lên tiễn anh.

Còn lại một đại gia đình chín người ngồi quanh bàn tiệc ăn bữa cơm cuối năm.

Sau khi ăn xong, nhóm phụ nữ lại xuống bếp rửa bát, nhóm đàn ông thì ngồi ở trên ăn mứt uống rượu xem ti vi.

Đợi đến khi Bạch Tố Linh xong xuôi rời khỏi bếp, nhìn giờ thấy vẫn còn sớm thì xin phép cha mẹ rồi dẫn Mộ Tử Quân ra ngoài đi dạo xung quanh.

Đi được một đoạn khá xa rồi, Bạch Tố Linh mới mở miệng hỏi, "Bọn họ không làm khó anh chứ?"

"Gia đình em không xấu vậy đâu," Đối với sự lo lắng của cô dành cho mình, anh chỉ có thể bất đắc dĩ mà sủng nịch cười.

Hai người em trai của Bạch Tố Linh thật ra cũng không trắng trẻo mập mạp gì, trên gương mặt vẫn có nét khắc khổ, đầu ngón tay cũng có vết chai dày.

Cha mẹ Bạch Tố Linh tuy trọng nam khinh nữ nhưng cũng không quá đáng, con trai tuy được ưu tiên nhường nhịn nhưng vẫn phải ra đồng cày ruộng, con gái tuy phải kiếm được tiền mới cho đi học nhưng ít nhất vẫn không cấm học hành, cũng không đánh đập chì chiết hay coi rẻ bọn họ, chính là theo kiểu dù là 'gái' nhưng vẫn là 'con'.

Bạch Tố Linh nghe vậy thì hơi cười, "Vậy à?"

"Ừ," Mộ Tử Quân đáp, "Cha mẹ em tuy có chút gượng gạo nhưng không hề gì, vợ chồng chị cả em cũng rất tốt, là người hiền lành chất phác, anh đã đồng ý sẽ giúp bọn họ mở rộng quy mô cửa hàng tạp hóa rồi. Chị hai em cùng với bạn trai thì thật ra không bằng, có chút nhỏ nhen. Bạch Tố Khiêm so với Bạch Tố Thịnh thì tốt hơn một chút, có ánh mắt hơn, sau này lăn lộn bên ngoài hẳn cũng sẽ dễ dàng hơn."

"Chỉ một buổi thôi mà anh nhìn thấu rồi à?" Bạch Tố Linh cười cười.

Mộ Tử Quân đắc ý hếch cằm, "Anh là ai chứ?"

Bạch Tố Linh phì cười, sau lại nói, "Thế cũng tốt, chỉ cần bọn họ không có ý lợi dụng anh là được."

"Em đó, tốt xấu gì họ cũng là người nhà của em mà," Mộ Tử Quân nhéo mũi cô.

Bạch Tố Linh lại cười, không cho là đúng nói, "Đối với em thì anh quan trọng hơn bọn họ."

Ngay cả nguyên chủ còn không có nhiều tình cảm dành cho người nhà thì đối với một người từ ngoài xuyên đến như cô sao có thể có nhiều suy nghĩ cảm xúc gì với họ được chứ.

Nhưng Mộ Tử Quân lại cho rằng cô là vì bị quá khứ làm tổn thương nên mới không có nhiều mong đợi dành cho người nhà, nhất thời đau lòng không thôi, bàn tay gia tăng lực đạo nắm tay cô càng thêm chặt.