Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 56: Mộ tổng cũng tiềm quy tắc?! (19)




Bạch Tố Linh trang điểm xong thì ra ngoài, nói với đạo diễn mình đi chuẩn bị tâm lý trước rồi tìm đến một góc ngồi xuống.

"Ellie, em có thể tìm cho chị mấy phân đoạn yêu phi quyến rũ Hoàng đế không?"

"Không việc gì, chị đợi một lát," Ellie nhanh chóng trả lời.

Không bao lâu sau, một loạt các cảnh quay được truyền vào trong đầu cô, Bạch Tố Linh nghiêm túc xem thật kỹ, cố gắng học theo.

Lặng lẽ ngồi luyện hơn nửa tiếng, Bạch Tố Linh lại hỏi, "Ellie, lát nữa em có thể giúp chị... khụ, trong mắt chỉ có hình ảnh của Quân không?"

"..." Ellie im lặng hai giây, "...Xin ký chủ chờ một lát."

Bạch Tố Linh xấu hổ vân vê đầu ngón tay, tranh thủ trong lúc Ellie chuẩn bị, cô bước về phía Thuần đạo diễn nói, "Đạo diễn, tôi đã chuẩn bị xong rồi."

"Được, cô đợi một lúc, quay xong cảnh này rồi đến lượt cô, cố gắng giữ trạng thái nhé."

"Vâng."

Gần mười phút sau, nam nữ chính quay xong phân cảnh, Thuần đạo diễn lập tức bảo mọi người nhanh chóng thay đổi bối cảnh rồi gọi Bạch Tố Linh và nam hai vào quay.

Bạch Tố Linh ngồi vào vị trí của mình, nghiêng người dựa vào Hoàng đế, trong đầu nói với Ellie, "Làm đi."

Một giây sau, khung cảnh trước mắt trắng xóa, nam hai bên cạnh bỗng hóa thành Mộ Tử Quân đang mỉm cười dịu dàng nhìn cô, ngoài anh ra không còn bất kỳ ai hay vật nào khác.

Bởi vì đạo diễn biết tính cách của cô nên từ lúc cô ngồi vào ông đã ra lệnh cho mọi người bắt đầu quay, bất kể cô bắt đầu diễn lúc nào đều có thể kịp thời quay lại.

Bạch Tố Linh hít một hơi thật sâu, cố gắng vượt qua cơn xấu hổ ngại ngùng như muốn tuôn trào trong lòng mình, ngẩng đầu đối với 'Mộ Tử Quân' nở nụ cười, mềm mại lả lơi gọi, "Hoàng thượng~"

Sau đó, Bạch Tố Linh liền thấy 'Mộ Tử Quân' đối với mình nở nụ cười tà ý cưng sủng nói, "Ân? Trẫm nghe."

Tức khắc, mặt mày Bạch Tố Linh đỏ phừng lên, nhiệt độ toàn thân tăng nhanh như ngồi tên lửa, đến mức nam hai cũng cảm nhận được sự thay đổi trong thân nhiệt của cô.

Thuần đạo diễn ở bên ngoài hồi hộp nhìn chằm chằm vào máy quan sát, trong lòng thầm cầu nguyện Bạch Tố Linh có thể diễn được.

Cuối cùng, Bạch Tố Linh dùng loại phương pháp nói một câu thoại lại dùng một phút để bình ổn tâm tình, khó khăn mà vất vả quay xong.

Vừa nghe đạo diễn hô cắt, Bạch Tố Linh lúng túng từ trên người nam hai đứng lên, Ellie cũng thu lại ảo ảnh, toàn bộ khung cảnh xung quanh trở lại bình thường, Mộ Tử Quân cũng biến trở lại thành gương mặt của nam hai, đang mỉm cười nhìn cô.

"Được rồi, Bạch Tố Linh, cô làm tốt lắm, mau đi chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo đi."

Bạch Tố Linh như được đại xá, vội vàng túm váy chạy vào phòng trang điểm.

Thật sự xấu hổ chết mất thôi!

Sau này cô tuyệt đối không quay phân cảnh tình cảm nữa!



Cũng may là lúc nãy cô có chuẩn bị trước, dặn dò thợ trang điểm dặm thật nhiều phấn cho cô nên lúc lên hình mới không bị lộ, nếu không sẽ biến thành yêu phi mặt ửng đỏ xấu hổ lại thành thục quyến rũ Hoàng đế mất.

Ở bên ngoài, Thuần đạo diễn xem lại cảnh quay, đưa tay xoa cằm nói với phó đạo diễn và nam hai, "Cái này... nếu cắt chỉnh một chút, hẳn là có thể làm thành một phân đoạn hoàn chỉnh, không cần Lãnh Nghiêu phải quay với thế thân nữa..."

Phó đạo diễn gật đầu, "Tôi cũng thấy vậy... Lãnh Nghiêu, cậu nghĩ sao?"

Lãnh Nghiêu nhìn bọn họ cười cười, "Còn may ban nãy tôi diễn thật."

Biên kịch lúc này cũng tham gia vào, "Nếu Bạch Tố Linh vẫn có thể diễn, vậy chúng ta có nên thử khôi phục lại hai cảnh quay bị cắt bỏ kia không?"

Thuần đạo diễn hơi động tâm một chút, rốt cuộc lại lắc đầu, "Thôi, tha cho cô bé đi, huống chi chưa chắc Mộ tổng đã đồng ý."

Nhắc đến Mộ tổng, Thuần đạo diễn lại suy nghĩ một lúc, quyết định báo cho anh một tiếng chuyện bọn họ quyết định không dùng thế thân quay.

Vì vậy mà Mộ Tử Quân biết được, cô gái bình thường đơn thuần trong chuyện tình cảm đến mức hôn cũng xấu hổ lại có thể hoàn thành một cảnh quay quyến rũ Hoàng đế.

Tối hôm đó đến đón cô, anh cười cười quay sang hỏi, "Nghe nói hôm nay em đã hoàn thành được cảnh quay kia."

Tuy anh không nói rõ là cảnh quay nào nhưng Bạch Tố Linh lại hiểu được, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.

Mộ Tử Quân thấy vậy lại càng thêm tò mò, "Rốt cuộc là làm cách nào mà em quay được vậy?"

Rõ ràng hiện tại anh chỉ nhắc đến thôi mà cô còn xấu hổ đỏ mặt được thì làm sao có thể quay phân cảnh kia chứ?

Bạch Tố Linh mím môi lắc đầu, sắc đỏ lan tràn đến tận cổ.

"Không thể nói cho anh sao?" Mộ Tử Quân thất vọng.

Bạch Tố Linh len lén liếc sang, thấy anh buồn bã nhìn mình, trong lòng đắn đo mấy hồi, rốt cuộc lấy tay bưng mặt lí nhí nói, "Lúc đó... đại khái... em tưởng tượng Lãnh Nghiêu thành anh..."

Tim Mộ Tử Quân nhảy lên bình bịch, một cỗ nhộn nhạo nóng bỏng lập tức dâng trào ở dưới thân.

Nhìn sang người nào đó vẫn đang xấu hổ ôm mặt không biết gì, anh bất đắc dĩ than nhẹ, "Ai nói em không biết quyến rũ chứ..."

Bạch Tố Linh không hiểu nhìn anh, "Sao cơ...?"

Mộ Tử Quân nhìn khuôn mặt kiều diễm mỹ lệ của cô đỏ bừng tựa như đóa hoa hồng mới vừa nở rộ, ngượng ngùng mà nghi hoặc nhìn mình, một loại thần thái vừa quyến rũ lại vừa ngây thơ toát ra từ trong ánh mắt cô, anh rốt cuộc không nhịn được nữa, vội tấp xe vào lề.

Dưới sự kinh ngạc của cô, anh tháo dây an toàn, vươn người sang, một tay kéo hai tay cô xuống, tay còn lại ôm gáy cô kéo lại gần, đặt môi lên môi cô.

Bạch Tố Linh kinh ngạc nhìn anh, cánh môi trong vô thức hé mở, Mộ Tử Quân liền không chần chừ xâm nhập vào, dùng lưỡi câu lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô.

Anh buông cổ tay cô ra rồi đưa tay lên che mắt cô lại. Cảm nhận được hàng lông mi như có như không cọ vào lòng bàn tay mình, tâm anh càng thêm ngứa ngáy khó chịu, xúc cảm nồng nhiệt dâng lên cuồn cuộn như núi lửa phun trào.

Bạch Tố Linh bị anh quyến luyến mà hung hăng hôn đến mức hít thở không thông, toàn thân dần nóng lên, hơi thở và khí vị chỉ thuộc về anh dần xâm chiếm lấy trí óc cô khiến cô mê muội, cả người nhũn ra, ngón tay run rẩy níu giữ lấy cánh tay anh, trong lúc vô thức khẽ rên thành tiếng.



Tiếng rên kiều mị như dầu đổ vào lửa, làm bùng lên ngọn lửa nóng bỏng đang thiêu đốt toàn thân thể và tâm trí anh.

Mộ Tử Quân hung hăng cắn lên môi cô, dựa vào một tia lý trí cuối cùng còn sót lại ép buộc mình rời khỏi môi cô.

Bầu không khí trong xe bị hai người làm cho nóng rực lên, tràn đầy ái muội.

Mộ Tử Quân nhìn cô vẫn còn trong cơn mơ màng, hai mắt mông lung ướt át nhìn mình, cánh môi mềm mại kiều diễm bị anh hôn đến vừa sưng vừa đỏ, hơi hé mở hổn hển thở từng hơi, ánh mắt một lần nữa tối sầm, không nhịn được lại cúi đầu cắn môi cô.

"Ah..."

Nghe Bạch Tố Linh than nhẹ, Mộ Tử Quân cảm thấy bản thân càng làm càng sai, khó chịu gục đầu lên vai cô, khàn khàn rầu rĩ nói, "Em khiến anh chết mất thôi..."

"Em có làm gì đâu chứ..." Bạch Tố Linh ủy khuất vô tội nói.

Mộ Tử Quân trừng cô, đưa tay chỉ xuống dưới thân mình, "Em tự nhìn tác phẩm của mình đi, còn dám nói là không làm gì?"

Bạch Tố Linh bất giác nhìn qua, thấy được tại nơi đó có một ngọn núi nhỏ nhô cao khiến cho đũng quần tây của anh căng chặt, liền hốt hoảng nhắm mắt lại, khuôn mặt đỏ bừng lên nóng rực như than hồng, quẫn bách xấu hổ đánh anh, "Mộ Tử Quân! Anh thật xấu!"

Mộ Tử Quân bật cười, đưa tay bắt lấy cổ tay cô, vươn người hôn lên mắt cô nói, "Chỉ xấu với Tiểu Linh của anh thôi."

"Không cho nói!" Bạch Tố Linh vội dùng tay còn lại che miệng anh, tức giận trừng mắt.

Mộ Tử Quân bỗng nổi lên ý xấu, vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay cô.

Bạch Tố Linh hốt hoảng giật tay lại, thấy anh tà tứ nhìn mình cười, vừa tức vừa ngượng đến mức hai mắt long lanh, "Anh bắt nạt em!"

Mộ Tử Quân cười cười, cầm lấy cổ tay vẫn bị anh bắt giữ kéo lại gần, hôn lên lòng bàn tay cô, "Chỉ bắt nạt Tiểu Linh của anh thôi."

Bạch Tố Linh mím môi, rốt cuộc hiểu được mình không nói lại anh, dứt khoát không nói gì nữa, quay đầu nhìn ra ngoài.

Mộ Tử Quân thấy cô không chú ý đến mình bèn ngậm lấy đầu ngón tay cô, cắn nhẹ mấy cái.

Bạch Tố Linh rốt cuộc chịu không nổi quay qua trừng mắt nhìn anh, "Lái xe!"

Mộ Tử Quân bật cười, không dám thật sự chọc cô tức giận nên buông tay cô ra rồi ngồi ngay ngắn lại, thắt dây an toàn, khởi động xe lái đi.

*

Sau tầm ba tháng quay phim, đoàn phim [Phượng hoàng giáng thế] rốt cuộc đóng máy. Mộ Tử Quân vẫn ra tay hào phòng như trước, mời toàn bộ đoàn phim tham gia tiệc đóng máy ở một khách sạn năm sao cao cấp. Bởi vì Bạch Tố Linh vẫn luôn khiêm tốn, không làm cao, không có tư thái siêu sao nên phần lớn thời gian mọi người ở chung vẫn khá hòa hợp, tuy rằng đôi lúc vẫn còn không được tự nhiên đối với cô.

Sau khi đóng máy, Bạch Tố Linh bảo Tề Hinh cho cô nghỉ ngơi một quãng thời gian, đợi đến khi [Đế quân độc sủng thê] chỉnh sửa hậu kỳ xong thì lại nhận công việc. Tề Hinh thấy hiện giờ cô cũng chưa có tiếng tăm gì nên thoải mái đồng ý.

Được nghỉ, Bạch Tố Linh liền có nhiều thời gian rảnh, sáng thì theo Mộ Tử Quân đến công ty anh, tối thì lại theo anh về nhà, đương nhiên hai người vẫn ngủ riêng, tạm thời chưa có chuyện gì xảy ra.

Những lúc Mộ Tử Quân tranh thủ được thời gian thì sẽ dạy võ, chỉ điểm cho cô, những lúc anh bận thì cô tự mình tập luyện, hoặc là giả vờ tự học tài chính để chừa đường lui cho mình sau này khi kết thúc hợp đồng.