"Được, vậy chị nói đến chuyện không quan trọng trước. Phùng Thiên gặp chuyện rồi, rất nhiều bằng chứng về việc Phùng Thiên ép buộc các nghệ sĩ phải bồi ngủ, không bồi liền bị phong sát đã bị người tung ra, hiện tại trên mạng đầy rẫy người cùng fan hâm mộ của những nghệ sĩ bị hại đang hợp nhau mạt sát ông ta. Phùng thị đang lao đao trên bờ vực phá sản, cho nên [Phượng hoàng giáng thế] cũng bị hoãn quay.
Chuyện rùm beng của ông ta cũng ảnh hưởng trực tiếp đến danh tiếng đoàn phim, hiện tại không có ai muốn đầu tư vào cả. Em hỏi Mộ tổng nhà em xem chuyện này giải quyết thế nào, có còn muốn quay bộ này nữa không."
Bạch Tố Linh hơi đỏ mặt khi nghe Tề Hinh nói 'Mộ tổng nhà em' nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại, "Vâng, em biết rồi."
"Bây giờ là đến chuyện quan trọng này," Tề Hinh hít sâu một hơi, "Em với Mộ tổng là như thế nào? Tại sao hôm qua từ bàn tiệc lại thành nhà Mộ tổng rồi? Em có biết hôm qua Mộ tổng gọi điện cho chị nói em say rượu đang ngủ ở nhà anh ta, chị suýt chút nữa lên cơn đau tim mà chết không?"
"Anh ấy gọi điện cho chị?" Bạch Tố Linh ngạc nhiên.
"Còn gọi bằng điện thoại của em đấy!" Tề Hinh nghiến răng.
Bạch Tố Linh ngượng ngùng 'À' một tiếng, "Bọn em... chị cũng đoán được rồi đấy..."
"Chị không dám đoán," Tề Hinh nghiêm túc nói, "Cho nên em xác định rõ cho chị, Mộ tổng với em hiện tại là loại quan hệ nào."
Bạch Tố Linh biết Tề Hinh là lo lắng cho mình nên cũng không khó chịu. Cô len lén nhìn qua Mộ Tử Quân, anh giống như cảm giác được ánh mắt của cô, từ bàn làm việc ngẩng đầu lên, hơi cười không tiếng động dò hỏi.
Bạch Tố Linh liền chạy lại chỗ anh, đưa điện thoại áp lên tai anh nói, "Hinh tỷ hỏi em rốt cuộc chúng ta là loại quan hệ nào."
Mộ Tử Quân như cười như không nhìn cô nhưng vẫn đối với điện thoại nghiêm túc trả lời, "Yêu đương, chính là loại lấy kết hôn làm tiền đề."
Gương mặt Bạch Tố Linh ửng hồng, thấy anh tràn đầy ý cười nhìn mình, cô xấu hổ chạy vội trở lại sô pha, không dám nhìn anh, giả vờ như đang bận rộn gọi điện thoại, "H--Hinh tỷ, chính là như vậy đấy."
Tề Hinh bên kia còn đang bận trấn an tim mình, vài giây sau mới mở miệng, "Em quyết định rồi? Không hối hận?"
"Không hối hận," Bạch Tố Linh dứt khoát thẳng thắn nói.
Tề Hinh bất đắc dĩ thở dài, "Vậy được, chị sẽ không xen vào quyết định của em. Nếu đã vậy thì sau này bất kể chuyện gì liên quan đến mối quan hệ của bọn em, em với Mộ tổng tự quyết định, chỉ cần sau đó nhớ thông báo cho chị một tiếng để chị phối hợp theo là được."
"Vâng."
"Vậy đi, chị đi bình tĩnh lại đã," Tề Hinh nói rồi cúp máy.
Nghe thái độ của Tề Hinh, Bạch Tố Linh hơi chột dạ gãi mũi, sau lại nhìn sang Mộ Tử Quân hỏi, "Quân, anh có đang bận không?"
Mộ Tử Quân không ngẩng đầu, "Đợi anh một chút."
Bạch Tố Linh tiếp tục chơi trò chơi trên máy tính, tầm hai phút sau, Mộ Tử Quân xử lý xong phần công việc đang dang dở thì gọi cô, "Lại đây."
Bạch Tố Linh đặt máy tính xuống, đến bên cạnh anh, tự mình hiểu lấy mà ngồi lên đùi anh khiến Mộ Tử Quân mỉm cười hài lòng và thỏa mãn, "Có chuyện gì?"
Bạch Tố Linh tựa đầu vào ngực anh nói, "Hinh tỷ nhờ em hỏi anh xem đoàn phim [Phượng hoàng giáng thế] nên giải quyết thế nào."
Mộ Tử Quân đưa tay vuốt tóc cô, "Bọn họ dám trơ mắt nhìn Phùng Thiên động tay động chân với em như vậy, tốt nhất là dẹp đi."
Nghe anh nói, Bạch Tố Linh cẩn thận suy nghĩ lại.
Thực ra, ngoại trừ lúc Thuần đạo diễn khuyên nhủ cô uống rượu phạt thì cũng không nói thêm gì khác. Nhất là khi cô chọc giận Phùng Thiên định bỏ đi, rất có khả năng Phùng Thiên sẽ vì tức giận mà cắt đứt đầu tư, nhưng Thuần đạo diễn lại không lên tiếng khuyên cô ở lại.
Những diễn viên khác, tuy không nói lời nào, nhưng ít nhất bọn họ cũng đồng tình nhìn cô mà không phải hả hê, cười nhạo hay khinh thường.
Bọn họ không giúp cô, nhưng cũng không bỏ đá xuống giếng, ở giây phút quan trọng cũng không khuyên bảo cô thuận theo Phùng Thiên.
Người không vì mình, trời tru đất diệt, cô có thể hiểu được.
"Có thể không cần tính sổ bọn họ không?" Bạch Tố Linh dò hỏi, "Bọn họ cùng lắm chỉ là thờ ơ mà thôi. Phùng Thiên có quyền lực như vậy, bọn họ muốn bảo vệ chính mình cũng không có gì đáng trách."
"Em quá thiện lương," Mộ Tử Quân nhẹ than.
Vậy sao? Cô chỉ là muốn tính toán rõ ràng, trừng trị người đúng tội mà thôi.
"Nhưng em muốn được tiếp tục quay [Phượng hoàng giáng thế]..." Bạch Tố Linh ngẩng đầu, hai mắt to tròn nhìn anh.
Mộ Tử Quân bất đắc dĩ điểm chóp mũi cô, "Được, tạm thời cho bọn họ án treo, đồng thời kinh phí của đoàn phim cũng sẽ do Mộ thị phụ trách, hài lòng rồi chứ?"
Bạch Tố Linh cười hì hì, vòng tay ôm lấy eo anh, "Anh thật tốt!"
"Thế ai dạo gần trước còn trốn tránh anh? Lạnh nhạt với anh? Hửm?" Mộ Tử Quân nhướng mày hỏi.
Nghe anh lật lại chuyện cũ, Bạch Tố Linh liền không nhịn được hờn dỗi bĩu môi, "Còn không phải do anh sao? Đêm hôm đó không chịu giải thích rõ ràng thì thôi, sáng hôm sau còn bảo em không cần qua nữa. Sao em biết anh rốt cuộc có ý gì chứ..."
Mộ Tử Quân dở khóc dở cười giải thích, "Lúc đó eo em đang bị thương, anh vì suy nghĩ cho em, không muốn em vất vả cho nên mới bảo em không cần tới nữa. Trong cái đầu nhỏ của em rốt cuộc chứa cái gì vậy hả? Chỉ toàn nghĩ xấu cho anh."
Biết được là mình nghĩ oan cho anh, Bạch Tố Linh xấu hổ gục mặt vào trong ngực anh rầu rĩ nói, "Ai mà biết được chứ..."
***
Trong lúc đoàn phim [Phượng hoàng giáng thế] còn đang lo lắng cho tương lai của đoàn phim cũng như chính mình, đột nhiên Thuần đạo diễn lại nhận được tin tức Mộ thị muốn đầu tư, nhất thời sửng sốt không thôi.
Mộ tổng đây là... không có ý xử lý ông sao?
Mang theo tâm trạng thấp thỏm gọi điện qua, nói chuyện với trợ lý của Mộ Tử Quân một lúc, đến khi cúp điện thoại trong tâm Thuần đạo diễn tràn đầy cảm xúc phức tạp đối với Bạch Tố Linh.
Có may thay, có nhẹ nhõm, có biết ơn, cũng có sợ hãi và e ngại.
Khi các diễn viên nhận được tin tức [Phượng hoàng giáng thế] vẫn sẽ được quay như cũ do có Mộ thị đầu tư, ai nấy đều bất ngờ, diễn viên nữ chính của đoàn phim còn không nhịn được gọi điện cho Thuần đạo diễn.
"Tôi vẫn diễn vai nữ chính sao?" Cô không tin tưởng hỏi, có Mộ tổng chống lưng, Mộ thị rót đầu tư, Bạch Tố Linh không muốn lấy vai này sao?
"Đúng vậy, dàn diễn viên vẫn sẽ như cũ, nếu có điều thay đổi thì chỉ là nhà đầu tư đã đổi người mà thôi, cô yên tâm đi," Thuần đạo diễn trấn an cô.
"...Tôi biết rồi, cám ơn ông," Cô tràn đầy phức tạp trả lời.
*
Tại một căn hộ cũ kỹ vừa nhỏ vừa tồi tàn, Phùng Thiên ôm đầu túm tóc bàng hoàng mà tuyệt vọng nhìn một loạt các giấy tờ nợ nần ở trên bàn.
Hiện tại ông ta không còn vương giả tự đắc cao cao tại thượng nữa, trên người là áo sơ mi quần tây dơ bẩn vì đã mấy ngày không thay, đầu tóc bù xù, cả người luộm thuộm nghèo nàn.
Đột nhiên, như nghĩ đến điều gì, biểu cảm trên khuôn mặt béo ục ịch của ông ta thay đổi, dần trở nên tàn bạo và liều mạng, hai con mắt trừng lớn như chuông đồng, hiện rõ từng đường tơ máu khủng bố.
"Mộ Tử Quân, Bạch Tố Linh, nếu tao chết bọn mày cũng đừng sống nữa!!!"
*
Đoàn phim [Phượng hoàng giáng thế] dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục lại trạng thái, lần nữa khởi quay, chỉ là lúc này, thái độ của mọi người đối với Bạch Tố Linh đã có chút vi diệu.
Nhưng bọn họ đều ở trong giới này đã lâu, đều đã thành tinh, xem động tác của Mộ Tử Quân liền hiểu ý định của hai người nên bọn họ mặt ngoài vẫn đối với Bạch Tố Linh như cũ, chỉ là ẩn ẩn có một chút khách khí khiến cho các nhân viên trong đoàn luôn dùng ánh mắt thắc mắc mà nhìn bọn họ.
Lúc đầu bọn họ còn sợ Bạch Tố Linh ỷ vào có Mộ Tử Quân chống lưng mà đi ngang làm càn, không nghĩ đến Bạch Tố Linh vẫn như lúc đầu, chăm chỉ quay phim, tận lực phối hợp với tất cả mọi người, khi được góp ý cũng ngoan ngoãn tiếp thu, dần dần cả đoàn cũng thả lỏng.
Một buổi tối nọ, Mộ Tử Quân tranh thủ thời gian bất ngờ đến đoàn phim tham ban, Thuần đạo diễn nhận được tin tức vội vàng bảo trợ lý của mình ra đón.
Mộ Tử Quân chỉ đi một mình, được trợ lý câu nệ lấy lòng dẫn vào bên trong, vừa đi vừa nói, "Mộ tổng đến thật đúng lúc, Bạch tiểu thư đang quay phân cảnh cuối cùng rồi, chỉ một lát nữa là xong."
Mộ Tử Quân lạnh nhạt gật đầu, tốc độ dưới chân lại tăng nhanh, tò mò muốn xem lúc cô diễn sẽ trông như thế nào.
Đến lúc thấy được cảnh quay, trong lòng chờ mong cùng hào hứng liền bị dập tắt.
Bạch Tố Linh mặc lên người bộ trang phục của cung phi, chất vải mỏng manh tựa như có thể xuyên thấu, một bên bả vai còn trễ xuống để lộ da thịt trắng nõn.
Cô trúc trắc uốn éo thân mình dựa vào Hoàng đế, cố gắng biểu lộ biểu cảm quyến rũ cùng mê hoặc nhưng lại rất không tự nhiên, khiến Thuần đạo diễn bất đắc dĩ lần nữa hô cắt.
Nhận ra Mộ Tử Quân đã đến, ông cũng không dám làm trò trước mặt anh mà nặng lời với cô, chỉ có thể uyển chuyển, "Bạch Tố Linh, vẻ mặt của cô không được tự nhiên, hành động cũng hơi bị cứng ngắc, nếu không thì cô nghỉ ngơi một lúc, điều chỉnh lại trạng thái cảm xúc?"
Bạch Tố Linh ảo não gật đầu, "Vâng, xin lỗi đạo diễn."
Rời khỏi tràng diễn, lúc này Bạch Tố Linh mới nhận ra Mộ Tử Quân đến đoàn phim, trong đôi mắt thoáng qua kinh ngạc, sau đó liền ủy khuất nhìn anh.
Cô thật sự không diễn được cảnh quyến rũ người khác a...
Lúc đầu cô còn cho rằng cảnh nào thì cũng là diễn, hẳn sẽ không có gì khác nhau, nhưng đến khi diễn thật sự rồi cô mới biết mình làm không nổi.
Mỗi lần đối mặt với nam hai, trong đầu cô đều là hình ảnh của Mộ Tử Quân, trong tâm liền xuất hiện một cỗ bài xích không cách nào khống chế được.