Phùng Thiên đưa tay khoác lên lưng ghế cô, đầu ngón tay mập mạp như có như không thỉnh thoảng chạm vào gáy cô, khiến Bạch Tố Linh nổi lên một tầng da gà, trong lòng nhộn nhạo như muốn nôn.
Bạch Tố Linh cố gắng nhịn xuống, ngồi dịch lên phía trước không dựa vào lưng ghế nữa, cũng may sau đó Phùng Thiên không có động tác gì thêm.
Khoảng nửa tiếng sau, ba ly rượu kia dường như bắt đầu phát huy tác dụng, mặc dù cô đã ăn vài miếng rồi nhưng bụng vẫn khó chịu, đầu cũng bắt đầu choáng váng có chút nặng nề, thân thể dần dần uể oải.
Lần say này rất khác so với lần trước, lần trước là cả người lâng lâng nhẹ tênh, đầu óc tuy chậm chạp nhưng vẫn giữ được tỉnh táo. Còn lần này, không những cơ thể nặng nề mà đầu cũng nặng, suy nghĩ còn có chút lung tung hỗn loạn.
Phùng Thiên thấy cô dần say, tâm tình liền hào hứng phấn khởi, cánh tay đặt trên lưng ghế thu lại, mon men đặt lên đùi cô, khẽ bóp.
Bạch Tố Linh lập tức theo bản năng đứng dậy, vung tay cho ông ta một cái tát.
Một tiếng bốp giòn giã vang lên khiến bầu không khí lập tức đông cứng lại, mọi người kinh hãi bàng hoàng nhìn cô.
"Mẹ kiếp!" Cảm nhận được cơn đau rát nóng bỏng bên má trái, Phùng Thiên tức giận chửi thề, đứng bật dậy tóm chặt lấy tay cô, tay còn lại bóp cằm cô nói, "Được tao nhìn trúng chính là phúc phận của mày! Mày không biết ơn thì thôi còn dám đánh tao!"
"Buông ra!!" Bạch Tố Linh hung hăng giãy giụa, dùng tay còn lại tát ông ta thêm một phát.
Phùng Thiên không nghĩ đến cô còn dám đánh ông nên không kịp phản ứng, ăn trọn cái tát thứ hai, má phải cũng sưng phồng lên, vừa vặn cân xứng với má trái.
Bạch Tố Linh nhân lúc ông ta còn đang ngây người, vùng khỏi sự kiềm giữ của ông ta, cầm lên túi xách đi ra ngoài.
Nhưng còn chưa kịp đến cửa, sau lưng đã vang lên tiếng gầm rú đe dọa của Phùng Thiên, "Bạch Tố Linh!! Hôm nay chỉ cần mày dám bước ra cửa, tao chắc chắn sẽ khiến mày sống không bằng chết!!!"
Bước chân Bạch Tố Linh nhất thời dừng lại.
Phẫn nộ, ghê tởm, khinh bỉ cùng ủy khuất đồng thời dâng trào trong lòng cô, lẫn lộn thành một đoàn.
Nếu ở lại, chẳng khác nào cô chấp nhận cho ông ta tiềm quy tắc mình.
Nhưng nếu cô rời đi, khẳng định sẽ bị ông ta phong sát, mọi cố gắng trong hai tháng qua của cô đều sẽ thành muối bỏ biển. Công ty sẽ ép buộc cô đi hầu ngủ, đến lúc đó, đối tượng rất có thể sẽ là Phùng Thiên, mà cho dù không phải là ông ta thì cũng là một kẻ đáng ghê tởm khác mà thôi.
Thấy Bạch Tố Linh đứng lại, Phùng Thiên đắc ý ác hiểm cười, "Hiện tại mày quay lại, ngoan ngoãn nghe theo tao, tao chắc chắn sẽ không để mày phải chịu thiệt."
Bạch Tố Linh siết chặt nắm tay, các khớp xương nổi lên trắng bệch.
Cô chưa bao giờ phải chịu khuất nhục đến mức này.
Khiến cô thật hận.
Bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên cực kỳ khẩn trương và ngột ngạt, không ai dám làm ra hành động gì.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bỗng nhiên bật mở, một thân ảnh cao lớn thản nhiên tự tại bước vào.
"Nơi này thật náo nhiệt a."
Nghe thấy âm thanh trầm thấp từ tính cực kỳ quen thuộc kia, Bạch Tố Linh kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn thấy là anh, ủy khuất trong lòng lập tức sinh sôi nảy nở, cơ hồ át hết tất cả các cảm xúc khác. Hai mắt cô dần trở nên mờ nhòa, ẩm ướt nóng rực.
Một bàn chín người kia cũng bị người mới đến làm cho sững sờ, vài giây sau Phùng Thiên mới phản ứng lại, mang theo nghi hoặc và khó chịu cười giả lả hỏi anh, "Mộ tổng, không biết anh bỗng nhiên xông vào đây là vì cớ gì?"
Mộ Tử Quân không hề để ý đến ông ta mà vội vã bước thẳng đến chỗ Bạch Tố Linh. Thấy hai mắt cô long lanh ướt nhòa, khuôn mặt lại đỏ bừng lên vì rượu, tràn đầy vô hạn ủy khuất, tim Mộ Tử Quân như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, không thở nổi.
"Đây là làm sao?" Mộ Tử Quân đưa tay lên dịu dàng lau đi nước mắt của cô, trong giọng nói ẩn chứa lo lắng mang theo một tia phẫn nộ cùng nguy hiểm.
Bạch Tố Linh mím môi không trả lời, để anh tùy ý lau mặt mình.
"Nói tôi nghe, là ai bắt nạt em?" Mộ Tử Quân hạ giọng hỏi, mang theo vô hạn cưng chiều cùng sủng nịch.
Lần này Bạch Tố Linh ngước mắt lên nhìn anh, có chút nghẹn ngào mơ hồ hỏi, "Anh sẽ giúp tôi sao?"
"Sẽ," Mộ Tử Quân không chút chần chừ trả lời, "Tôi đã nói rồi, tôi chính là muốn tiềm em cả đời."
Nghe anh nhắc lại câu này, trong lòng Bạch Tố Linh đắn đo giữa việc lần nữa hỏi rõ anh và tố cáo Phùng Thiên với anh.
Vài giây sau, dưới một ít tỉnh táo còn sót lại, Bạch Tố Linh hỏi, "Tiềm quy tắc tôi cả đời, chính là muốn tôi không danh không phận theo anh sao?"
Mộ Tử Quân không nghĩ đến trong trường hợp này cô lại hỏi như vậy, nhớ đến lần gặp mặt cuối cùng, cô hỏi anh có thể nói rõ hơn không, anh còn tưởng cô đơn giản là muốn anh chính miệng thừa nhận.
Không nghĩ đến, cô là thật sự không hiểu...
Mộ Tử Quân mỉm cười, chân thành nghiêm túc nhìn cô nói, "Chỉ cần em đồng ý, tôi có thể cho em danh phận bất kỳ lúc nào."
Bạch Tố Linh rốt cuộc nở nụ cười, trên gương mặt đỏ bừng lấm lem nước mắt, nụ cười của cô cực kỳ kinh diễm mà rạng rỡ, khiến Mộ Tử Quân cũng không kiềm được cười theo.
"Thế bây giờ đã có thể nói cho anh biết rốt cuộc là ai bắt nạt em chưa?" Mộ Tử Quân dịu dàng vén tóc cô, ôn nhu hỏi.
Nghe anh nhắc tới, Bạch Tố Linh mới nhớ đến ban nãy mình đã gặp chuyện gì. Nụ cười trên mặt lập tức tắt rụi, phẫn nộ trừng mắt chỉ tay vào Phùng Thiên, "Ông ta ép em uống ba ly rượu, còn trộn lẫn vào nhau!"
Sau đó nhìn sang Mộ Tử Quân, vén tóc mình qua một bên vai, đưa tay chỉ vào gáy, "Ông ta sờ gáy em!" Lại chỉ vào đùi, "Còn sờ đùi em! Còn muốn tiềm quy tắc em! Còn dọa phong sát em!"
Mộ Tử Quân nhìn cô hai mắt long lanh tức giận tố cáo, bộ dáng đáng yêu cực kỳ thì cong môi cười, đưa tay ôm lấy má cô, tay còn lại vuốt ve gáy cô nói, "Được, anh biết rồi. Để anh thay em xử lý ông ta, có được không?"
Bạch Tố Linh ngoan ngoãn gật đầu, "Được, em ở đây đợi anh, anh đi xử lý ông ta đi."
Mộ Tử Quân rốt cuộc không nhịn được nữa bật cười, cúi người bế bổng cô lên, "Sao có thể để em vì loại người đó mà đứng ở đây đợi được chứ? Đi thôi, anh đưa em về."
"Thế còn ông ta?" Bạch Tố Linh không tha hỏi.
"Yên tâm, sẽ xử lý," Mộ Tử Quân khẳng định nói.
Nhìn hai người thân mật quang minh chính đại ở trước mặt mình nói sẽ xử lý mình, Phùng Thiên sao có thể nhịn được tức giận, cầm ly rượu quăng về phía hai người, "Mộ Tử Quân! Đừng cho rằng người khác sợ mày thì tao cũng sợ mày! Ở chỗ khác thì tao không biết nhưng ở trong giới giải trí, tao chính là vương!"
Mộ Tử Quân nhanh nhẹn ôm cô tránh ly rượu, liếc mắt về phía ông ta. Tức khắc, một cỗ khí thế vương giả tỏa ra, mang theo lãnh khí, nộ khí cùng ẩn ẩn sát khí lao về phía Phùng Thiên.
Một giây trước ông ta còn hùng hổ quăng đồ, một giây sau đã trắng bệch mặt mày, run rẩy đứng không vững ngã phịch xuống ghế.
"Người tới," âm thanh trầm thấp mang theo uy nghiêm khiến người run sợ vang lên.
Bốn người mặc áo đen đi theo Mộ Tử Quân từ đầu đến giờ bước đến trước mặt anh, cúi người cung kính nói, "Mộ tổng, ngài có chuyện gì cần phân phó?"
Mộ Tử Quân cúi xuống nhìn tiểu nhân nhi trong lòng, khí thế toàn thân trong chớp mắt thu lại, ôn nhu hỏi, "Lúc nãy ông ta bắt em uống cái gì?"
"Ah? Rượu nha..." Bạch Tố Linh ngây ngô trả lời.
Mộ Tử Quân bất đắc dĩ cười, "Không phải em nói trộn lẫn vào nhau sao? Là những loại rượu nào?"
Bạch Tố Linh chớp mắt, nhất thời nghĩ không nổi.
"Ký chủ, là vang đỏ, vang trắng, champagne," Ellie kịp thời nhắc bài.
Bạch Tố Linh lặp lại, "Vang đỏ, vang trắng, champagne."
Nhận được câu trả lời, Mộ Tử Quân nhìn sang bốn người kia, "Nghe rõ?"
"Vâng, xin Mộ tổng cứ yên tâm giao cho chúng tôi."
"Nương tay một chút," Mộ Tử Quân dặn dò.
Đây chỉ là mở đầu mà thôi, nếu để ông ta uống chết rồi thì còn gì vui nữa.
"Vâng," bốn người lại nói.
Mộ Tử Quân hài lòng gật đầu, ôm Bạch Tố Linh rời đi. Bốn người áo đen nhanh chóng tiến lại chỗ Phùng Thiên, hai người giữ chặt lấy ông ta, một người bóp cằm ông ta, ép ông ta mở miệng, người còn lại cầm lên một chai vang đỏ, dốc thẳng vào miệng ông ta, ép ông ta uống xuống.
"Uống đi, nhanh lên, còn một chai vang trắng một chai champagne đang chờ mày đấy!"
Nhóm Thuần đạo diễn cùng nhóm diễn viên còn lại nhìn cảnh tượng trước mặt, bên tai là tiếng ú ớ hốt hoảng của Phùng Thiên, sợ đến mức không động đậy được, tay chân co rúm lại, sắc mặt tái trắng nhìn nhau.
Không nghĩ tới, Bạch Tố Linh lại thâm tàng bất lộ như vậy!
Nếu biết sau lưng cô là Mộ tổng, ban nãy ông ta chắc chắn sẽ không vì sợ hãi Phùng Thiên mà ép buộc cô a... Thuần đạo diễn sầu lo nghĩ.
Nếu biết sau lưng cô là Mộ tổng, ban nãy bọn họ cũng sẽ không cần nảy sinh đồng cảm với cô làm gì a... Nhóm diễn viên phức tạp nghĩ.
*
Mộ Tử Quân bế cô ra xe, đặt cô ngồi vào trong ghế lái phụ, giúp cô thắt dây an toàn rồi lái xe về nhà mình.
Đến nơi, thấy cô đã ngủ, Mộ Tử Quân lại cẩn thận ôm cô ra, cầm theo túi xách của cô bế cô vào phòng ngủ phụ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau lại giúp cô tháo giày rồi đắp chăn cho cô.
Nhìn dung nhan cô yên bình ngủ say, đôi mắt đen láy long lanh giờ đã nhắm lại, chóp mũi vẫn còn hơi ửng hồng vì khóc, bên dưới là đôi môi đầy đặn đỏ thắm diễm lệ ướt át mê hoặc người, Mộ Tử Quân đè xuống cơn xúc động trong lòng, mỉm cười ôn nhu đặt lên trán cô một nụ hôn.
Lúc quay người đi ra ngoài, điện thoại trong túi xách cô bỗng vang lên, Mộ Tử Quân suy nghĩ hai giây liền lấy điện thoại ra, thấy là do Tề Hinh nhắn đến thì dùng ngón tay Bạch Tố Linh mở khóa điện thoại, gọi qua.