Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 356: Thế giới cuối cùng? (2)




Ở bên kia, sau khi quay trở về bàn làm việc của mình, Sầm Quân vẫn không có cách nào tập trung trở lại công việc trước đó mình đang làm dở.

Dù cho hiện tại đã cách xa cô, cảm giác kỳ lạ trong lòng ấy vẫn ngày một đậm, rõ ràng hơn ngày đó rất nhiều, cũng khiến anh càng thêm khó lòng tự chủ.

Ngày đó…

Sầm Quân dần nhớ lại ngày đầu tiên anh gặp cô, cũng chính là buổi phỏng vấn để tuyển trợ lý cho anh. Công đoạn sàng lọc trước đó là do thư ký lo liệu nên trước khi đến buổi phỏng vấn, anh gần như không biết ứng cử viên gồm những ai, mặt mũi ra sao, lại có khả năng như thế nào.

Cuộc phỏng vấn diễn ra vô cùng bình thường, cho đến khi trên tay anh là CV của cô.

Vừa nhìn thấy cái tên ấy, trái tim anh liền dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ không tên.

Cho đến khi cô bước vào phòng, cảm giác ấy càng thêm rõ rệt.

Lúc đó anh đã nghĩ rằng, có lẽ là vì tên của cô mà thôi, dù sao cũng có rất ít người có tên như vậy.

Hơn nữa, sau buổi phỏng vấn ấy, cảm xúc kỳ lạ kia cũng biến mất, tựa như một khoảnh khắc khi ấy chỉ là tưởng tượng của anh vậy, nên anh càng không để tâm đến nó. Rồi sau đó, trong số các ứng cử viên, cô là người sáng giá nhất, mọi chuyện liền như nước chảy mây trôi, cô được ký hợp đồng trở thành trợ lý của anh. Khi chính anh đưa ra quyết định này, tâm trạng của anh khi đó vẫn rất bình thường, khiến anh càng thêm tin rằng loại cảm xúc kỳ lạ hôm ấy chỉ là bất chợt mà thôi.

Cho đến khi…

Giây phút cô xuất hiện trước cửa phòng anh, cảm xúc ấy một lần nữa xuất hiện; mà lần này, nó thậm chí còn mãnh liệt hơn cả.

Nó khiến anh không thể khống chế được bản thân, muốn tiến gần về phía cô, muốn cảm nhận được sự hiện diện của cô, muốn nhìn cô lâu thêm một chút, nói với cô thêm vài câu.

Nếu không phải lúc sau anh chợt tỉnh táo nhận ra sự khác thường của bản thân để vội vàng kìm nén lại, anh cũng không rõ bản thân sẽ tiếp tục làm chuyện ngu ngốc gì nữa.

Sầm Quân mệt mỏi day mi tâm. Anh hít sâu một hơi, cố gắng mặc kệ cảm xúc quái quỷ kia, tập trung trở lại công việc bề bộn của mình.

*

“Phù…”

Diệp Linh Linh nhẹ thở ra một hơi, đóng xấp tài liệu trong tay mình lại. Cô thoáng nhìn qua góc phải của màn hình máy tính, phát hiện thế mà đã hơn mười hai giờ rồi.

Lúc sáng nhân sự có nói với cô, từ mười một rưỡi đến một giờ chiều là giờ ăn trưa và nghỉ trưa của nhân viên, cũng có nghĩa là nếu cô đi ăn càng sớm thì sẽ càng có nhiều thời gian để nghỉ ngơi. Cô nhìn qua Sầm Quân, trông bộ dáng chăm chú làm việc của anh, cô đoán hẳn anh sẽ không ngưng tay sớm. Ngẫm nghĩ một lúc, cô quyết định đứng lên, đi đến trước bàn làm việc của anh.

Tựa như cảm nhận được động tác của cô, còn không ngẩng đầu nhìn cô anh đã mở miệng, “Em cứ đi ăn trước đi, không cần phải chờ anh.”

Sầm Quân cố gắng khống chế bản thân tập trung vào màn hình máy tính trước mặt, trong lòng thầm nghĩ anh nói như vậy hẳn cô sẽ nghe theo thôi. Lại không ngờ một giây sau, anh nghe thấy cô nói.

“À không, em tính nói với anh là em đã đọc xong những tài liệu mà anh đưa em rồi.”

Sầm Quân không khỏi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cô, “Em đã nắm rõ hết rồi sao?”

“Dạ,” Diệp Linh Linh tự tin trả lời, “Anh có thể kiểm tra em ạ.”



Sầm Quân nhẹ cười, “Cũng không cần phải kiểm tra làm gì. Vậy để lát ăn trưa xong anh sẽ chuyển tiếp một số loop mail của các dự án hiện tại cho em xem,  em nghiên cứu thử nhé.”

“Dạ,” Diệp Linh Linh cười đáp một tiếng rồi ngỏ ý, “Vậy bây giờ mình đi ăn trưa luôn không anh?”

Sầm Quân theo bản năng nhìn thoáng qua đồng hồ, gật đầu đồng ý, “Ừ, đi thôi.”

Anh để máy tính ở chế độ ngủ rồi đứng lên. Thấy Diệp Linh Linh có ý nhường mình đi trước, anh cũng không từ chối, dẫn đầu đi ra ngoài. Đến lúc đứng trước thang máy chờ để đi xuống tầng năm, Sầm Quân mới chợt giật mình nhận ra.

Rõ ràng ban đầu anh đã có ý định giữ khoảng cách với cô, nhất định sẽ không cùng cô đi ăn trưa, vì sao mới nói có mấy câu với cô mà kết quả lại thành như thế này rồi?

Sầm Quân thầm liếc mắt nhìn cô, trong lòng phức tạp không thôi, không thể nào tin rằng cô có thể dễ dàng đả động đến suy nghĩ và hành động của mình như vậy.

Anh cực kỳ không thích tình huống này một chút nào, dù là vì lý do gì đi nữa thì anh cũng phải loại bỏ tình trạng này triệt để, không thể để nó lại xảy ra thêm một lần nào nữa!

Khí thế quanh người anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo xa cách, làm cho Diệp Linh Linh không rõ chuyện gì. Cô khó hiểu nhìn anh, chỉ thấy nét mặt anh nghiêm nghị lạnh nhạt, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, tựa như không hề phát hiện ra ánh mắt của cô.

Diệp Linh Linh nhẹ mím khóe môi, cuối cùng cũng không mở lời, giữ im lặng đi theo sau anh xuống tầng năm.

Khi xuống đến nhà ăn, có lẽ vì không muốn để mọi người nhận ra điều gì kỳ lạ, khí thế xung quanh Sầm Quân lại chợt mềm xuống, nhưng so với lúc còn nói chuyện với Diệp Linh Linh ở trong văn phòng thì vẫn còn lãnh đạm rất nhiều. Diệp Linh Linh không hiểu nguyên do, sợ mình tùy tiện mở miệng lại đụng chạm đến anh, nên toàn bộ quá trình cả hai người đều im lặng ăn cơm mà thôi. Bầu không khí giữa hai người cứng ngắc đến mức, Diệp Linh Linh có thể cảm nhận được rõ ràng những nhân viên khác đang lén lút tò mò nhìn về phía này.

Chắc hẳn bọn họ đang dò đoán rằng sếp Sầm không thích vị trợ lý mới là cô đây.

Nghĩ như vậy, Diệp Linh Linh chợt cảm thấy ủy khuất.

Cô có làm gì đâu chứ.

Mặc kệ là vì cái gì mà thái độ của Sầm Quân đột nhiên thay đổi, cô nhất định chứng minh cho anh thấy quyết định tuyển cô vào vị trí này là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời anh!

*

Ăn trưa xong, cả hai cùng trở lại phòng làm việc trên tầng tám.

Sầm Quân vẫn im lặng như cũ, Diệp Linh Linh đương nhiên cũng trầm mặc theo. Hai người ai tự về chỗ ngồi của người nấy. Tài liệu ban sáng Sầm Quân đưa Diệp Linh Linh đã đọc xong, cũng đã nắm rõ, lúc này cô bèn mở ổ Shared Drive của mình lên, tự tìm những tài liệu mà ban sáng Sầm Quân đã chia sẻ quyền truy cập cho cô để nghiên cứu.

Mấy phút sau, máy tính vang lên âm thanh báo có email mới. Diệp Linh Linh dừng lại việc đọc tài liệu, qua tab mail kiểm tra, đôi lông mày thanh mảnh chợt nhướng lên, đánh mắt nhìn qua người đàn ông duy nhất ở trong căn phòng này.

Khuôn mặt anh vẫn lãnh đạm như cũ, ánh mắt không rời khỏi máy tính, cũng không phản ứng lại trước cái nhìn của cô.

Diệp Linh Linh thu mắt lại, mở email của anh lên, bắt đầu tìm hiểu kỹ từng dự án một mà anh chuyển tiếp cho mình.

***

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt Diệp Linh Linh đã làm việc ở đây được một tuần.



Một tuần này, Diệp Linh Linh dốc hết sức mình trổ hết tài cán, khiến cho danh tiếng của cô vang khắp cả công ty. Chỉ bằng một tuần, Diệp Linh Linh đã thành công để cho mọi người không ai có thể phủ nhận năng lực của cô.

Ngay cả vị tiếp tân dưới tầng một cũng được nghe về danh tiếng của cô, thế nhưng không hiểu sao, người làm việc trực tiếp với cô, người có thể quan sát kỹ càng năng lực của cô mỗi ngày, Sầm Quân, lại vẫn giữ thái độ lúc nóng lúc lạnh với cô như trước.

Cô dám tự tin khẳng định rằng không phải do mình làm không tốt, bởi vì những lúc cô báo cáo kết quả công việc, anh vẫn luôn rất hài lòng, thậm chí đa phần những lúc thái độ anh đối với cô tốt đều là những lúc ấy. Nhưng chỉ mấy giây sau thôi, Sầm Quân sẽ lại đột nhiên nghiêm mặt lại, thái độ xa cách lãnh đạm mà nói với cô trở về vị trí tiếp tục làm việc.

Đôi lúc cô còn nghĩ, chẳng lẽ anh bị chứng đa nhân cách sao?

Diệp Linh Linh đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không tài nào hiểu rõ được.

Cô thở dài một hơi, liếc nhìn đồng hồ, đã quá giờ tan làm rồi.

Tuy rằng cô là trợ lý nhưng mấy ngày qua Sầm Quân cũng không bắt cô phải tăng ca cùng anh. Yêu cầu của anh đối với cô rất đơn giản, chỉ cần đảm bảo kết quả công việc là được. Vì thế nên suốt một tuần nay, cô vẫn luôn tan làm đúng giờ.

Kiểm tra mail lần cuối, không thấy có công việc gấp nào, Diệp Linh Linh liền tắt máy, dọn dẹp đồ vật của mình để tan làm. Cô đeo ba lô đựng máy tính lên vai, tay cầm chiếc túi xách cá nhân, đi đến trước bàn Sầm Quân như thường lệ báo cáo, “Sếp Sầm, em về trước nhé.”

“Khoan đã.”

Diệp Linh Linh vốn đang định quay người rời đi thì đột nhiên nghe thấy anh gọi lại, không khỏi ngạc nhiên một chập.

Ngày thường không phải anh nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ ừ một tiếng thôi sao?

Diệp Linh Linh lấy lại tinh thần, nghiêm túc hỏi anh, “Sao vậy ạ? Anh có chuyện gì cần giao cho em sao?”

Sầm Quân nâng mắt nhìn cô, “Tối nay là tiệc sinh nhật của chủ tịch tập đoàn A, em đi với anh đi.”

Tập đoàn A…

Là đối thủ lớn của nhà cô đấy.

Quá tuyệt.

“Buổi tiệc diễn ra lúc mấy giờ vậy anh?” Diệp Linh Linh trấn tĩnh hỏi lại, “Em sợ mình không đủ thời gian để chuẩn bị ạ.”

“Không sao, bảy giờ lận,” Sầm Quân trả lời xong liền dời ánh mắt trở về máy tính, “Em còn tiếng rưỡi để chuẩn bị. Lát nữa khoảng sáu rưỡi anh sẽ qua đón em rồi mình cùng đến đó, nhớ nhắn anh vị trí của em lúc đó.”

“Dạ, vậy em đi trước nhé anh,” Diệp Linh Linh hiểu rõ gật đầu.

“Ừm.”

*

Rời khỏi công ty, Diệp Linh Linh trực tiếp lái xe trở về nhà. Phòng quần áo của cô có rất nhiều lễ phục dự tiệc, khả năng trang điểm của cô cũng không tồi nên cô không cần mất công ra tiệm làm gì. Còn chuyện lát nữa sẽ để Sầm Quân đến tận nhà đón cô, cô cũng không quan tâm lắm. Tập đoàn S, công ty mẹ của nơi cô đang làm việc, và tập đoàn nhà cô không phải đối thủ của nhau, anh có biết cũng không ảnh hưởng gì. Huống chi, lát nữa dự tiệc sớm muộn anh cũng sẽ biết mà thôi.

Diệp Linh Linh chào hỏi mẹ mình rồi lên phòng, mở căn phòng quần áo bên trong ra, đi một vòng trong đó tìm kiếm bộ lễ phục phù hợp. Cô nhất định phải chọn một bộ thật thỏa đáng, bởi vì khi ở đó, cô không chỉ là trợ lý của Sầm Quân mà còn là con gái của chủ tịch tập đoàn D, dù thế nào cũng không thể để mất thể diện được.