Bơi xong, hai người tắm rửa sạch sẽ rồi cùng nhau ăn bữa trưa.
Bởi vì toàn bộ hành trình trước đó đều không tiện mang theo điện thoại nên cả hai người đều bỏ điện thoại ở một bên; lúc này ngồi vào bàn ăn, hai người mới rảnh rỗi kiểm tra điện thoại.
Du Linh thấy không có tin tức gì từ phía Tôn Nhã hay công ty gửi đến, trong lòng cũng chưa nghĩ gì nhiều, tiện tay lại mở ứng dụng mạng xã hội lên.
Vừa nhìn đến phần hot search, ánh mắt Du Linh lập tức lạnh xuống.
An Mỹ Kỳ! Cô ta thế mà lại dám!
Nhìn những tiêu đề hot search nào là “Vệ sĩ của Du Linh không tôn trọng người khác”, “Thái độ của Du Linh đối với tiền bối qua thái độ của vệ sĩ”, “Vệ sĩ của Du Linh ăn bám”, “Vệ sĩ của Du Linh yêu cô hay yêu tiền của cô?”, bàn tay Du Linh siết chặt điện thoại đến mức nổi cả gân xanh.
“Tiểu Linh,” đột nhiên, bàn tay anh nhẹ nhàng ấm áp phủ lên bàn tay cô.
Anh dịu dàng xoa nắn, hướng dẫn cô thả lỏng, “Đừng tức giận.”
Du Linh cắn chặt môi, hai mắt ứa nước nhìn anh, “Sao em có thể không tức giận được! Cô ta vậy mà dám thuê bài nói anh như vậy!!”
Lục Hi Quân cười nhẹ, dịu dàng lau khóe mi cô, lại ôn nhu hôn xuống, “Không khóc nào. Chuyện này giao cho anh nhé. Không được phép từ chối, lúc này cô ta đã động chạm đến anh rồi, anh cũng có quyền tự mình trả thù.”
Du Linh hít sâu mấy hơi, cố gắng nghẹn lại nước mắt đang chực trào, gật đầu nói, “Anh muốn làm gì thì làm đi.”
*
Có Lục Hi Quân nhúng tay vào, chuyện trên mạng rất nhanh liền biến mất vô tăm vô tích.
Cộng đồng mạng còn chưa kịp hiểu gì thì đột nhiên lại thấy An Mỹ Kỳ đăng tin tuyên bố rút khỏi giới giải trí.
Bài đăng của cô ta rất đơn giản, tựa như chỉ đang thông báo, một chút giải thích cũng không có. Lúc nhấn nút đăng, sắc mặt cô ta tái nhợt, hai mắt vô thần, trong lòng hối hận không thôi, chỉ hận không thể quay ngược thời gian để ngăn cản hành động của bản thân trong quá khứ.
Nếu cô ta không tức giận Lục Hi Quân vì ánh mắt và thái độ của anh dành cho cô ta vào tối hôm qua, có lẽ cô ta đã không thuê bài nói xấu anh, cũng sẽ không đến mức phải rơi vào bước đường cùng này.
Nhưng cô ta làm sao có thể đoán được một người có quyền thế như vậy lại đi làm vệ sĩ cho Du Linh chứ?! Ả ta có phúc phận gì mà lại có thể có tất cả mọi thứ như vậy! Từ sự nghiệp cho đến bạn trai!
Còn cô ta, hiện tại mất hết!
…Mất hết rồi.
Tay An Mỹ Kỳ buông lỏng, thẫn thờ nhìn bài đăng mình vừa mới ấn đăng, đầu óc trống rỗng.
Hai sự việc này diễn ra cùng lúc khiến cho dân mạng dễ dàng đoán ra được kẻ đứng sau vụ scandal này là ai. Mọi người nhất thời không dám nói gì đến Du Linh và Lục Hi Quân nữa, một phần là bởi vì lo sợ bản thân sẽ có kết cục không tốt đẹp như An Mỹ Kỳ, một phần là vì hiện tại bọn họ càng chú ý đến một chuyện khác hơn.
Ai là người đã giải quyết chuyện này.
Người nào mà lại có quyền thế lớn như vậy, nháy mắt rửa sạch mạng xã hội, phế luôn cả An Mỹ Kỳ.
Mọi người rôm rả bàn tán, mục tiêu bị nghi ngờ nhiều nhất chính là Lục Hi Quân.
Du Linh không có bối cảnh gì lớn, điều này dù là fan hay non-fan đều rõ. Chỉ có anh chàng vệ sĩ kiêm bạn trai mới này của cô là mọi người không có bất kỳ tin tức gì. Ban đầu bọn họ còn cho rằng anh không xứng với cô, bây giờ chuyện này xảy ra, bọn họ bình tĩnh lại, lại cảm thấy với dáng vẻ và khí chất kia của anh thì không thể nào là kẻ vô danh tiểu tốt được.
Du Linh nhìn những lời khen có cánh của cư dân mạng khi suy đoán về thân phận của Lục Hi Quân, khóe môi khẽ nhếch, không quan tâm nữa tắt mạng xã hội đi.
Cô sẽ tin bọn họ thật sự cho rằng như vậy sao?
Có lẽ có một số người sẽ thật sự nghĩ như vậy.
Nhưng những người khác, hoặc là hùa theo, hoặc là vì bảo vệ bản thân mà nói tốt cho anh, bởi vì rõ ràng là người đứng sau giải quyết chuyện này đang đứng về phía Du Linh và Lục Hi Quân. Bọn họ chỉ cần nói tốt về hai người, mặc kệ người có quyền thế đó là ai, bọn họ chắc chắn đều sẽ không bị người kia nhắm đến.
Hoặc là có lẽ, trong đám người đang khen ngợi Lục Hi Quân và Du Linh đẹp đôi kia, có người vẫn còn mang những suy nghĩ xấu xa, thí dụ như cho rằng người đứng sau giải quyết chuyện này là kim chủ của Du Linh chẳng hạn. Nhưng bọn họ dám nói ra suy nghĩ này sao?
Bọn họ nào dám.
Cho nên đối với việc cộng đồng mạng thay đổi hướng gió, Du Linh chỉ xem cho vui mà thôi, hoàn toàn không để trong lòng.
Chỉ cần đừng để cô thấy tận mắt nghe tận tại bọn họ đụng chạm đến Quân của cô là được.
“Sao thế? Em vẫn không vui à? Còn ai dám nói lời không hay à?”
Lục Hi Quân thấy cô tắt điện thoại với nụ cười nửa miệng thì quan tâm hỏi han.
Du Linh cười lắc đầu, ngả người vào trong lòng anh đáp, “Làm gì còn ai dám chứ. Bọn họ bây giờ vội vàng khen chúng ta còn không kịp nữa là.”
“Nếu không thích đọc thì đừng đọc, dù sao chúng ta cũng chỉ có thể quản được đến mức này.”
“Em hiểu mà,” cô ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt sáng rỡ tràn đầy tin tưởng và yêu thương, “Mặc kệ bọn họ có thật sự thành tâm chúc phúc cho chúng ta hay không, em cũng sẽ chứng minh cho bọn họ thấy, dù cho không có chúc phúc của bọn họ, chúng ta vẫn sẽ hạnh phúc bên nhau đến cuối đời!”
Lục Hi Quân không kiềm chế được cong khóe môi, dịu dàng cúi đầu ngậm lấy môi cô.
“Ừm, chúng ta chắc chắn sẽ.”
***
Trở về không gian tiềm thức, Âu Dương Nhã Linh nhìn bảng thông báo kết quả mà Ellie đưa ra.
Ở mục điểm sinh lực, con số một trăm bốn mươi hai đã biến thành một trăm năm mươi bảy.
Thế giới vừa rồi cô đã đạt được điểm tối đa, nhưng mà Âu Dương Nhã Linh lại không quá vui vẻ.
Cô nhẹ nhíu mày, thắc mắc hỏi Ellie, “Thế giới vừa rồi sao lại không có nhiệm vụ phụ vậy?”
Ellie vội vàng giải thích, “Không liên quan đến bọn em đâu nha. Là do chị không tìm được mấu chốt kích hoạt thôi.”
Nghe cô nói vậy, Âu Dương Nhã Linh không khỏi buồn rầu thở dài.
Còn thiếu gần năm mươi điểm, xem ra phải qua hai thế giới nữa cô mới có thể tỉnh dậy rồi.
“Chị Linh, em có một thông báo quan trọng muốn gửi đến chị, chị lắng nghe nhé.”
Còn đang rầu rĩ thì đột nhiên nghe thấy Ellie nói nghiêm trang như vậy, Âu Dương Nhã Linh liền vội vàng thu lại tâm tình, nghiêm túc nhìn cô gật đầu, “Ừm em nói đi, chị nghe đây.”
“Ehem,” Ellie giả vờ hắng giọng, “Kính gửi ký chủ thứ 9729, cám ơn ký chủ đã cống hiến hết sức mình trong hành trình tìm lại tình cảm của thế giới chúng tôi. Trong suốt quá trình đồng hành bên nhau, ký chủ 9729 đã hoàn thành nhiệm vụ với thành tích sau. Tổng nhiệm vụ: mười. Hoàn thành xuất sắc: mười nhiệm vụ. Hoàn thành tiêu chuẩn: không nhiệm vụ. Thất bại: không nhiệm vụ. Vì để tỏ lòng biết ơn đối với sự cố gắng và đóng góp xuất sắc của ký chủ, chúng tôi xin gửi đến ký chủ 9729 món quà như sau. Mong ký chủ tiếp tục giúp chúng tôi trên hành trình tìm lại tình cảm này.”
Tiếp đó, một màn hình hiện ra, trên đó là một hộp quà màu đỏ đang nhấp nháy.
Âu Dương Nhã Linh vẫn còn trong cơn hoang mang đưa tay chạm lên hộp quà đó.
Nắp của hộp quà mở ra, một con số hai mươi màu vàng kim thật lớn bay ra từ trong hộp quà đó.
Trái tim Âu Dương Nhã Linh đập thình thịch, hai mắt gắt gao nhìn con số đang treo lơ lửng phát ra ánh sáng nhàn nhạt kia, mang theo kích động hỏi, “Cái này là cái gì? Có phải là điểm sinh lực không?”
Ellie lúc này đã thu lại biểu tình nghiêm trang của mình, tươi cười gật đầu nói, “Đúng rồi đó chị! Chúc mừng chị nha!”
Âu Dương Nhã Linh vui đến không thể khép được miệng, cười rạng rỡ đáp, “Trời ơi Ellie chị yêu bọn em quá đi mất!”
Cô không thể ngờ được ngay lúc cô chán nản rầu rĩ thì bọn họ sẽ đưa than mùa đông đưa băng mùa hè như vậy! Thêm hai mươi điểm sinh lực này, cô chỉ còn thiếu có hai mươi tám điểm nữa thôi. Chỉ cần ở thế giới sau cô hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ chính, lại cố gắng kích hoạt được nhiệm vụ phụ, vậy là cô có thể trở về rồi!
Nhớ đến cha mẹ đã lâu không gặp đến mức bản thân không còn nhớ rõ dáng vẻ của họ trông như thế nào nữa, lòng Âu Dương Nhã Linh nặng trĩu, nhưng xen lẫn trong đó còn có cả mong chờ và khấp khởi.
Thế nhưng không bao lâu sau, tâm tình tốt này lại trĩu nặng xuống một lần nữa.
Âu Dương Nhã Linh bất giác nhận ra, nếu như thế giới sau chính là thế giới cuối cùng của cô, vậy không phải đồng nghĩa với việc…
Đó cũng là lần cuối cùng cô gặp Quân sao…?
Trái tim Âu Dương Nhã Linh quặn thắt lại, ánh mắt tràn đầy khổ sở và đau thương.
Cô không nỡ.
Được gặp anh, được ở bên anh, cùng anh đi qua biết bao thời không, bên anh mấy đời mấy kiếp, rõ ràng so với tất cả các cặp đôi bình thường khác thì cô và anh đã may mắn và hạnh phúc hơn rất nhiều rồi.
Nhưng không hiểu sao khi thời điểm này đến, cô lại vẫn vô cùng không nỡ.
Cô luyến tiếc anh, luyến tiếc vô cùng, tựa như bên nhau càng lâu thì sự luyến tiếc trong lòng cô càng thêm sâu đậm vậy.
Âu Dương Nhã Linh thẫn thờ nằm xuống, hai mắt thơ thẩn nhìn vào không trung, trạng thái ngày một xuống dốc.
“Chị Linh, chị sao vậy?” Trước sự biến chuyển đột ngột của tâm trạng cô, Ellie không khỏi nghi hoặc.
Âu Dương Nhã Linh chậm rãi nhìn sang, cánh môi khẽ mấp máy, “Chị…”
Rồi đột nhiên, nước mắt cô tuôn rơi.
Âu Dương Nhã Linh đau khổ nâng cánh tay lên che mặt, nức nở không thành tiếng.
Quân…
Quân của cô…