Anh cẩn thận lật người cô lại sao cho vạt khăn tắm vẫn vắt ngang qua phần ngực của cô, che đi toàn bộ cảnh xuân. Sau đấy, anh đặt tay ở phía dưới lưng và chân cô, dùng lực nâng lên. Bởi vì bế cô từ dưới đất lên, anh phải mất rất nhiều sức, để có thể giữ vững cô, anh không có cách nào khác ngoài xòe rộng bàn tay để ôm chặt lấy cô.
Vốn anh định đến khi bế vững cô rồi, anh sẽ nắm tay lại, hạn chế tiếp xúc với cô. Nhưng khi lòng bàn tay và đầu ngón tay cảm nhận được xúc cảm ấm áp mịn màng lại đàn hồi ấy, anh liền không muốn nắm lại nữa.
Không muốn nắm liền không nắm đi, Quân một bên đưa ra quyết định, một bên bế cô vào trong phòng tắm, cẩn thận đặt cô ngồi lên bệ bồn tắm.
“Em tắm đi, tôi ra ngoài đợi.”
Du Linh vốn đã bất an sẵn, thấy anh định ra ngoài liền hoảng hốt trở lại, vội vàng túm lấy tay anh. Khuôn mặt nhỏ tái đi, vừa khẩn trương vừa lo sợ, giống như ra lệnh nói, “Anh không được đi!”
Quân nhìn dáng vẻ của cô, biết cô đang sợ hãi điều gì. Cảm thấy dù mình có giải thích hay hứa hẹn cũng không thể khiến cô tin tưởng hay an lòng trong chốc lát được, anh chỉ đành thay đổi ý định mà ở lại. Thế nhưng trước đó, anh vẫn hỏi cô, “Nhưng mà không phải em định tắm sao?”
Thôi vậy, cùng lắm anh chịu khó xoay lưng lại, nhắm mắt toàn bộ quá trình là được rồi.
Chắc là… sẽ nhịn được.
Trong lòng đã hạ quyết tâm như thế, Quân lại không tài nào ngờ được Du Linh hỏi cũng không hỏi liền ném khăn tắm sang một bên.
Anh hốt hoảng không thôi, theo bản năng liền vội vàng nhắm mắt lại.
Thế nhưng anh vẫn là đã trễ, mọi cảnh sắc đều đã kịp thời lọt vào trong tầm mắt anh; lúc này đây trong bóng tối, hình ảnh tuyệt mỹ ấy không cách nào khống chế được tự động hiện lên trong đầu anh.
Anh còn chưa kịp nổi lên phản ứng sinh lý thì đột nhiên nhận ra điều gì, theo bản năng lại mở mắt ra, liền nhìn thấy Du Linh đã ngồi lọt thỏm trong bồn từ khi nào, đang cố gắng rướn người đến phía trước để mở nước.
Anh tạm thời không nghĩ nữa, nhanh chóng tiến đến cầm vòi hoa sen lên, hướng đầu vòi về phía bồn rửa tay đối diện rồi mở nước. Sau khi canh chuẩn nhiệt độ, anh mới đưa nhanh vòi hoa sen trở về bồn tắm, đặt vào trong tay Du Linh.
“Anh giúp tôi đóng lỗ thoát nước được không?” Cô cẩn thận hỏi anh.
Quân gật đầu, giúp cô đóng lại, dòng nước ấm áp bắt đầu chậm rãi dâng lên trong bồn. Khoảng khắc dòng nước ấy chạm vào làn da, Du Linh liền cảm nhận được một loại khoái cảm dễ chịu chưa bao giờ bản thân cảm giác được. Loại dễ chịu ấy giống như người khát khô lâu ngày rốt cuộc cũng được uống một ngụm nước, giống như ở ngày mùa hè nóng bức đến thiêu da đốt thịt rốt cuộc cũng có một làn gió mát mẻ ẩm ướt thổi qua, giống như ở ngày mùa đông lạnh lẽo đến cắt da cắt thịt rốt cuộc cũng có thể chui vào trong tấm chăn dày ấm áp, là loại cảm giác khiến cho cơ bắp toàn thân đều giãn ra, lỗ chân lông nở to, điên cuồng hấp thụ cội nguồn tạo nên cảm giác này.
Du Linh than nhẹ một tiếng, nhắm mắt ngửa đầu ra sau tựa lên thành bồn tắm, khóe môi khẽ cong lên, ngay cả trong tình huống khẩn trương lúc này cũng không nhịn được mà thư thả mỉm cười.
Trong lúc ấy, Quân nhân cơ hội quan sát kỹ Du Linh.
Lúc này anh đã không còn xấu hổ nữa, bởi vì anh đã nhận ra phần thân trên của cô không phải là để trần. Ở trên hai bầu ngực trắng nõn ấy là những chiếc vảy màu xanh vừa xinh đẹp vừa lấp lánh, từng chiếc từng chiếc một xếp hàng ngay ngắn, bao lấy bầu ngực cô, giống như một chiếc áo lót cúp ngực không dây không đai vậy.
Anh biết đây không phải là lúc lắm, nhưng anh giống như vừa mở ra một chiếc hộp Pandora vậy. Vừa nhìn, anh liền không có cách nào khống chế ánh mắt của mình nữa, chỉ muốn tranh thủ cơ hội hiếm hoi này ngắm nhìn thật kỹ vẻ đẹp mỹ miều của cô.
Anh chưa từng nghĩ rằng bản thân lại là một người háo sắc như vậy, nhưng anh cảm thấy lỗi không phải chỉ ở chỗ anh. Nếu cô chỉ là một người cá bình thường, có lẽ anh vẫn sẽ có đủ định lực để khống chế ham muốn cá nhân; nhưng cô không chỉ là người cá, còn là người trong lòng anh, xinh đẹp như vậy, độc đáo như vậy, mị hoặc như vậy, biến anh trở thành một tên lưu manh háo sắc không hơn không kém.
“Anh có thể giúp tôi giữ bí mật này không?”
Âm thanh của cô bất ngờ vang lên, thành công khiến anh tỉnh táo lại.
Nhận ra vừa rồi bản thân đã vô lễ đến mức nào, lại còn là kiểu có ý thức được bản thân vô lễ nhưng vẫn buông thả, Quân khó tránh khỏi ngại ngùng. Anh đưa tay xoa mặt, giả vờ như đang tìm chỗ ngồi xuống để dễ nói chuyện hơn mà đến chỗ bồn cầu rồi đậy nắp lại, ngồi xuống, sau đó mới đứng đắn đối mặt với cô.
Trên khuôn mặt cô lúc này nào có phải là sự vui vẻ, lạc quan và sinh động như ngày thường khi đối diện với anh, tất cả đã bị thay thế bởi vẻ sợ hãi, khẩn trương, lo lắng, vừa xa lạ lại vừa yếu thế, giống như vừa cẩn thận lấy lòng anh lại vừa cảnh giác đối với anh, khiến cho anh cảm thấy đau lòng.
“Tôi sẽ, nhưng tôi cũng hy vọng em có thể nói rõ hơn về chuyện này với tôi. Chỉ khi tôi nắm rõ tình hình, tôi mới có thể bảo vệ em một cách tốt nhất.”
Đến tận lúc này, Du Linh mới đủ bình tĩnh để nhận ra anh đã thay đổi cách xưng hô với mình.
Cách xưng hô này nháy mắt khiến cho mối quan hệ giữa họ trở nên gần gũi hơn, cũng biến Quân trở thành bên cao lớn hơn, có trách nhiệm hơn, giống như một tấm khiên vững chắc che chở và bảo hộ cho cô, thậm chí còn có chút ý gì đó cưng chiều và bao dung.
Nhưng Du Linh không dám chắc rằng đó thật sự là cảm nhận và mong muốn của anh khi đổi sang kiểu xưng hô này. Chẳng lẽ chỉ vì phát hiện cô là người cá liền thích cô hay càng thêm muốn bảo bọc cô sao? Lỡ như lúc này đây tình cảm anh dành cho cô vẫn chưa đủ lớn, thay đổi cách xưng hô là nằm trong sự tính toán của anh vì một điều gì khác thì sao?
Do dự là vậy, nhưng sau đấy, cô đột nhiên nhớ đến đêm đầu tiên khi gặp anh, lúc nghe thấy những lời chất vấn của Tôn Nhã, cô đã không chút do dự mà phản bác lại cô ấy. Khi ấy, trong thâm tâm cô còn nổi lên một ý nghĩ, một ý nghĩ đã đến theo cách vô cùng tự nhiên, mà cô lại còn không có chút nghi ngờ gì đối với nó.
Cô đã nghĩ, mục tiêu của cô sao có thể làm hại cô được.
Vừa nhớ đến ý nghĩ này, trái tim cô không hiểu sao lại bình an đến lạ.
Cô chợt nhận ra, bản thân có ý nghĩ này, không phải là vì cho rằng thiên định nhân duyên đương nhiên sẽ không tổn thương lẫn nhau, mà chỉ là vì người trước mặt này, là vì cô biết chắc rằng người đàn ông này sẽ không tổn thương cô.
Không có chứng cứ, chỉ là trực giác mà thôi.
“Tôi không phải nhân loại, tôi thuộc tộc nhân ngư.”
.
.
.
Hai mươi phút sau.
“Câu hỏi cuối cùng, về chuyện chân dính nước một nửa, giả sử có người lấy nước, chẳng hạn như vẩy nước hay ly nước, xô nước này nọ, rồi tạt lên chân em, thì đuôi cá sẽ hiện ra sao?”
Du Linh phải suy nghĩ cộng tưởng tượng vài giây mới hiểu rõ hoàn toàn ý anh muốn hỏi.
Cô lắc đầu, giải thích, “Nói chính xác thì là một nửa chân em phải bị dính nước cùng một lúc thì đuôi cá mới lộ ra. Chẳng hạn như có người tạt ly nước lên chân em, nước đó chảy từ đùi xuống chân, đúng là đã ướt hơn một nửa đấy, nhưng nếu khi ướt đến bắp chân phần đùi lại đã khô một phần, vậy thì sẽ không bị lộ đuôi cá.”
Anh gật đầu, gần như đã tiêu hóa được toàn bộ thông tin mà mình vừa mới tiếp nhận. Anh đứng lên, đi đến bên cạnh bồn tắm, sau đấy lại hạ thấp người, quỳ một chân xuống sàn, mắt đối mắt với cô, trịnh trọng nghiêm túc nói.
“Em yên tâm, cho dù thế nào, tôi đều sẽ bảo hộ em.”
Du Linh bị thái độ và lời nói này của anh làm cho ngẩn người. Ánh mắt nhất thời cũng bị đôi mắt sâu thẳm sáng ngời của anh thu hút, không tài nào dời đi được.
“Dù sao thì trên hợp đồng cũng đã đề như vậy.”
Cảm thấy có lẽ mình đã dọa cô sợ, Quân liền thêm một câu này vào. Và quả thật rằng nhờ câu nói ấy mà Du Linh hồi thần, trái tim cũng bình tĩnh trở lại; nhưng dưới đáy lòng cô lại có chút thất vọng và không vui nổi lên.
“Hợp đồng ban đầu cũng đâu có đề cập đến vấn đề này,” cô lẩm bẩm, trong giọng nói mang theo ý bất mãn cực nhạt.
Quân nghe thấy, khóe môi khẽ cong lên, trong mắt là ý cười nhàn nhạt. Anh đứng dậy, nói với cô, “Tôi ra trước, em cứ tiếp tục đi.”
Du Linh nghe vậy, vội vàng giữ anh lại lần nữa, “Khoan đã.”
Quân khó hiểu quay đầu nhìn cô, chỉ thấy cô mang theo ý ngượng ngùng trên mặt, hai cánh tay giơ lên về phía anh, nhỏ giọng hỏi, “Anh có thể bế tôi lên được không? Tôi muốn ngồi lên thành bồn.”
Đáy lòng Quân một lần nữa dậy sóng.
Hình ảnh này… thật quá quyến rũ rồi.
Tự nhủ trong lòng nhất định không được làm bậy cả trăm lần, Quân luồn tay xuống hai bên nách cô, dùng lực nhấc cô dậy. Sau khi Du Linh an vị lên thành bồn, cô lại nhìn anh dò hỏi, “Anh có ngại không nếu tôi làm ướt sàn một chút?”
Quân không hiểu lắm, nhưng vẫn lắc đầu, tỏ ý không sao.
Giây sau đó, anh liền hiểu ý cô là gì.
Bởi vì cô một hơi liền hất đuôi mình ra khỏi bồn tắm. Dưới ánh đèn, từng tia nước trong suốt theo những chiếc vây mỏng manh vẽ ra những đường cong xinh đẹp ở giữa không trung, lại theo đuôi cá của cô mà đáp xuống sàn nhà.
Anh cúi đầu nhìn mảng nước dưới sàn, “…”
Cái này, không chỉ là một chút đâu.
Du Linh nhìn theo ánh mắt anh, chợt cảm thấy ngượng ngùng, cười hì hì nhìn anh.
Nhìn thấy biểu cảm quen thuộc xuất hiện trở lại trên khuôn mặt cô, ánh mắt anh bất giác nhu hòa xuống, trong lòng chỉ toàn là bất đắc dĩ.
“Cũng không phải là tôi cố ý đâu,” cô vừa nói, vừa biến trở về đôi chân. Ngay khoảnh khắc ấy, trên người cô bỗng xuất hiện thêm một chiếc áo choàng tắm, “Chỉ là nếu không làm như vậy, tôi sợ áo choàng sẽ bị ướt mất.”
Quân mỉm cười lắc đầu tỏ vẻ không sao, hỏi cô, “Vậy em có muốn tắm nữa không?”
“Không cần đâu, đã đủ nửa tiếng rồi. Tôi cũng làm phiền anh nhiều rồi, nên trở về thôi,” cô vừa trả lời vừa bước ra ngoài.
Quân tiễn cô đến bên cánh cửa giữa hai căn phòng, vốn tưởng rằng cô sẽ đi sang bên kia, không ngờ lại thấy cô quay lại. Hai người nhìn nhau, Du Linh bỗng nhoẻn miệng cười.
Là nụ cười thoải mái nhất đêm nay.
“Cám ơn anh, Quân.”