Sau khi bước xuống sân khấu, theo chỉ dẫn của nhân viên, Du Linh cùng với ba người Tôn Nhã đi ra phía sau hậu trường, tiến vào trong một phòng nghỉ. Mặc dù là tập chung kết, thí sinh vẫn còn lại mười người, cộng thêm bên ban giám khảo và ca sĩ khách mời, mọi người chỉ có thể chịu khó chia sẻ phòng nghỉ.
Nhóm người Du Linh được dẫn đến phòng nghỉ dành cho khách mời, sau khi thay bọn cô mở cửa, nhân viên dẫn đường liền vội vàng chạy đi làm việc.
Bốn người bước vào trong, Du Linh khiêm tốn mỉm cười chào hỏi người ở trong phòng. Mặc kệ ánh mắt bất thiện của ai đó, cô quay qua nói với Trần Tiểu Noãn, “Em với Quân mang hành lý đến khách sạn check-in trước giúp chị đi.”
Trần Tiểu Noãn gật đầu, thế nhưng Quân đứng bên cạnh lại không đồng ý nói, “Tôi là vệ sĩ cá nhân của cô, tôi không thể rời xa cô được.”
Vẻ mặt của Tôn Nhã và Trần Tiểu Noãn hơi kỳ lạ, cảm giác câu nói kia của anh cứ có cái gì đó sai sai.
Nhưng người trong cuộc thì lại không nhận ra cái gì, không sao cả nói, “Anh đừng lo, chỉ một chút mà thôi. Ở đây hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Quân lắc đầu, nghiêm túc đối đáp, “Trong hợp đồng đã nói rõ, bất kỳ thời khắc nào tôi đều cần phải ở cạnh cô, chỉ trừ những lúc riêng tư.”
Thấy Du Linh còn định nói gì đó, Tôn Nhã lập tức lên tiếng, giải quyết vấn đề, “Thôi được rồi, để chị với Tiểu Noãn đi. Hai đứa ở đây nếu có chuyện gì thì gọi chị.”
Trước khi rời đi, Tôn Nhã còn cho Du Linh một ánh nhìn ẩn ý, Du Linh khẽ chớp mắt đáp lại.
Cánh cửa đóng lại, Du Linh đi vào bên trong phòng nghỉ, tiến thẳng đến trước một chiếc ghế đơn được đặt trước tấm gương lớn ngồi xuống, còn Quân thì tới đứng bên cạnh cô, hoàn toàn làm lơ ánh mắt căm ghét duy nhất dành cho mình trong căn phòng này.
“Du tiểu thư, đã lâu không gặp. Dạo này cô vẫn khỏe chứ? Hôm nay cô tới sớm ghê.”
Thấy đối phương không thèm để ý đến mình, An Mỹ Kỳ chỉ có thể âm dương quái khí lên tiếng.
Du Linh không phản ứng lại cô ta ngay mà trước hết kêu thợ trang điểm của ekip chương trình đến hóa trang cho mình, sau đó, cô mới thông qua hình ảnh phản chiếu của gương, mắt đối mắt với cô ta.
An Mỹ Kỳ.
Cô ta giống cô, cũng là một ca sĩ mới, vừa có thực lực vừa có lưu lượng, chỉ tiếc, cô ta và cô giống như Chu Du và Gia Cát Lượng vậy, và đương nhiên, người thắng cuối cùng vẫn luôn là cô.
Hướng phát triển giống nhau, cùng một thời, năng lực và sức hút cũng một chín một mười, tất cả những điều này khiến cho hai người họ dù muốn hay không cũng thành đối thủ của nhau.
Hay nói một cách chính xác hơn, chỉ có Du Linh xem cô ta là đối thủ, còn cô ta, lại xem cô như kẻ thù.
Điều này chỉ mới gần đây Du Linh mới biết được.
Trước đấy tuy không ưa nhau, lúc không ở trước ống kính An Mỹ Kỳ vẫn hay nói mấy câu âm dương quái khí với cô, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có vậy. Chỉ đến khi tại lễ trao giải năm ngoái, giải thưởng ca sĩ mới xuất sắc nhất vụt khỏi tay cô ta để thuộc về Du Linh, cô ta mới không nhịn thêm được nữa, bắt đầu táo bạo ra tay.
Việc đầu tiên cô ta làm chính là thuê người đe dọa cô. Tình huống mà cô gặp phải khi mới xuyên đến đây chính là do cô ta làm ra. Cô ta không chắc chắn cô có bí mật gì không, chỉ cảm thấy ở cô có điểm gì đấy kỳ lạ, giống như cô đang giấu giếm điều gì đó. Cô ta muốn biết bí mật đó của cô là gì, không thì bất kỳ scandal nào cũng được, miễn là nắm giữ thứ đó có thể giúp cô ta nắm được thóp của cô.
Lúc trước Tôn Nhã lấy được số điện thoại kia đã cho người đi điều tra một phen, kết quả cuối cùng là không tra được gì. Nhưng qua một trận thảo luận suy đoán, bọn họ đều đã nhất trí cho rằng người có khả năng làm ra chuyện này nhất chính là An Mỹ Kỳ.
Với lại, sau đấy Du Linh cũng đã nhờ L44 điều tra thử một lần nữa, và kết quả điều tra được là một chứng cứ sắt thép ủng hộ cho suy đoán của bọn cô.
“Hóa ra trong nhận thức của An tiểu thư thì đây chính là sớm à? Vậy thì tôi rất tò mò như thế nào mới là đúng giờ, như thế nào mới là muộn đấy.”
Thợ trang điểm và vị khách mời còn lại vốn không muốn dính dáng vào chuyện tranh đấu giữa hai người nghe được lời này liền không nhịn được, khóe môi hơi cong lên. Ngay cả trợ lý của An Mỹ Kỳ cũng chỉ biết mím môi, vừa lo lắng vừa bất lực nhìn về phía bà chủ của mình.
Bọn họ đều biết Du Linh là bay từ thành phố bên cạnh sang, An Mỹ Kỳ biết là bởi vì nghe ngóng tin tức về cô, biết hôm nay cô phải quay quảng cáo, còn thợ trang điểm biết là vì ekip chương trình đã dặn dò trước Du Linh sẽ đến sát giờ, để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng bất kỳ lúc nào. Khoảng cách khó xử nhất chính là khoảng cách giữa hai thành phố, đi xe thì chậm, mà bay thì lại không có nhiều chuyến. Chuyến bay bọn họ chọn đã là chuyến tiện nhất rồi, An Mỹ Kỳ dựa vào điều này để châm chọc cô thật sự rất ‘thiếu não’.
An Mỹ Kỳ cũng không ngờ được Du Linh có thể dễ dàng như vậy vặc ngược lại cô ta, vốn là muốn mỉa mai cô đến trễ, cuối cùng người bị nói kháy về khái niệm giờ giấc lại là cô ta!
An Mỹ Kỳ lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười nói, “Có lẽ là Du tiểu thư hiểu lầm ý tôi rồi. ‘Sớm’ ở đây là theo biểu hiện thường ngày của cô đấy.”
Du Linh nghe vậy thì cong môi cười, nhưng giây sau đó đã vội vàng thu lại, còn nhìn thợ trang điểm chớp chớp mắt tỏ vẻ không cố ý.
Quân ở bên cạnh quan sát toàn bộ biến đổi trên nét mặt của cô, không hiểu sao lại cảm thấy cô có chút đáng yêu.
An Mỹ Kỳ thấy mình không được đáp lại thì tức giận, càng thêm quái gở mỉa mai, “Sao Du tiểu thư không nói gì hết vậy? Hay là cô cảm thấy mình nhận được giải thưởng lớn, đẳng cấp khác xưa rồi, người như tôi đây không lọt được vào mắt cô nữa?”
Du Linh đã quyết định sẽ không để ý đến cô ta nữa nên cho dù nghe cô ta nói vậy, cô vẫn bình chân như vại, ung dung nhắm mắt để cho thợ trang điểm làm việc như cũ. An Mỹ Kỳ thấy hai lần châm chọc đều không được, dù tức giận căm ghét Du Linh đến mức nào, cô ta cũng chỉ đành phải thôi.
Dù thế nào, cô ta vẫn nhớ được hiện tại mình đang ở đâu.
*
Sáu giờ rưỡi, chương trình bắt đầu.
Theo lịch trình của chương trình, các thí sinh sẽ thi đấu từ sáu giờ rưỡi đến tám giờ rưỡi; tất nhiên kéo dài những hai tiếng là vì trong lúc này, bên MC và ban giám khảo sẽ còn trò chuyện pha trò, hoặc thậm chí là giao lưu với khán giả tại trường quay. Sau đấy, ba vị khách mời sẽ lần lượt lên biểu diễn. Bởi vì đây chỉ là chương trình sinh tồn, khách mời chỉ thuộc nhóm hậu bối trong ngành; trong số ba người, Du Linh là người có địa vị và tiếng nói nhất, cho nên cô cũng được xếp ở vị trí cuối cùng.
Quân đứng ở một góc phía trong hậu trường, dõi mắt theo bóng hình đang tỏa sáng ở trên sân khấu. Bên cạnh anh là Tôn Nhã và Trần Tiểu Noãn, hai người họ cũng đang nhìn lên sân khấu giống anh, chỉ khác một chỗ, ánh mắt của họ một mang theo hài lòng, một mang theo ngưỡng mộ, thiếu đi vài phần nóng bỏng như anh.
Phần trình diễn của Du Linh kết thúc, cô cúi người chào tạm biệt khán giả trong tiếng hò reo vang ầm trời của bọn họ, tao nhã bước xuống sân khấu. Thế nhưng, đám người hâm mộ ấy làm sao mà biết được, khi cô vừa bước vào trong cánh gà, dáng vẻ tao nhã lập tức biến mất, gấp gáp mở miệng thúc giục mọi người, “Đi thôi, chúng ta mau về khách sạn đi!”
Tôn Nhã còn chưa kịp thắc mắc về thái độ vội vàng của cô, một người bên phía ekip chương trình đã đột nhiên chạy tới, mỉm cười nói với cô, “Du lão sư, thực xin lỗi, xin hỏi cô có lịch trình gì bây giờ không? Chúng tôi hy vọng có thể mời cô làm khách mời trao giải tối nay.”
Du Linh lập tức từ chối, “Thực lòng xin lỗi, rất cám ơn chương trình đã dành vinh hạnh này cho tôi, nhưng hiện tại tôi lại cần phải rời đi gấp. Hy vọng sau này chúng ta lại có nhiều cơ hội hợp tác hơn.”
Ánh mắt người kia hiện lên vẻ tiếc nuối, vội khoát tay đáp, “Du lão sư khách khí rồi. Vậy tôi cũng không làm trễ thời giờ của cô nữa, tạm biệt Du lão sư và chị Tôn.”
Bên chương trình vốn chỉ định để ban giám khảo làm người trao giải mà thôi, nhưng khi thấy Du Linh được chào đón nồng nhiệt như vậy ở cả trường quay và trên kênh phát sóng trực tiếp, nhà sản xuất mới nảy ra ý tưởng đột xuất này. Chỉ tiếc, Du Linh lại nói có việc bận, xem ra bọn họ chỉ có thể dính với kế hoạch ban đầu thôi.
Dưới sự thúc giục của Du Linh, bốn người nhanh chóng rời khỏi trường quay, thuê hai chiếc xe tới. Sau đấy, bốn người chia làm hai nhóm, Tôn Nhã và Trần Tiểu Noãn thì ra thẳng sân bay, còn Du Linh và Quân thì về khách sạn mà bọn họ đã đặt gấp chiều nay.
Xuống xe, trả tiền, tiến vào trong thang máy của khách sạn, lên tầng, qua loa nói tạm biệt với Quân, dùng thẻ từ mở khóa cửa phòng, Du Linh làm một loạt các động tác trong sự vội vã. Chỉ đến khi đóng được cửa phòng lại, cô mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Tốt rồi, về được đến phòng là ổn rồi.