Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 310: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (48)




Chuyện của Hoa Lan Ninh cứ thế khép lại. Từ đó về sau, Thẩm Lan Linh và Hoắc Đình Quân thật sự không còn để ý đến tình hình của cô ta nữa.

Thẩm Lan Linh tòng quân, bắt đầu cuộc sống quân nhân của mình. Tuy rằng cô sở hữu tinh thần lực cấp B, nhưng ngành học lại không phải là cơ giáp chiến đấu, vì vậy mỗi ngày cô chỉ tham gia luyện tập những mục cơ bản với mọi người mà thôi. Cấp trên cũng không quan tâm lắm, dù sao thì người xưa đã có câu, nuôi binh ngàn ngày dụng binh một giờ, không phải sao? Chỉ cần tại lúc quan trọng Thẩm Lan Linh không tuột dây xích, vậy thì bọn họ cung phụng cô cả đời này cũng được.

Thẩm Lan Linh vào quân khu được ba tuần thì đến ngày lành mà Hoắc gia và Thẩm gia cùng chọn để tiến hành lễ đính hôn. Hai người, và tất nhiên là cả Tần Đông Vũ, cùng xin nghỉ phép ngày đó để rời quân khu tổ chức buổi lễ. Tuy rằng chỉ mới là lễ đính hôn, nhưng nhìn vào địa vị của hai gia tộc, và cả thân phận của chính hai nhân vật chính của buổi lễ, khách mời đều là những người có máu mặt trong xã hội. Thương trường, quân đội, chính phủ, cho dù là bên nào cũng đều có đại diện tham dự với địa vị người người tôn kính.

*

Ở thời đại tinh tế hiện tại, việc phân chia lãnh thổ không còn gói gọn trong diện tích đất và biển nữa, mà đã mở rộng ra khắp vũ trụ. Cũng tương tự như một số nhà giàu bỏ tiền ra mua ngôi sao làm quà tặng vậy, các quốc gia cũng có thể bỏ tiền ra mua tinh cầu, có một số thì dựa vào hình thức đấu giá, có một số thì lại phụ thuộc vào tình huống khi mà tinh cầu đó được tìm thấy. Sau khi sở hữu một tinh cầu, quốc gia có toàn quyền quyết định đối với tinh cầu ấy, cho dù là khai hoang hay di dân đều có thể.

Nước A có tổng cộng ba tinh cầu, trong đó có hai tinh cầu đã bắt đầu khai thác từ lâu. Còn lại một tinh cầu, đó là tinh cầu mà nước A đã bỏ ra rất nhiều vốn mới có thể đấu giá thành công, bởi vì tinh cầu này tràn ngập một loại khoáng sản cực kỳ thiết yếu trong việc sản xuất các loại máy móc công nghệ cao như cơ giáp và người máy. Thế nhưng, loại khoáng sản này lại không có nhiều, tuy rằng không đến mức hiếm, nhưng nếu một quốc gia muốn vươn tầm phát triển thì yêu cầu đối với loại khoáng sản này rất cao, dù có bao nhiêu cũng không đủ.

Chính phủ bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua về, không ngờ đến khi cho người lên thăm dò thì lại gặp trắc trở. Tinh cầu này được bao phủ bởi sương mù, kết cấu địa hình tạo nên một mê cung vĩ đại tự nhiên, rất khó thăm dò. Mà trên tinh cầu ấy lại có rất nhiều sinh vật đang cư ngụ. Bởi vì không có sự hiện diện của con người, động vật trên nơi đó đều là cá lớn nuốt cá bé, đã hình thành một trật tự và quy tắc riêng của chúng nó. Sức mạnh và trí thông minh của chúng ở một đẳng cấp khác hoàn toàn, không phải là thứ mà mấy loài động vật hoang dã trên tinh cầu nơi bọn họ đang sống có thể so sánh được.

Cử bộ đội chiến đấu đến thì sức người có hạn, còn chưa tìm được địa điểm thích hợp để khai khoáng thì đã bị động vật vây công mệt chết, hoặc là tìm được địa điểm rồi thì cũng vì bị bọn chúng quấy rối mà không thể lắp đặt thiết bị. Cử người máy đến cũng không khá hơn bao nhiêu, dù sao thì khả năng của người máy cũng có hạn; Ellie đối với chuyện này cũng đã từng khịt mũi khinh thường, bởi nếu là ở thế giới của cô, một cái tinh cầu nhỏ nhoi này bọn họ có thể giải quyết trong vòng một nốt nhạc.

Và hiển nhiên, nước A cũng không thể táng tận lương tâm đến mức vì muốn khai thác khoáng sản mà diệt sạch toàn bộ sự sống trên tinh cầu đó được. Chuyện khai thác trên tinh cầu này vì vậy mà bị gác lại hơn trăm năm, chính phủ quốc gia mấy lần thậm chí còn cảm thấy bản thân đã bị những quốc gia khác bắt tay lừa gạt mình bỏ tiền vào một cái tinh cầu chỉ có thể nhìn mà không thể ăn này.

Cho đến khi, Hoắc Đình Quân ra đời.

Như đã nói, bọn họ thất bại khi cử người đi là bởi vì sức người không đủ, cho dù có tìm được vị trí mỏ khoáng sản, cử một đội nhóm tinh anh tới, thì rồi cũng vẫn sẽ cúi đầu trước sức tấn công cuồn cuộn không dứt từ đám dã thú trên tinh cầu đó mà thôi.

Nhưng người mang tinh thần lực cấp S lại không như thế. Khoảng cách giữa cấp A và cấp S như trời với đất, quan trọng nhất là, chính phủ không hề định để Hoắc Đình Quân tiêu diệt đám dã thú, mà là đàm phán.



Tuy rằng giống loài cách biệt, nhưng công nghệ hiện đại, bọn họ vẫn có cách để câu thông với đám dã thú kia. Chỉ là bởi vì đám dã thú đó đã tự hình thành nên trật tự và quy luật riêng của bản thân, hoàn toàn không muốn bị một giống loài khác đến dung nhập vào, cho nên mọi trận đàm phán trước đó đều thất bại. Nhưng suy xét cho kỹ thì, bọn họ thất bại còn không phải vì chính mình không có đủ thực lực để áp chế đám thú kia sao?

Cho nên hiện tại, ở trên chiếc chiến hạm, Thẩm Lan Linh nhìn chằm chằm vào tinh cầu phía dưới, bàn tay nắm chặt lại, khẩn trương lo lắng chờ đợi tín hiệu từ Hoắc Đình Quân, cũng như một chiến đội đang cùng anh đi xuống tinh cầu kia tiến hành cưỡng ép thỏa hiệp.

Nhiệm vụ này là nhiệm vụ quan trọng nhất, lớn nhất và đồng thời cũng nguy hiểm nhất từ khi anh nhập ngũ. Thẩm Lan Linh sở hữu tinh thần lực cấp B, vô cùng mong muốn có thể đồng hành cùng anh đi làm nhiệm vụ, nhưng bởi vì cô theo kỹ sư cơ giáp, cho dù có nói thế nào, cấp trên cũng chỉ cho phép cô đứng ở phía sau mà thôi. Nhiệm vụ duy nhất của cô mỗi lần Hoắc Đình Quân ra ngoài thực thi nhiệm vụ chính là sẵn sàng bất kỳ lúc nào để trấn an tinh thần của Hoắc Đình Quân.

Vì vậy lúc này, Thẩm Lan Linh không thể làm gì hơn ngoài chờ đợi.

“Không sao đâu, cô đừng lo lắng. Trước đó chỉ có cấp A đi làm nhiệm vụ, tuy rằng thất bại nhưng thương vong vẫn luôn dưới mười phần trăm. Nay có đội trưởng Hoắc ở đó, cho dù có xảy ra chuyện gì thì mọi người ít nhất vẫn sẽ bình an trở về.”

Thấy Thẩm Lan Linh quá khẩn trương, người phụ trách điều khiển chiến hạm không nhịn được mở miệng khuyên nhủ.

“Ừm, tôi biết.” Thẩm Lan Linh khô khốc đáp lời.

Cô biết chứ. Nói một cách lạnh nhạt thờ ơ, dù những người khác có không thoát ra được thì Hoắc Đình Quân vẫn có thể bình an trở về. Tai nghe của cô cũng đã được liên kết với thiết bị liên lạc của cơ giáp của anh, chỉ cần một ý nghĩ, anh liền có thể trò chuyện với cô, khả năng xảy ra mất khống chế tinh thần lực cơ hồ cũng bằng không.

Cho nên, cô hoàn toàn biết, Hoắc Đình Quân không có khả năng xảy ra chuyện, nhưng vậy thì sao chứ? Biết được điều đó có thể giúp cô bớt lo lắng sao?

Thẩm Lan Linh luôn quan niệm rằng trên đời này bất kỳ chuyện gì cũng đều có thể xảy ra, cho nên nếu không thể đi cùng anh, không thể tận mắt chứng kiến tình hình, cô liền không có cách nào an tâm nổi.

Thấy Thẩm Lan Linh vẫn khẩn trương như cũ, người kia bèn cố tìm chủ đề để đánh lạc hướng sự chú ý của cô, “Cũng đã gần một năm kể từ ngày hai người đính hôn rồi nhỉ? Bao giờ thì định mời chúng tôi ăn kẹo cưới đây?”

Quả nhiên, nhắc đến chuyện này, trong con ngươi của Thẩm Lan Linh lóe lên ánh sáng, nét mặt cũng bất giác trở nên dịu dàng hơn. Cô nhìn anh ta, mỉm cười đáp, “Cũng sắp rồi, các cậu nên bắt đầu chuẩn bị tiền mừng đi.”

Người kia nhướng mày ngạc nhiên, vội nói vài lời chúc mừng. Anh ta cũng chỉ vì muốn giúp Thẩm Lan Linh bớt khẩn trương nên tùy tiện hỏi mà thôi, không ngờ lại nhận được tin tức tốt như vậy. Nếu không tính Tần Đông Vũ thì chắc anh ta là người đầu tiên trong đội biết được tin đội trưởng sắp kết hôn nhỉ? Nghĩ như vậy, anh ta không khỏi đắc ý một trận.



Còn đang định dò hỏi thêm chi tiết, Thẩm Lan Linh đột nhiên giơ tay lên ra hiệu cho anh ta yên lặng.

“Tiểu Linh.”

Âm thanh trầm ấm mọi ngày tại giờ phút này đây lại hơi dồn dập, khiến cho trái tim Thẩm Lan Linh không khỏi căng chặt.

“Có.”

“Nhiệm vụ đã hoàn thành tốt đẹp. Toàn đội đang bắt đầu trở về.”

Trái tim Thẩm Lan Linh nháy mắt thả lỏng,, cô nhẹ mỉm cười đáp, “Rõ.”

*

Đợi đến khi mọi người trở lại, chiến hạm liền xuất phát quay về nước A, đồng thời kết quả cũng được thông báo cho bộ phận dưới mặt đất. Cho nên, khi chiến hạm hạ cánh, dưới sân đã đứng sẵn các vị lãnh đạo cấp cao của quân khu, trên khuôn mặt ai nấy tuy rằng đã rất cố gắng kìm chế nhưng Thẩm Lan Linh vẫn nhìn ra được vẻ vui mừng kích động ẩn giấu bên trong đáy mắt bọn họ.

Hoắc Đình Quân dẫn đầu bước xuống chiến hạm, cùng với đối phương làm lễ nghi quân đội. Sau đấy, anh một lần nữa ngắn gọn báo cáo kết quả. Đối phương cố gắng kìm nén cơn kích động trong lòng mình, đợi Hoắc Đình Quân dứt lời, ông ta liền lập tức nói “Được, tốt!”, sau đó không nhịn được nữa bật cười ha hả vỗ vai Hoắc Đình Quân.

Đội bọn họ hoàn thành được nhiệm vụ đã khiến chính phủ phiền lòng gần trăm năm qua, đây không chỉ là chiến tích vinh quang của đội họ mà ngay cả quân khu A cũng được thơm lây, vì vậy lãnh đạo quân khu đã quyết định mở một bữa tiệc ăn mừng ngay tối hôm nay, toàn bộ các thành viên trong đội đều có thể tham dự.

Tuy rằng bọn họ vẫn luôn rất nghiêm túc trong việc luyện tập và giữ vững phong độ của bản thân, nhưng chuyện ăn mừng như thế này có ai lại chê đâu chứ? Đặc biệt là sau khi bọn họ vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ lớn nữa.

Cho nên, bên lãnh đạo cấp cao vừa mới đi khuất, cả đội liền hò reo ăn mừng, đội hình ngăn nắp nghiêm chỉnh trước đó trong nháy mắt liền bị phá hủy.