Hôm đó khi được Thẩm Lan Linh ủy thác, bên chính phủ đã chuẩn bị bắt tay vào điều tra; nhưng sau đó bởi vì có chuyện của Hoắc Đình Quân diễn ra, mức nghiêm trọng cũng cao hơn nhiều nên bọn họ tập trung điều tra chuyện của anh trước. Vì thế mà mấy ngày sau, chuyện của Thẩm Lan Linh mới có kết quả rõ ràng.
Bên chính phủ gửi bản báo cáo kết quả điều tra cho Thẩm Lan Linh, ngỏ ý hỏi cô muốn giải quyết như thế nào. Nếu là người bình thường đương nhiên sẽ không nhận được đãi ngộ như vậy, bên chính phủ cứ trực tiếp án theo pháp luật mà làm là được; nhưng bởi vì trong vụ việc của Hoắc Đình Quân Thẩm Lan Linh đã có công lớn, cộng thêm thân phận hiện tại của cô, chính phủ liền quyết định ưu ái, giao quyền chủ động cho cô.
Hoắc Đình Quân cùng cô xem bản báo cáo, nhìn rõ tên thủ phạm cũng như mục đích của cô ta trên đó, ánh mắt Hoắc Đình Quân ám trầm xuống, giống như có ngàn vạn mũi đao ẩn giấu trong bóng tối, bất kỳ lúc nào cũng có thể xông ra đoạt mạng người. Anh đè nén lửa giận trong lòng xuống, làm như không có việc gì hỏi cô.
“Vậy em tính làm thế nào?”
Anh vừa hỏi, vừa quan sát nét mặt cô. Tuy rằng cô đã đoán được từ trước, nhưng lúc này đây đọc bản báo cáo này, anh vẫn nhìn ra được sự tức giận trong đáy mắt cô. Anh lặng lẽ nắm lấy bàn tay cô, thầm nghĩ trong lòng, cho dù cô có muốn ăn miếng trả miếng, hoặc là quá hơn thế nữa, anh đều nhất định tìm cách giúp cô thực hiện.
Không một ai được phép làm tổn thương cô.
Dưới sự chờ đợi của anh, Thẩm Lan Linh vứt bản báo cáo lên trên bàn, lạnh mặt nói, “Tất nhiên là để pháp luật trừng phạt cô ta rồi!” Nói xong, cô nghi ngờ nhìn qua anh, “Anh sẽ không tự dưng bảo em nương tay đấy chứ?”
Hoắc Đình Quân dở khóc dở cười.
Thật là, sao anh lại cho rằng Tiểu Linh sẽ muốn ăn miếng trả miếng chứ? Đó là phong cách của anh, còn cô… không phải anh đã biết cô vẫn luôn rất lương thiện sao?
Hoắc Đình Quân hôn lên khóe môi cô, cười nói, “Tất nhiên là không rồi, em muốn làm thế nào, anh đều sẽ ủng hộ.”
Thẩm Lan Linh vui vẻ hếch cằm, khóe môi cong lên, lúc này mới vui lên được đôi chút.
Đúng lúc này, Ellie đột nhiên thông báo.
“Chị Linh, chúc mừng chị, nhiệm vụ phụ đã được hoàn thành rồi!”
Thẩm Lan Linh ngẩn người, không ngờ rằng nhiệm vụ phụ cứ như vậy liền được hoàn thành rồi. Sau đấy, cô chợt nhận ra, chẳng lẽ nguyện vọng thứ hai của nguyên chủ thật sự liên quan đến chuyện cưỡng hiếp sao? Cho nên cô vừa biết được kết quả, đưa ra quyết định trừng phạt kẻ chủ mưu, nhiệm vụ phụ liền được hoàn thành?
Vốn ban đầu nhiệm vụ phụ được cho một cách rất mơ hồ, Thẩm Lan Linh gần như là dựa vào trực giác mà đánh cược nhận lấy. Dù vậy, cô vẫn luôn cảm thấy bất an, lo sợ bản thân không thể hoàn thành rồi vì bị phạt mà bị trừ mất điểm. Không ngờ cuối cùng, nhiệm vụ phụ lại hoàn thành dễ như vậy. Cô không cần phải đặc biệt tìm hiểu hay làm thêm hành động gì, chỉ cần hành sự theo bản tâm, làm những chuyện mà bản thân cô vốn dĩ sẽ làm, liền có thể hoàn thành được nhiệm vụ phụ.
Thế nhưng, Thẩm Lan Linh lại không cảm thấy vui vẻ, có lẽ là bởi vì cô vừa biết được nguyện vọng của nguyên chủ thật sự có liên quan đến chuyện cưỡng hiếp.
Có khả năng là do chuyện này đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng nguyên chủ, với lại cũng chẳng ai tự nhiên lại thích chuyện mình từng bị cưỡng hiếp cả, nên nguyên chủ có nguyện vọng này cũng không có gì lạ. Nhưng mà…
Ellie đã nói rằng, nguyện vọng của nguyên chủ đều có liên quan đến Hoắc Đình Quân…
Có phải ‘kiếp trước’, sau khi nguyên chủ bị cưỡng hiếp, Hoắc Đình Quân đã không còn đối xử với cô ấy được như xưa không? Nếu như khi ấy, cô thật sự bị hắn cưỡng hiếp, vậy Hoắc Đình Quân có phải cũng sẽ thay đổi thái độ với cô không?
Tâm tình Thẩm Lan Linh đột nhiên sa sút.
Cô biết, cô lại bắt đầu suy nghĩ nhiều rồi. Cách tốt nhất là nên dừng lại lập tức, không cần phải nghĩ về những điều sẽ không bao giờ xảy ra như thế này, nhưng không hiểu sao Thẩm Lan Linh lại không có cách nào khống chế suy nghĩ của mình.
Hoắc Đình Quân ngồi ở bên cạnh bỗng nhiên nhíu mày.
Sao tâm tình của cô lại đột nhiên giảm sút rồi?
“Tiểu Linh, sao vậy? Vẫn không vui sao?”
Hoắc Đình Quân cho rằng cô vẫn còn hận Hoa Lan Ninh hãm hại mình, đáy mắt khẽ lóe lên tia sắc lạnh. Ai ngờ một giây sau, Thẩm Lan Linh đột nhiên nắm lấy hai bả vai anh, nhìn thẳng vào mắt anh nghiêm túc hỏi.
“Quân, nếu như lúc đó kế hoạch của cô ta thật sự thành công, anh sẽ đối với em như thế nào?”
Hoắc Đình Quân không khỏi nghệt mặt nhìn cô, nhất thời không kịp phản ứng trước câu hỏi đột ngột này.
“Anh phải trả lời thật cho em biết, suy nghĩ cho kỹ, không được nói dối!”
Dứt lời, Thẩm Lan Linh cũng cắn chặt răng mình, chuẩn bị sẵn sàng đón nhận câu trả lời của anh.
Nếu như cuối cùng, câu trả lời của anh khiến cho cô đau lòng, vậy thì cô… có qua có lại là được! Anh đòi hỏi cô như thế nào thì cô cũng sẽ đòi hỏi anh y như vậy. Vừa vặn cô cũng không muốn anh bị người khác nhúng chàm chút nào, dù là cố tình hay vô ý!
Hoắc Đình Quân ngẩn người vài giây mới lấy lại được tinh thần. Nhìn vẻ khẩn trương lo lắng trên mặt cô, anh không khỏi dở khóc dở cười. Cô gái của anh lại suy nghĩ lung tung rồi.
Anh bỗng nghiêm túc lại, nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng nói, “Nam thì thiến, nữ thì ăn miếng trả miếng, em thấy vậy có được không?”
Vẻ mặt và biểu cảm của anh kết hợp với câu trả lời này tạo ra sức công kích không hề nhỏ. Thẩm Lan Linh nhất thời tin là thật, bao nhiêu lo lắng khẩn trương khi trước đều bị thay thế hết, dè dặt và lo sợ khuyên nhủ anh, “Cái này… như vậy là phạm pháp đó… Cho dù chính phủ nhân nhượng anh thì họ cũng không để anh làm chuyện đó đâu…”
Hoắc Đình Quân bật cười, xoa đầu cô, “Ừm, anh biết.”
Cho nên, chỉ cần không để chính phủ biết là được rồi.
Thấy anh cười, Thẩm Lan Linh mới nhận ra anh là đang đùa giỡn mình, không khỏi tức giận trừng anh. Thế nhưng Hoắc Đình Quân không những không biết hối lỗi mà còn cười càng vui vẻ hơn, tiếp tục xoa đầu cô. Thẩm Lan Linh vùng vằng giật tay anh xuống, không cho anh xoa đầu mình, bực bội bóp véo bàn tay anh giống như là đang trừng phạt anh vậy.
Hoắc Đình Quân mỉm cười, để cô tùy ý giày vò bàn tay mình. Không ngờ chưa được bao lâu, Thẩm Lan Linh đã nhớ lại chuyện cũ, ngẩng phắt lên trừng anh, vừa hăm dọa vừa ủy khuất nói, “Câu hỏi lúc nãy của em anh còn chưa trả lời em đâu! Anh là cố ý đánh lạc hướng em đúng không? Sao vậy? Chẳng lẽ nếu em thật sự xảy ra chuyện, anh sẽ ghét bỏ em sao?”
Thấy Thẩm Lan Linh thật sự bị vấn đề này quấy nhiễu, lần này Hoắc Đình Quân không dám đùa giỡn nữa, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Ngón trỏ anh vuốt nhẹ chóp mũi cô, dịu dàng trấn an, “Tiểu Linh ngốc, sao anh có thể ghét bỏ em được chứ, anh thương em còn không kịp nữa là.”
Thẩm Lan Linh bĩu môi, lẩm bẩm, “Lời này vừa nghe liền biết là lời ngon ngọt.”
“…”
Hoắc Đình Quân vội giải thích, “Không phải lời ngon ngọt, là lời thật lòng của anh. Nếu như em thật sự gặp chuyện như vậy, anh thương em còn không đủ, sao có thể ghét bỏ em? Nếu có loại cảm giác nào khác, thì chỉ có áy náy, dằn vặt, tự hận bản thân anh vô dụng, không thể ở bên em, bảo vệ em lúc em cần anh nhất, lúc em sợ hãi nhất, để em phải trải qua chuyện tồi tệ kinh khủng như vậy mà thôi.”
Một dòng nhiệt nóng bỏng từ nơi đáy lòng bỗng dâng trào, mang theo nhiệt độ ấm áp lan tràn ra khắp toàn thân cô. Thẩm Lan Linh khẽ mím môi, vừa cảm động lại vừa dè dặt nhìn anh, hỏi nhỏ, “…Thật sao?”
Lần này đến lượt Hoắc Đình Quân đặt tay lên hai vai cô, trịnh trọng nói, “Thật.”
Hoắc Đình Quân cho rằng mình nói xong câu này là có thể làm cô yên tâm, không ngờ vài giây sau, hai mắt Thẩm Lan Linh bỗng tràn nước, òa lên một tiếng rồi vùi đầu vào lòng anh khóc nức nở.
Thẩm Lan Linh vốn là người vui vẻ tích cực, cộng thêm sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của Hoắc Đình Quân nên cô càng ít khi khóc, thế mà lúc này đây cô lại khóc thảm thiết vô cùng. Tiếng khóc nức nở tựa như từng nhịp chùy đánh lên tim anh, khiến nơi đó ê ẩm không thôi.
Ban đầu anh cho rằng cô là vì quá cảm động mới khóc, còn chưa kịp buồn cười thì bỗng nhận ra cảm xúc trong tiếng khóc của cô không đúng, vội vàng lo lắng hỏi han, “Tiểu Linh, em sao vậy? Sao lại khóc?”
“Em xin lỗi…” Thẩm Lan Linh vừa nức nở vừa nói, “Em cứ cho rằng… cho rằng anh là đàn ông, khi em xảy ra chuyện như vậy… cho dù anh có không trách em thì cũng sẽ cảm thấy không thoải mái… huhuhu em sai rồi, em không nên… không nên nghĩ anh như vậy huhuhu…”
Hoắc Đình Quân khẽ ngẩn người, giây sau anh ngả lưng ra ghế, dở khóc dở cười với cô.
“Không có chuyện gì, đừng khóc,” anh buồn cười an ủi cô, “Em nghĩ thế cũng không có sai. Anh quả thật sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng bởi vì tình cảm mà anh dành cho em lớn hơn sự không thoải mái đó, nên cuối cùng anh sẽ càng thêm yêu thương em mà thôi.”
Thẩm Lan Linh lắc đầu nguầy nguậy, nói tiếp, “Không phải chỉ như vậy. Nếu như đổi lại anh và cô ta xảy ra chuyện gì, em phát hiện em sẽ cảm thấy rất khó chịu, em sẽ muốn băm vằm cô ta ra thành thịt vụn, thậm chí có khả năng em còn sẽ trách anh, trách anh không đề phòng cô ta, trách anh nghị lực yếu, trách anh không phân biệt được em với cô ta… Huhuhu… em cảm thấy không xứng với tấm lòng mà anh dành cho em…”