Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 282: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (20)




Trở về biệt thự, bởi vì sáng đã tắm nên Thẩm Lan Linh vốn không định tắm nữa. Nhưng nghĩ đến lát sẽ qua phòng Hoắc Đình Quân hát cho anh nghe, cô không muốn mang một thân thoang thoảng mùi lẩu ở gần anh lắm, bèn vào phòng tắm tắm rửa.

Không tốn quá nhiều thời gian, Thẩm Lan Linh đã tắm rửa xong xuôi. Quần áo trên người cũng mặc cẩn thận, nhìn tới nhìn lui thấy sẽ không xảy ra tình huống xấu hổ gì, Thẩm Lan Linh liền hưng phấn khẩn trương chạy qua phòng Hoắc Đình Quân.

Nhưng đợi đến khi bước vào phòng anh rồi thì mọi tâm tình lại bị cô đè nén đến tận cùng, ngoài mặt bình thản như không có việc gì.

Hoắc Đình Quân đang ngồi ở trên giường, dựa lưng sau gối, một tay cầm điện thoại giải trí, thấy cô vào thì nhìn qua khẽ cong môi.

Trái tim Thẩm Lan Linh thoáng đập loạn.

Hoắc Đình Quân vốn đã rất đẹp trai, bình thường đều theo hướng lạnh lùng khó gần, nhưng chỉ cần khẽ cười, khuôn mặt anh liền trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, lần nào cũng có thể khiến cho trái tim cô rối loạn. Cũng may anh không hay cười, nếu không sợ rằng cô sẽ không giấu nổi tâm tư của mình mất.

Thẩm Lan Linh cố gắng ổn định con nai con trong lòng mình, ánh mắt nhìn thoáng khắp phòng định tìm một chiếc ghế để kéo đến ngồi cạnh giường. Không biết Hoắc Đình Quân có phải đoán được ý nghĩ của cô không mà anh đột nhiên lại vỗ nhẹ xuống nệm giường bên cạnh mình, mở miệng, “Ngồi ở đây đi.”

Phòng anh là phòng ngủ chính nên giường rất lớn, anh đang ngồi ở giữa giường, vị trí hai bên đều còn rất nhiều, cho dù Thẩm Lan Linh có đến ngồi ở mép giường thì giữa hai người vẫn có một khoảng cách an toàn.

Thế nhưng không hiểu sao, Thẩm Lan Linh vẫn cảm thấy nóng hết cả người.

Cô cố gắng khống chế cho tay chân mình có dáng vẻ tự nhiên nhất đi đến bên cạnh giường, rụt rè ngồi xuống. Mặc dù là còn một khoảng cách, lúc này đây Thẩm Lan Linh vẫn như có như không cảm nhận được sự hiện hữu của anh, khiến cho cô vừa khẩn trương lại vừa có loại ham muốn được gần anh thêm chút nữa.

Thẩm Lan Linh ngồi xuống liền không nói gì, Hoắc Đình Quân đợi một lúc, cuối cùng không nhịn được nữa mới mở miệng, “Sao thế? Không định hát nữa à?”

Thẩm Lan Linh bừng tỉnh khỏi dòng tâm tư hỗn loạn trong lòng mình, vội lấy lại tinh thần trả lời, “K—không phải, chỉ là… em tưởng là anh đang suy nghĩ bài hát nên mới đang đợi anh…”

Hoắc Đình Quân cảm giác không phải như cô nói, nhưng anh cũng không đi sâu vào làm gì. Đang định bảo cô hát bài gì cũng được, lời ra đến miệng lại chợt thay đổi, ngỏ ý, “Vậy em hát lại bài đầu tiên em hát được không?”

Thẩm Lan Linh không cần nghĩ ngợi đã lập tức nhớ ra, “Là cái bài em hát hôm thứ sáu tuần trước ấy à?”

Hoắc Đình Quân gật đầu.

Bất kỳ thứ gì đầu tiên sẽ luôn để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng người, bài hát đầu tiên mà cô hát cũng vậy.



Huống chi nội dung của bài hát đó…

Anh rất thích.

Gương mặt Thẩm Lan Linh hơi đỏ lên một chút, không nghĩ đến anh sẽ muốn cô hát bài hát tỏ tình kia.

Nhưng sáng nay đã đồng ý với anh, Thẩm Lan Linh cũng không thể nuốt lời, chỉ có thể gom dũng khí, trấn tĩnh trái tim mình, cất giọng khẽ hát.

Hoắc Đình Quân dần nhắm mắt lại, lắng nghe từng câu hát mang theo lời thổ lộ tâm tình của người con gái dành cho chàng trai, trái tim không hiểu sao lại chợt nóng lên.

Sau khi cô hát xong Hoắc Đình Quân tạm coi như đã thỏa mãn, không còn yêu cầu gì khác, vì thế sau đó Thẩm Lan Linh tự chọn mấy bài hát khác mà mình thích để hát cho anh nghe.

Hát xong tổng cộng sáu bài, cổ họng Thẩm Lan Linh bắt đầu không thoải mái. Đang tính cầm ly nước lên uống để nhuận họng, Hoắc Đình Quân lại nói, “Hôm nay vậy là đủ rồi. Em về ngủ đi.”

Thẩm Lan Linh nhìn qua đồng hồ, lúc này mới để ý quả thật đã hơn mười giờ. Nghĩ đến mai còn muốn dậy sớm để ngắm cảnh bình minh, cô liền đồng ý, nói với anh câu chúc ngủ ngon rồi trở về phòng mình.

Đợi cửa phòng khép lại rồi, Hoắc Đình Quân mới mở điện thoại lên, dừng ghi âm lại.

Kho âm nhạc của Thẩm Lan Linh có vẻ như rất rộng; một tuần qua cô hát cho anh hơn chục bài rồi mà hầu như chưa từng lặp lại. Hôm nay ngoại trừ bài đầu tiên ra thì năm bài sau đều là bài mới, Hoắc Đình Quân cẩn thận cắt từng đoạn ghi âm ra rồi lưu lại, để chúng nó vào cùng một album. Trong album ấy, tất cả đều là đoạn ghi âm cô hát suốt một tuần qua, kể cả ‘An thần 2’ cũng ở trong đó.

Làm xong xuôi hết mọi chuyện, Hoắc Đình Quân mới bỏ điện thoại xuống, đeo tai nghe lên, tắt đèn đi ngủ.

Bên tai, lại vang lên âm thanh mềm mại quen thuộc ấy.

*

Sáng hôm sau, chưa đến sáu giờ chuông báo thức đã reo. Thẩm Lan Linh nhanh chóng thức dậy, vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo. Hôm nay đã là ngày cuối cùng, theo kế hoạch thì không có hoạt động gì cần vận động nhiều nên Thẩm Lan Linh mặc một chiếc đầm màu tím nhạt đơn giản, phối cùng chiếc áo khoác mỏng màu trắng, vừa dịu dàng lại vừa thanh lịch.

Sửa soạn xong xuôi, Thẩm Lan Linh ra ngoài, đồng hồ cũng chỉ mới chỉ sáu giờ mười hai phút.



Bởi vì đang vào mùa thu nên mặt trời mọc khá trễ, tầm hơn bảy giờ mới bắt đầu mọc. Vì thế mà mọi người đã hẹn nhau sáu rưỡi sẽ xuất phát đến trung tâm giải trí của khu du lịch, sau đó thuê xe đạp rồi cùng nhau đạp lên núi.

Hôm nay là cơ hội cuối cùng để ngắm cảnh bình minh nên mọi người đều rất đúng giờ. Sau khi hoàn tất thủ tục thuê mượn, cả sáu người bắt đầu dọc theo đường núi do khu du lịch cải tạo mà đạp lên núi.

Không khí buổi sớm có chút lạnh, khi đạp còn tạo gió nhẹ, cũng may Thẩm Lan Linh có mặc thêm áo khoác nên không lạnh lắm.

Lúc mọi người lên đến cái đình mà khu du lịch chuẩn bị để cho khách nghỉ ngơi và ngắm cảnh thì ở phía chân trời đã xuất hiện vài tia sáng nhàn nhạt. Mọi người nhanh chóng đậu xe cẩn thận, sau đó vào trong đình tìm chỗ ngồi xuống, chờ đợi mặt trời lên.

Đợi đến khi mặt trời hoàn toàn mọc thì đã là chuyện của nửa tiếng sau. Mọi người lại đạp xuống núi, sau khi trả xe thì đến nhà hàng để dùng bữa sáng. Sau đó cũng không có hoạt động gì, mọi người đều tự giải trí, nhưng không được bao lâu thì lại đều đã tập trung ở biệt thự của Thẩm Lan Linh và Hoắc Đình Quân để cùng chơi trò chơi. Dù sao thì sau khi trở về, thời gian của mọi người đều sẽ dồn hết lên việc học, sẽ khó mà có dịp tụ tập đông vui như vậy nên ai cũng không ngại chơi nhiều một chút.

Đến trưa thì cả sáu người lại cùng đi ăn trưa, sau đó trở về phòng thu thập đồ đạc rồi lên đường trở về nội thành.

Thẩm Lan Linh và Hoắc Đình Quân đã đi chung xe sẵn nên khi vào nội thành, hai người họ liền cùng bốn người còn lại tách ra, tự mình trở về Hoắc gia. Bởi vì đã là ngày chủ nhật nên hai người cũng không qua đêm ở Hoắc gia, sau bữa tối liền chào hỏi hai vị trưởng bối rồi trở về trường học.

Sau kỳ nghỉ lễ, mọi người dần bị cuốn vào guồng quay bận rộn. Kỳ học đã qua hơn một tháng, nội dung và lượng bài vở bắt đầu tăng cao nhanh chóng. Hết bài tập lại đến kiểm tra, hết thực nghiệm lại đến dự án, Thẩm Lan Linh còn muốn thiết kế một bộ cơ giáp riêng cho Hoắc Đình Quân nữa nên bận rộn cực kỳ, thời gian trống hầu như không còn.

Thẩm Lan Linh mới là sinh viên năm nhất, theo lý thì vẫn chưa thể tự thiết kế cơ giáp. Nhưng cô đã vì mục tiêu này mà phấn đấu từ rất sớm, hố kiến thức so với bạn bè cùng lớp đều sâu hơn rất nhiều. Cộng thêm có giáo sư hỗ trợ, chuyện tự thiết kế và chế tạo một bộ cơ giáp cũng không phải là quá viễn vông.

Nhưng đổi lại, so với bạn cùng lớp vẫn có thời gian rảnh rỗi để đi chơi nghỉ ngơi thì Thẩm Lan Linh lại chỉ biết có học và làm. Mỗi cuối tuần cùng Hoắc Đình Quân trở về Hoắc gia, anh đều luôn thấy khuôn mặt cô tràn đầy vẻ uể oải và mệt mỏi. Mấy lần đã nói cô không cần phải tốn thời gian hát cho anh nghe mỗi tối nữa, dù sao trong điện thoại của anh cũng đã có rất nhiều ghi âm rồi; thế nhưng Thẩm Lan Linh lại luôn từ chối, cho dù có bận rộn thế nào cũng nhất định phải hát cho anh nghe.

Cũng bởi vì bận rộn như vậy nên Thẩm Lan Linh cũng có thể danh chính ngôn thuận tránh tiếp xúc với Hoa Lạc. Sau lần đi chơi ấy, biết được Hoa Lạc đối với mình không hề chân thành như vậy, Thẩm Lan Linh cũng không muốn xem cô ta là bạn nữa. Nhưng chuyện đã xảy ra lại khá mơ hồ, không tiện xé rách mặt, cho nên cô và Hoa Lạc vẫn duy trì mối quan hệ như trước. Nhìn qua thì ai cũng phải cho rằng mối quan hệ bạn cùng phòng của hai người thật tốt, nhưng thực tế thì chỉ có người trong cuộc mới biết được.

Thoáng cái đã đến cuối năm, kỳ thi cuối kỳ cũng theo đó mà đến. Thẩm Lan Linh thân là người duy nhất với tinh thần lực cấp B của nhánh kỹ sư cơ giáp, đừng nói là bạn cùng lớp mà ngay cả các học trưởng học tỷ và giáo sư toàn trường đều chú ý đến biểu hiện của cô trong kỳ thi này.

Thẩm Lan Linh nói không căng thẳng là không thể nào, nhưng người mà cô đang muốn theo đuổi là người cực kỳ ưu tú, cô còn đang muốn sánh vai bên anh, trở thành kỹ sư cơ giáp riêng của anh, sao có thể để bản thân biểu hiện không tốt được chứ?

Sau khi thi xong liền đến kỳ nghỉ đông. Lúc này kết quả thi vẫn chưa có, sinh viên đều lục đục thu dọn đồ đạc để về nhà. Hoắc Đình Quân cho rằng lúc này đã học xong, hẳn Thẩm Lan Linh sẽ không bận rộn vất vả như vậy nữa, lại không ngờ được rằng trường học không khiến cô bận rộn, cô liền tự khiến mình bận rộn.

Mấy ngày đầu Thẩm Lan Linh đa phần đều ở trong phòng, nhưng ít nhất là vẫn ở trong nhà. Vài ngày sau đó, Thẩm Lan Linh đều đi đi về về cả ngày, Hoắc Đình Quân có hỏi cũng không hỏi ra được cái gì. Thế nhưng, khi nhìn thấy vẻ mặt tủm tỉm ý cười của mẹ mình, Hoắc Đình Quân lại nghi ngờ hẳn bà biết cái gì đó. Nghĩ như vậy, Hoắc Đình Quân bất giác cảm thấy hơi khó chịu.

Cô nói cho bà biết, nhưng lại không nói cho anh biết…