Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 279: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (17)




Bữa tiệc BBQ đến tối muộn mới kết thúc. Thẩm Lan Linh ăn một bữa no nê, vị giác được chiêu đãi thịnh soạn khiến cho tâm tình cô trở nên tốt hơn cả, ngay cả khi nhìn Hoa Lan Ninh cũng cảm thấy cô ta trông thuận mắt hơn lúc trước.

Mọi người rủ rê nhau muốn đi ngắm cảnh hồ đêm, nhưng hiện tại đã hơn chín giờ cho nên Hoắc Đình Quân từ chối, muốn về phòng nghỉ ngơi. Thẩm Lan Linh đương nhiên là đi cùng anh, sau khi nói tạm biệt bốn người họ xong thì cùng Hoắc Đình Quân lên xe của khu du lịch để trở về biệt thự. Sau đấy cô cũng không rõ bốn người họ còn đi dạo hồ hay không, nhưng nhìn ở thái độ của mọi người trước khi cô rời đi thì cô nghĩ cho dù có dạo thì cũng sẽ không dạo quá lâu.

Thẩm Lan Linh quả thật đoán không sai. Không còn Hoắc Đình Quân ở đấy, cộng thêm bị mất mặt trước đó, Hoa Lan Ninh cũng không còn tâm trạng gì nữa, chủ động về trước. Hoa Lạc lo lắng cho cô ta nên cũng về theo, cuối cùng chỉ còn lại Tần Đông Vũ và Tình Nhụy Y. Hai người họ cũng không dạo hồ, nhưng khi gọi xe đến thì lại thiết lập lộ trình để xe chạy một vòng quanh hồ rồi mới về biệt thự.

Ngồi ở trên xe, gió nhẹ tạo thành do xe chuyển động thổi lướt qua, mang theo cái se lạnh của ban đêm và ẩm ướt của hồ An Hương, tạo thành sự đối lập rõ rệt với nhiệt độ ấm áp mà người bên cạnh đang tỏa ra, khiến cho bọn họ không tài nào bỏ qua được sự hiện diện của đối phương đang cận kề ngay lúc này.

Tần Đông Vũ lén lút nhìn Tình Nhụy Y vài lần, cuối cùng cũng dám mở miệng hỏi, “Y Y, em có lạnh không? Nếu không ngại thì có thể ngồi gần anh một chút, anh che gió cho em…”

Hai gò má Tình Nhụy Y hơi đỏ lên, đắn đo ngượng ngùng một hồi mới dám nhích lại gần anh hơn một xíu. Khoảng cách được rút ngắn lại, sự hiện diện của đối phương càng thêm rõ ràng. Ánh trăng bàng bạc phủ lên mặt hồ một tầng ánh sáng tĩnh lặng dịu dàng, bầu không khí giữa hai người chợt trở nên có chút mập mờ.

Cảm thấy bầu không khí quá khẩn trương, Tình Nhụy Y suy tới nghĩ lui một hồi, cuối cùng cũng tìm được chủ đề để nói chuyện cho bớt ngượng ngùng.

“Anh nói đúng lắm…”

Tần Đông Vũ không rõ một câu này của cô là có ý gì, “Hả?” một tiếng.

“Chuyện buổi chiều anh nói với em ấy…” Tình Nhụy Y nhớ lại, không khỏi thở dài, “Hoắc thiếu… đúng là đối xử với Thẩm Lan Linh rất đặc biệt.”

Buổi chiều, sau khi ăn trưa xong mọi người đều trở về phòng của mình. Bốn người khác làm gì trong khoảng thời gian này thì Tần Đông Vũ và Tình Nhụy Y không rõ, nhưng bọn họ thì không hề nghỉ trưa, mà lại tâm sự.

Nội dung buổi tâm sự đương nhiên không phải về chính hai người họ, mà là về Hoắc Đình Quân và Thẩm Lan Linh.

Tần Đông Vũ nói, Hoắc Đình Quân đối xử với Thẩm Lan Linh rất đặc biệt, đặc biệt hơn bất kỳ ai. Tuy nói thế này có hơi kỳ cục, nhưng ngay cả anh cũng không thể so sánh được với cô.

Tình Nhụy Y không tin lắm, dù sao mấy tuần qua thứ cô thấy được cũng chỉ là cách chung đụng của hai người họ lúc ăn trưa mà thôi. Tình Nhụy Y thừa nhận, Thẩm Lan Linh là người đầu tiên cô nhìn thấy Hoắc Đình Quân cho phép ngồi cạnh anh, nhưng điều này cũng không thể nói lên cái gì. Dù sao thì khi trước khi bốn người họ cùng ăn trưa, đều chia ra ngồi hai bên, sao Tần Đông Vũ có thể khẳng định được là Hoắc Đình Quân không muốn ngồi cạnh Hoa Lan Ninh mà không phải là Hoa Lan Ninh chưa có cơ hội để ngồi cạnh anh chứ?

Tuy rằng nói thế hơi gượng ép, nhưng Hoa Lan Ninh là bạn thân của cô, Thẩm Lan Linh lại chỉ là một học muội xa lạ, Tình Nhụy Y đương nhiên sẽ thiên vị Hoa Lan Ninh.

Nhưng Tần Đông Vũ lại nói, chẳng lẽ quan hệ của anh với Thẩm Lan Linh còn thân thiết hơn so với Hoa Lan Ninh sao?

Tất nhiên là không. Hoa Lan Ninh là thanh mai trúc mã của anh, anh xem cô như em gái, còn Thẩm Lan Linh lại chỉ là học muội anh mới quen mà thôi.



Nhưng anh biết, đối với Hoắc Đình Quân lại hoàn toàn ngược lại.

Vị trí của Thẩm Lan Linh nằm trên tất cả mọi người.

Nếu Hoắc Đình Quân có ý gì với Hoa Lan Ninh thì cũng sẽ không đợi đến tận bây giờ.

Huống chi chuyện tình cảm là chuyện riêng của người trong cuộc, cho dù Hoa Lan Ninh là thanh mai trúc mã của anh, anh cũng không thể vì thiên vị cô mà cưỡng ép Hoắc Đình Quân hay bài xích Thẩm Lan Linh được.

Anh cũng không muốn Tình Nhụy Y vì Hoa Lan Ninh mà làm ra hành động sai lầm. Thiên vị trong lòng thì không sao, buồn bã an ủi cô cũng không sao, nhưng tuyệt không nên vì thế mà chán ghét hay đối phó với Thẩm Lan Linh. Bởi vì Thẩm Lan Linh không hề có lỗi gì với bọn họ, mà lửa giận của Hoắc Đình Quân cũng không phải là thứ bọn họ có thể đón nhận.

Tình Nhụy Y ban đầu tuy không phục lắm, nhưng dù sao cũng là người mình thích, lời anh nói cô vẫn để trong lòng.

Qua buổi tối vừa rồi, cô mới thật sự tin tưởng những lời ấy.

“Anh chơi với lão Hoắc bao năm, sao có thể không nhìn ra được tâm tư của cậu ấy chứ?” Tần Đông Vũ nở nụ cười chua chát.

Bọn họ một khi thừa nhận sự thật này, thì cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận Hoa Lan Ninh và Hoắc Đình Quân là không thể nào.

“Nhưng nếu như Thẩm Lan Linh hãm hại Tiểu Ninh thì sao? Chẳng lẽ anh cũng sẽ nhẫn nhịn không làm gì?” Tình Nhụy Y đột nhiên hỏi, “Em mặc kệ Hoắc thiếu như thế nào, nếu như cô ta dám động đến Tiểu Ninh, em nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta!”

Tần Đông Vũ trầm mặc vài giây, sau cùng thở dài, đáp, “Nếu Thẩm Lan Linh thật sự làm chuyện gì tổn hại Tiểu Ninh, anh đương nhiên cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn.”

Nhưng mà, anh cảm giác chuyện đó sẽ không xảy ra.

Không phải vì anh tin tưởng Thẩm Lan Linh, mà là vì anh tin tưởng Hoắc Đình Quân. Người có thể lọt vào mắt xanh của cậu ta tuyệt sẽ không có vấn đề về nhân phẩm. Không có ai có thể giở chiêu trò qua mặt cậu ta cả.

*

Ở bên kia, sau khi trở về biệt thự, Thẩm Lan Linh nói trước với Hoắc Đình Quân một tiếng, sau đó trở về phòng mình tắm rửa. Bởi vì cô cần gội đầu nên thời gian hơi lâu một chút, sau khi mặc đồ cẩn thận xong xuôi thì cũng đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Nhìn thời gian là mười giờ kém, rất vừa vặn, Thẩm Lan Linh bèn ra khỏi phòng mình, tiến đến phòng của Hoắc Đình Quân, dự định hát cho anh nghe trước khi anh ngủ.

Kể từ sau hôm thứ bảy cô đưa ra đề nghị ấy, ngoại trừ tối hôm đó là cô có thể hát trực tiếp cho anh nghe thì năm ngày tiếp theo cô đều ở ký túc xá, mỗi tối cô chỉ có thể lén lút tranh thủ lúc Hoa Lạc đi tắm rửa để gọi điện hát cho anh nghe.



Hôm nay lần nữa có thể hát ở trước mặt anh, Thẩm Lan Linh không khỏi cảm thấy khẩn trương hơn đôi chút, nhưng xen lẫn trong đó còn có một chút kích động, hồi hộp và mong chờ.

Nhưng tất cả những tâm tình này của cô, khi đứng trước cửa phòng của anh thì đều bị dập tắt toàn bộ trong nháy mắt.

Có lẽ là vì cô đã nói trước sẽ qua nên Hoắc Đình Quân để cửa khép hờ, tỏ ý cô có thể vào bất cứ lúc nào. Nhưng cũng chính vì cửa khép hờ như vậy mà cô chưa cần vào phòng cũng đã nghe được động tĩnh bên trong.

Ngay lúc này đây, thông qua khe hở của cửa phòng, Thẩm Lan Linh nghe rõ mồn một giọng hát của con gái từ bên trong truyền ra.

Giọng hát ấy… không phải của cô.

Không mềm mại và ngọt ngào như giọng hát của cô, nhưng lại rất truyền cảm. Câu hát tròn trịa rõ chữ, rất êm tai, mang theo một chút luyến láy vừa phải, giống như có thể chạm vào tim của người nghe vậy.

Mi mắt Thẩm Lan Linh cụp xuống, hai nắm tay dần siết lại. Vài giây sau, không hề đánh động đến người bên trong, cô im lặng quay trở về phòng mình.

Nằm ở trên giường, Thẩm Lan Linh kéo chăn trùm lấy toàn bộ cơ thể, trong lòng dâng lên một cỗ buồn bực không vui và chua xót, khiến cho cô cực kỳ khó chịu.

Lúc trước khi cô ngỏ ý muốn hát cho anh nghe mỗi tối, anh đồng ý rất chậm; những ngày sau đó khi cô gọi điện qua, anh cũng tỏ vẻ gượng gạo bất đắc dĩ. Khi đó cô cho rằng là vì anh ngượng ngùng không quen nên mới như vậy; nhưng hóa ra, đều là do cô hiểu sai mà thôi.

Anh cũng chỉ nói là giọng hát của cô có thể giúp ích cho tình trạng của anh, lại không hề nói là chỉ có giọng hát của cô mới có thể giúp anh.

Cho nên anh không phải là ngượng ngùng không quen, mà anh là thật sự không cần cô hát cho anh nghe mỗi tối. Là do cô tự ảo tưởng, tự cho rằng bản thân rất có tác dụng, ép anh phải nhận mà thôi.

Thẩm Lan Linh bực bội hất chăn ra, trừng mắt nhìn lên trần nhà.

Cô không thể ích kỷ như vậy được.

Có thêm người có thể giúp anh, có thêm cách để giúp anh, cô phải vui vẻ mới đúng. Sao cô có thể vì tư lợi bản thân, vì muốn bản thân trở thành sự hiện diện độc nhất vô nhị của anh mà có suy nghĩ như vậy được chứ!

Không sao cả. Như vậy càng tốt. Sau này nếu lỡ như cô không thể ở bên cạnh anh vì nguyên do nào đó, ít nhất vẫn có người hoặc thứ khác có thể giúp anh khống chế tinh thần lực.

Linh, như vậy mới tốt, mày đừng có ích kỷ.

Cả đêm, Thẩm Lan Linh đều tự thôi miên bản thân mình như thế.