Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 271: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (9)




Thẩm Lan Linh cùng Hoa Lạc trò chuyện với nhau thêm một lúc thì hai người tách ra, ai làm việc người nấy. Đến tối, hai người họ cùng nhau ra ngoài để dùng bữa, cũng tiện thể đi một vòng xung quanh để hiểu rõ hơn về khu vực quanh đại học A. Sau khi trở về phòng, Thẩm Lan Linh thay sang đồ ngủ, làm vệ sinh cá nhân và hoàn thành quy trình dưỡng da đầy đủ xong thì nằm lên giường trả lời tin nhắn của dì Hoắc và cha mẹ mình. Được một lúc, thấy đã đến giờ, cô liền gửi một tin nhắn chúc ngủ ngon cho Hoắc Đình Quân rồi nhắm mắt lại, mang theo háo hức mong chờ cho ngày mai đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, Thẩm Lan Linh và Hoa Lạc thay phiên nhau dùng phòng tắm để thay đồ sửa soạn, sau đó cùng nhau lên lớp. Bởi vì học cùng ngành, thời khóa biểu của hai người có rất nhiều điểm trùng nhau, nguyên cả buổi sáng hôm nay hai người đều học chung lớp với nhau.

Mới là ngày đầu tiên nên bài học chưa nhiều, còn khá nhẹ nhàng. Khi lớp thứ ba kết thúc, Thẩm Lan Linh và Hoa Lạc cùng nhau theo dòng người đến nhà ăn, xếp hàng chờ đến lượt để mua dung dịch dinh dưỡng.

Lúc gần đến lượt, Thẩm Lan Linh đột nhiên nhận được thông báo có tin nhắn mới. Cô vội vàng lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên là từ Hoắc Đình Quân.

Anh hỏi, “Còn nhớ đường đi chứ?”

Thẩm Lan Linh tức khắc mừng rỡ. Ở ngay phía trên tin nhắn của anh chính là tin nhắn cô gửi mấy phút trước, hỏi anh liệu cô có thể cùng anh ăn trưa hay không.

Biết đây là anh đồng ý, Thẩm Lan Linh vội vàng nhắn lại, “Còn nhớ ạ! Giờ em qua nhé? À mà bạn cùng phòng của em cũng đi cùng có được không ạ?”

“Được.”

Thẩm Lan Linh liền cất điện thoại đi, vừa kéo Hoa Lạc rời khỏi nhà ăn vừa nói, “Tớ có người quen bên khu bộ đội cơ giáp, chúng ta qua đó ăn trưa đi!”

Hoa Lạc vốn đang không hiểu chuyện gì, nghe cô nói vậy thì nhìn qua cô. Thấy trên mặt cô là nụ cười có chút rạng rỡ quá mức, bóng đèn trong đầu ‘ting’ một tiếng sáng lên, cười cười hỏi, “Người quen này của cậu… sẽ không phải là người đó đó chứ?”

“Người đó là người nào?” Thẩm Lan Linh hơi đỏ mặt.

“Đừng có giả vờ với tớ, mặt cậu đỏ hết lên rồi kìa!” Hoa Lạc trêu đùa.

Thẩm Lan Linh xấu hổ bĩu môi, khóe môi lại không nhịn được mà cong lên.

Có lẽ là vì thuận tiện, nhà ăn của hai khu được xây rất gần nhau. Thẩm Lan Linh và Hoa Lạc đi nhanh tầm năm phút đã đến nhà ăn của bên bộ đội cơ giáp. Không khác gì với bên kỹ sư cơ giáp, bên này hiện tại cũng đang có rất đông sinh viên ngồi ăn trưa. Thẩm Lan Linh cho rằng mình sẽ gặp khó khăn trong việc tìm được Hoắc Đình Quân, không ngờ tuy là ngồi giữa biển người, Hoắc Đình Quân lại vẫn cực kỳ nổi bật, cô vừa mới liếc thoáng qua đã nhìn thấy anh.

Thẩm Lan Linh dẫn Hoa Lạc đến bàn sáu người mà Hoắc Đình Quân và Tần Đông Vũ đang ngồi. Thấy có người lại gần, hai người các anh ngẩng đầu lên, nhận ra là cô đến, Tần Đông Vũ ôn hòa chào hỏi, “Đến rồi đấy à? Mau ngồi xuống đi.”



Thẩm Lan Linh cười đáp “Vâng” một tiếng, đang định ngồi xuống phía đối diện với Hoắc Đình Quân thì chợt nghe thấy anh mở miệng, “Qua đây.”

“Sao ạ…?” Thẩm Lan Linh hơi bối rối. Bọn họ chỉ có bốn người, không chia hai hai mà chia ba một sao?

Tần Đông Vũ liền cười giải thích, “Lát nữa sẽ còn có hai học tỷ đến đây, lão Hoắc lại không thích ngồi cạnh con gái, nên em cứ qua ngồi cạnh cậu ấy đi.”

Thẩm Lan Linh hiểu rõ, không do dự nữa mà qua phía đối diện ngồi xuống bên cạnh Hoắc Đình Quân, trong tâm tràn đầy vui mừng phấn khích khi biết anh không thích ngồi cạnh con gái nhưng lại chịu ngồi cạnh mình.

Bởi vì vẫn luôn chú ý đến Hoắc Đình Quân nên Thẩm Lan Linh không để ý đến Hoa Lạc; lúc này ngồi xuống rồi, cô mới nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc sững sờ và không thể tin nổi của cô ấy.

“Cậu và Hoắc thiếu là quan hệ gì?!” Hoa Lạc hỏi như đang chất vấn cô.

Thẩm Lan Linh vốn cho rằng Hoa Lạc có phản ứng như vậy là vì không ngờ được cô sẽ lại có quan hệ với Hoắc Đình Quân, nên khi nghe thấy Hoa Lạc dùng giọng điệu như vậy để hỏi mình, cô nhất thời liền ngẩn người.

Vài giây sau, cô đáp với vẻ khó hiểu, “Là thanh mai trúc mã… Sao vậy…?”

Hoa Lạc nghe được, không khỏi nhíu mày, “Sao có thể được?! Rõ ràng thanh mai trúc mã của Hoắc thiếu phải là chị tớ mới đúng! Tớ chưa bao giờ nghe chị tớ nhắc về cậu cả!”

Thẩm Lan Linh không ngờ cô bạn cùng phòng vẫn luôn hoạt bát thân thiện của mình lại có thể trở nên hung dữ như vậy, nhất thời không biết nên nói gì. Mà cô vốn cũng không thể nói gì, bởi vì cô và Hoắc Đình Quân quả thật không thể dùng từ thanh mai trúc mã để xưng hô; cô dám nói như vậy cũng chỉ vì Hoắc Đình Quân đã dùng trước mà thôi.

Cộng thêm, từ câu nói của Hoa Lạc, Thẩm Lan Linh bỗng biết được Hoắc Đình Quân còn có một vị thanh mai trúc mã hàng thật giá thật khác nữa, không khỏi có chút chạnh lòng lại bất an. Trong những năm tháng cô vắng mặt, bên cạnh anh đã xuất hiện một người con gái khác. Liệu anh… có tình cảm đặc biệt gì với cô gái đó không?

Một thanh mai trúc mã hàng dỏm như cô mà còn được anh đối tốt như vậy thì người kia hẳn là sẽ được anh đối xử càng tốt, càng càng tốt…

Hoắc Đình Quân cảm nhận được tâm tình của Thẩm Lan Linh đột nhiên sa sút, trong lòng chợt cảm thấy hơi chút bực bội, lạnh lẽo nhìn Hoa Lạc, “Cô quá ồn.”

Sinh viên trong trường đều đã đạt thành nhận thức chung, lúc có Hoắc Đình Quân ở gần nhất định phải giữ im lặng hết mức có thể. Cho nên khi Hoa Lạc chất vấn Thẩm Lan Linh, tất cả mọi người ngồi gần đó đều nghe được rõ ràng, không nhịn được tò mò mà lén lút nhìn qua. Bị mấy tầm mắt chiếu tới, lại nhìn đến vẻ mặt không chút độ ấm của Hoắc Đình Quân, Hoa Lạc không khỏi cảm thấy mất mặt. Cả người giống như có kiến bò, ngứa ngáy khó chịu không thôi.



Dù sao cũng là bạn cùng phòng, Thẩm Lan Linh vội nói lời hòa giải, “Anh đừng giận, là do Hoa Lạc quá ngạc nhiên thôi. Hoa Lạc, cậu mau ngồi xuống đi.”

Hoa Lạc mím môi, ngồi xuống chỗ đối diện với Thẩm Lan Linh. Tần Đông Vũ cảm thấy bầu không khí có chút không tốt, lúc này cũng mở miệng để góp phần hòa hoãn lại.

Hoa Lạc không quan tâm đến bọn họ, đôi tay giấu ở dưới bàn lén lấy điện thoại ra, nhanh thoăn thoắt soạn tin nhắn gửi đi.

Khi trước, cho dù biết Thẩm Lan Linh giỏi hơn mình, Hoa Lạc cũng không hề có ý ganh ghét gì với cô mà còn thật sự đã có ý định muốn cùng cô sống vui vẻ hòa hợp trong bốn năm tới. Thế nhưng không ngờ, cô lại có quen biết với Hoắc Đình Quân, lại còn thân thiết đến như vậy.

Cô không thích Hoắc Đình Quân, hay nói đúng hơn là không dám có ý đó. Nhưng cô lại vẫn tức giận, thậm chí kể từ giây phút này đây, toàn bộ ý định khi trước của cô với Thẩm Lan Linh đều đã bị xóa bỏ, bởi vì duy nhất một nguyên nhân.

Người chị ấy thích là Hoắc Đình Quân.

Chị ấy là tiểu thư dòng chính của Hoa gia, là người duy nhất sở hữu tinh thần lực cấp A trong hơn trăm năm qua của Hoa gia, là hy vọng của cả Hoa gia để có được một chỗ đứng nhất định trong quân đội. Mà cô, chỉ là tiểu thư dòng nhánh xa xôi, phải bám vào chị ấy để tìm được chỗ đứng cho mình và cha mẹ trong Hoa gia, và trong cái xã hội này. Giữa hai người họ, phải chọn ai, nên chọn ai đã quá rõ ràng.

Ba người Hoắc Đình Quân, Thẩm Lan Linh và Tần Đông Vũ trò chuyện được vài câu thì hai học tỷ mà bọn họ chờ đợi rốt cuộc cũng đến.

Từ xa, Hoa Lan Ninh đã nhìn thấy ngồi bên cạnh Hoắc Đình Quân là một người con gái lạ mặt. Nhớ đến dòng tin nhắn do Hoa Lạc vừa gửi đến mới rồi, cô ta hít một hơi thật sâu để chấn chỉnh tâm tình cuồng loạn trong lòng mình, cùng Tình Nhụy Y bước lại gần.

“Lão Hoắc, lão Tần, hai anh chờ có lâu lắm không?” Hoa Lan Ninh tươi cười chào hỏi.

“Để mọi người chờ lâu rồi,” Tình Nhụy Y nhẹ nhàng cười nói.

Tần Đông Vũ làm động tác mời ngồi, ánh mắt phần lớn là tập trung trên người Tình Nhụy Y, “Không lâu đâu. Hai em mau ngồi xuống đi rồi chúng ta cùng gọi món.”

Tình Nhụy Y muốn ngồi đối diện với Tần Đông Vũ nên chờ Hoa Lan Ninh ngồi xuống trước. Thế nhưng Hoa Lan Ninh lại không ngồi xuống ngay mà nhìn qua Hoa Lạc, làm ra vẻ ngạc nhiên nói, “Lạc Lạc? Sao em lại ở đây?”

Hoa Lạc lập tức phối hợp, “Em đến cùng với Thẩm Lan Linh, cô ấy là bạn cùng phòng của em, không ngờ lại gặp được chị.”

Tần Đông Vũ nghe vậy thì hơi ngạc nhiên nhướng mày. Không ngờ bạn cùng phòng của Thẩm Lan Linh lại là em gái của Hoa Lan Ninh. Chuyện này chỉ sợ lại phiền phức rồi đây…