Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 266: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (4)




Đi tầm mười lăm phút thì đến được trung tâm thương mại, sau khi đỗ xe vào bãi thì hai người cùng đi thang máy lên tầng trệt.

Nghĩ đến đây là lần đầu tiên cô đến nơi này, Hoắc Đình Quân hiếm hoi chủ động mở miệng hỏi, “Em muốn mua những gì?”

Thẩm Lan Linh quay sang, vừa liệt kê vừa xòe ngón tay đếm, “Em muốn mua hai bộ bàn chải và kem đánh răng, hai chiếc khăn mặt, hai chiếc khăn tắm, dầu gội sữa tắm này nọ… Ừm, một vài món đồ mỹ phẩm dưỡng da của em cũng cần mua bổ sung, rồi cả máy xông tinh dầu… Ah, với cả một bộ trang thiết bị cơ bản của kỹ sư cơ giáp nữa!”

Đợi đến khi khai giảng năm học, năm ngày trong tuần cô sẽ phải ở lại ký túc xá của trường nên mấy vật dụng cá nhân này đều phải mua số lượng gấp đôi.

Hoắc Đình Quân một bên nghe cô nói, một bên định hình trong đầu những nơi cần phải đi để mua được những thứ mà cô cần. Khi nghe đến câu cuối cùng, anh không khỏi giật mình, lông mày hơi nhíu nhẹ nhìn cô, “Kỹ sư cơ giáp?”

Thẩm Lan Linh không chút chột dạ gật đầu, tươi cười nói, “Đúng vậy, anh chưa biết sao?”

Lúc hỏi câu này, trong lòng cô âm thầm chờ đợi anh sẽ hỏi nguyên do cô chọn kỹ sư cơ giáp, không ngờ tới lại thấy anh thu hồi biểu tình, lạnh nhạt nói, “Chưa.”

Sau đó, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Thẩm Lan Linh, Hoắc Đình Quân bắt đầu đi về phía trước, “Đi thôi. Trước tiên mua mỹ phẩm dưỡng da.”

Thẩm Lan Linh chu môi, chỉ đành phải đuổi theo bước chân anh. Lúc tiến vào khu mỹ phẩm, hai người hoán đổi vị trí cho nhau, cô dẫn đầu đi vào mấy cửa hàng của nhãn hàng mà mình hay sử dụng, còn anh thì hai tay đút túi quần, không chút biểu cảm trầm mặc theo ở phía sau cô.

Cũng may lần này ra ngoài Thẩm Lan Linh đã biết trước mình cần mua những gì nên không lượn lờ lâu, mỗi lần vào ra một cửa hàng trên tay đều nhiều thêm được một món đồ mà cô cần. Chỉ hơn mười lăm phút sau cô đã mua xong danh mục mỹ phẩm dưỡng da trong danh sách của mình.

Thấy Thẩm Lan Linh đã mua xong, Hoắc Đình Quân lại dẫn cô qua khu đồ dùng phòng tắm. Trên đường đến đó, Thẩm Lan Linh thuận tay mua được máy xông tinh dầu và mùi tinh dầu yêu thích. Đến khu đồ dùng phòng tắm, Thẩm Lan Linh vẫn như trước, tiến độ mua sắm rất cao, chẳng mấy chốc đã chọn lựa xong bàn chải, kem đánh răng và hai bộ dầu gội sữa tắm. Thế nhưng khi đến khâu lựa chọn khăn mặt và khăn tắm, cô bỗng nhiên rề rà rất lâu, đi qua những mấy cửa hàng vẫn chưa mua được cái nào.

Hoắc Đình Quân nhìn cô rối rắm phân vân cầm cái khăn tắm không biết là cái thứ bao nhiêu lên rồi lại đặt xuống, không nhịn nổi nữa hỏi cô, “Rốt cuộc em đang muốn tìm loại khăn tắm nào?”

Thẩm Lan Linh cho rằng anh đã hết kiên nhẫn, không khỏi cảm thấy áy náy nói, “Có phải anh mệt rồi không? Hay là anh cứ để em cầm đi.”

Từ lúc cô mua được món đầu tiên, Hoắc Đình Quân đã chủ động xách đồ giúp cô; hiện tại trên tay anh đã xách tận năm sáu cái túi rồi.



Hoắc Đình Quân tránh khỏi bàn tay cô, hỏi lại lần nữa, “Mấy cái khăn lúc trước em không thích chỗ nào?”

Thấy Hoắc Đình Quân không cho, Thẩm Lan Linh đành thu tay lại. Trước câu hỏi của anh, cô có hơi ngượng ngùng, hai bàn tay xoắn lại với nhau nói, “Nó không được mềm mại cho lắm…”

Hoắc Đình Quân hơi ngạc nhiên, “Da em nhạy cảm?”

Thẩm Lan Linh càng thêm ngượng ngùng, không dám nhìn anh lắc lắc đầu, “Không có… chỉ là em thích dùng khăn tắm mềm mại thôi… dùng cảm giác rất thích…”

Hoắc Đình Quân nghe xong liền trầm mặc nhìn cô một hồi lâu, lâu đến mức Thẩm Lan Linh cảm thấy làn da toàn thân mình đều ngứa ngáy bứt rứt không thôi, không nhịn được nữa vội vàng nói, “Đình Quân ca ca anh đừng giận! Em chọn được rồi, hai cái này!”

Thẩm Lan Linh nhìn cũng không nhìn, túm đại hai cái khăn tắm từ trên kệ giơ lên trước mặt anh.

Nhìn ánh mắt dè dặt và sợ sệt của cô, Hoắc Đình Quân thầm thở dài trong lòng. Anh cầm lấy hai cái khăn tắm từ tay cô, đặt trở về trên kệ, sau đó xoay người bước đi, “Chúng ta đi ăn trước, sau đó lại đi chỗ khác mua khăn và trang thiết bị cho em.”

Thẩm Lan Linh ngẩn người vài giây mới hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, vội vàng đuổi theo anh. Lúc bắt kịp được anh, cô thò tay qua muốn cầm lấy túi đồ, cười hì hì nhìn anh, “Cảm ơn Đình Quân ca ca! Anh vất vả rồi, cái này cứ để em cầm đi.”

“Không cần,” Hoắc Đình Quân giật nhẹ tay ra.

Cô kiều khí như vậy, sao anh dám để cô xách chứ? Nếu như để lại vết hằn, mẹ anh nhìn thấy, đến lúc đó lại phiền phức đau đầu.

Hai lần ngỏ ý đều bị từ chối, Thẩm Lan Linh cũng không cố chấp nữa, cười tủm tỉm vui vẻ đi bên cạnh anh. Hoắc Đình Quân dẫn cô lên khu ẩm thực ở trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, nghiêng đầu hỏi cô, “Em muốn ăn cái gì?”

Tuy rằng có ký ức của nguyên chủ, đối với phương thức ăn uống ở thế giới này cô vẫn chưa quen thuộc lắm, đành nói, “Em cũng không biết nữa. Hay là anh cứ chọn đi, em nghe anh.”

Hoắc Đình Quân nghe vậy liền trực tiếp dẫn cô đến một nhà hàng trông sang trọng đắt tiền nhất nơi này. Có lẽ bởi vì mức giá của nhà hàng này so với mặt bằng chung thì cao hơn hẳn một bậc nên cũng vắng vẻ hơn hẳn, tính cả hai người họ nữa thì hiện tại nhà hàng chỉ tiếp đón có năm nhóm khách mời mà thôi.



Trước cửa nhà hàng đứng một nhân viên AI, Hoắc Đình Quân đối với nó đưa ra yêu cầu muốn một vị trí yên tĩnh cách biệt để dùng bữa. Chỉ mấy giây sau đã có một người máy khác từ bên trong nhà hàng chạy ra, dẫn hai người họ đến bàn phù hợp với yêu cầu của anh.

Sau khi nhìn một lượt thực đơn điện tử, Hoắc Đình Quân chọn vị bít tết xốt tiêu đen, còn Thẩm Lan Linh thì chọn vị hải sản chua cay. Đúng vậy, không sai, là vị, bởi vì mấy phút sau, thứ mà người máy mang lên cho bọn họ chính là hai ly dung dịch dinh dưỡng.

Đến thời điểm hiện tại, hầu như mọi người đều uống dung dịch dinh dưỡng thay cho việc ăn cơm thông thường. Nguyên nhân thì rất nhiều, tốt thì có tính năng tiện lợi, nhanh gọn và bổ dưỡng, bởi vì mỗi một phần dung dịch dinh dưỡng như vậy đều chứa đủ các chất dinh dưỡng cần thiết mà một người cần nạp trong một bữa ăn. Nhưng nguyên nhân chính nhất mà con người dần chuyển qua sử dụng dung dịch dinh dưỡng là bởi vì các động thực vật đóng vai trò làm nguồn thực phẩm thông dụng của con người ngày xưa đã dần dần trở nên khan hiếm và khó nuôi trồng do sự biến đổi về khí hậu và môi trường, khiến cho bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc tìm kiếm biện pháp thay thế.

Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với dung dịch dinh dưỡng nên khó tránh khỏi có chút chờ mong. Dung dịch dinh dưỡng được nhà hàng đựng trong ly thủy tinh có hình dáng giống như ly rượu vang, bên trong chứa dung dịch màu đỏ và màu lam. Màu đỏ là của Hoắc Đình Quân, còn màu lam là của cô.

Thẩm Lan Linh cầm lấy ly của mình, đặt dưới mũi khẽ ngửi, quả thật có ngửi được mùi hải sản chua cay đặc trưng, nhưng lẫn ở trong đó còn có một loại hương khác nữa mà cô nhất thời không thể nhận ra được là gì.

Nhìn đến đối diện thấy Hoắc Đình Quân chưa gì đã uống được một nửa, Thẩm Lan Linh liền không do dự nữa, uống thử phần của mình.

Chất lỏng màu lam lành lạnh chảy vào trong miệng cô, vị đầu tiên mà cô cảm nhận được chính là vị chua cay từa tựa như kiểu Thái, sau đó là vị hải sản, nhưng không chỉ có vậy. Xen lẫn trong các vị quen thuộc đó là loại hương vị kỳ lạ rất khó mô tả, có chút giống thuốc lại có chút không, rất… “nhân tạo” và “hóa học”.

Giống như khi ngửi hương hoa hồng tự nhiên và hương hoa hồng tổng hợp vậy, tuy đều là hương hoa hồng nhưng lại vẫn có sự khác biệt nhất định. Mà cái sự khác biệt này khi đặt ở trong dung dịch dinh dưỡng lại khiến cho nó có vị rất kỳ quái.

Cũng không biết là vị như thế này đã thuộc dạng ngon hay là Hoắc Đình Quân không chú trọng phương diện này mà anh rất nhanh đã uống xong phần của mình, trên gương mặt tuấn tú vẫn là vẻ lãnh đạm nhạt nhẽo như cũ, không thể tìm thấy một tia chê bai hay khó chịu nào.

Bao nhiêu chờ mong của Thẩm Lan Linh đối với thứ này đều bị dập tắt. Cô chỉ đành nín thở, uống ừng ực ly dung dịch dinh dưỡng của mình rồi cầm vội ly nước lên uống mấy ngụm để rửa trôi hương vị còn đọng lại trong miệng.

Hoắc Đình Quân thấy động tác của cô, khó được dịp quan tâm hỏi, “Sao vậy? Không thích à?”

Thẩm Lan Linh sợ nhà hàng này nổi tiếng về chất lượng và hương vị của dung dịch dinh dưỡng của nó, chỉ đành phải nói dối, “Không phải, tại em không ngờ nó sẽ cay đến vậy thôi.”

Hoắc Đình Quân gật đầu, không nghi ngờ gì nói, “No rồi chứ? Nếu no rồi thì chúng ta đi mua mấy thứ còn lại.”

“Vâng, em no rồi, chúng ta đi thôi,” Thẩm Lan Linh nhanh chóng đứng dậy, không chút nào lưu luyến rời khỏi nhà hàng.