Hôm đó, trụ sở quân đội vừa mới bắt được một đám thú hoang để làm mục tiêu cho quân đội luyện tập tinh thần lực. Anh tuy còn nhỏ nhưng ngày nào cũng đã cùng tham gia tập luyện với mấy cô mấy chú bộ đội, một nửa là để luyện tập cách khống chế tinh thần lực của mình, một nửa là để phóng thích bớt một phần tinh thần lực, tránh cho quá tải.
Thẩm Lan Linh hôm đó cũng như mọi ngày, đi cùng anh đến nơi luyện tập để chờ anh sau khi kết thúc sẽ cùng đi chơi. Không ngờ, hôm đó lại xảy ra tai nạn. Trên đường đến nơi luyện tập, còi báo hiệu bỗng nhiên vang lên. Các con thú hoang dã vừa mới bắt được lúc trước không hiểu bằng cách nào mà đã phá được lồng nhốt bọn chúng, hung hãn xông ra ngoài điên cuồng tấn công mọi người.
Anh lúc đó mới có sáu tuổi, cố gắng trấn tĩnh mà dắt một đứa bé bốn tuổi chạy trốn. Thế nhưng cuối cùng, vẫn có một con thú tìm được bọn anh. Vì trốn ở nơi hẻo lánh nên khi đó không có người lớn ở gần xung quanh. Đứng sau lưng anh là cô bé ồn ào lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ nhưng giờ phút này đây lại đang hoảng sợ khóc đến đứt hơi; mà trước mặt anh là con thú lớn gấp bảy tám lần cơ thể anh, đang hung ác nhe răng trợn mắt, bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào đến cắn xé hai người bọn anh thành mảnh vụn.
Trong lúc nguy cấp, anh đã theo bản năng mà phóng ra toàn bộ tinh thần lực của mình. Bởi vì sử dụng tinh thần lực quá độ, đầu anh đau đớn như muốn nứt ra. Tầm mắt anh hoa lên, bên tai cũng ù đi, thế nhưng anh vẫn thấy được hình ảnh khổng lồ của con thú kia ngã lăn ra đất, và vẫn nghe được tiếng hét đầy đau đớn và khổ sở của cô.
Chính vì thế nên khi anh tỉnh dậy, anh đã cho rằng sau này cuối cùng tai anh cũng đã có thể thanh tịnh. Sẽ không còn cô bé ngày ngày đến tìm anh dắt anh đi chơi nữa, cũng sẽ không còn ai ngọt ngào nhuyễn thanh gọi anh Hoắc ca ca nữa. Anh rất chắc chắn sẽ là như vậy, bởi vì sau những lần anh mất kiểm soát khi trước, những người vô tội bị anh vạ lây đều đã rất sợ hãi và kiêng dè tránh xa anh. Bọn họ không dám tiếp xúc với anh nữa, lại càng không dám làm gì hay nói gì có khả năng kích động đến cảm xúc của anh nữa.
Anh cho rằng anh đã quen, nhưng không hiểu sao khi nghĩ đến hình ảnh như vậy, lòng anh lại vẫn trĩu xuống. Thất vọng và buồn bã không có cách nào kiểm soát được cứ chiếm lấy trái tim anh.
Nhưng mà lần này, anh đã đoán sai.
Vừa mới tỉnh dậy, cô đã lập tức chạy nhanh đến tìm anh. Trên khuôn mặt cô vẫn là nụ cười tươi sáng ấy, đôi mắt cô khi nhìn anh thậm chí còn sáng rực hơn cả trước kia. Cánh môi chúm chím của cô khẽ mở, ngọt ngào mừng rỡ mà gọi anh…
“Đình Quân ca ca!”
Âm thanh ngọt ngào vui tươi ấy đột nhiên vang lên, kéo Hoắc Đình Quân trở về thực tại.
Cô lúc này đã trưởng thành thành một thiếu nữ đôi mươi rồi. Mái tóc đen dài của cô xõa tung sau lưng, ôm lấy khuôn mặt thon nhỏ xinh xắn ấy. Nét trẻ con đáng yêu khi bé đã không còn có thể tìm thấy nữa, thay vào đó là vẻ thanh thuần xinh đẹp đầy sức sống và đặc trưng của thiếu nữ. Thế nhưng, đôi mắt cô khi nhìn anh vẫn sáng rực như vậy, tựa như chứa cả dải ngân hà trong ấy. Nụ cười của cô vẫn tươi rói đến chói mắt như vậy, khiến cho vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh bất giác nhạt đi mà anh không hay.
Và… một tiếng Đình Quân ca ca vẫn y như vậy.
Thẩm Lan Linh gọi anh một tiếng lại thấy anh cứ lạnh nhạt nhìn mình mà không có bất kỳ phản ứng nào, trong lòng nhất thời dâng tràn hụt hẫng, cho rằng hiện tại anh đã không còn cho phép cô gọi anh như vậy nữa.
Năm đó khi anh chuyển về thành phố A, cô vẫn cố gắng giữ liên lạc với anh. Ban đầu anh vẫn còn trả lời cô, nhưng không biết vì lý do gì mà dần dần anh không còn hồi âm nữa. Tuy vậy, thân là người sở hữu tinh thần lực cấp S, cô vẫn có thể dễ dàng tìm hiểu thông tin về anh trên các bài báo và trang web điện tử. Vì thế mà cho dù cô đã hơn mười năm không gặp anh, cô lại vẫn biết rất nhiều về anh, cũng biết… mọi người đều gọi anh một tiếng Hoắc thiếu.
Cô do dự nhìn anh, trong lời nói khó giấu được vẻ buồn bã, “Em xin lỗi, sau này em sẽ gọi anh là Hoắc thiếu nhé, anh đừng giận…”
Nghe một câu này, Hoắc Đình Quân rốt cuộc cũng mở miệng nói ra câu đầu tiên kể từ khi hai người gặp nhau.
“Không cần,” anh vươn cánh tay đang không nhét túi quần về phía hành lý của cô, thay cô cầm lấy, sau đó không một lời báo trước, xoay người bước đi.
Thẩm Lan Linh vừa ngạc nhiên vừa hoang mang, vội vàng đuổi theo bước chân anh. Trong lúc cô còn đang đắn đo xem câu không cần này của anh là có ý gì thì đã nghe anh nói tiếp, “Lúc trước thế nào thì bây giờ cứ vậy là được.”
Hai mắt Thẩm Lan Linh tức khắc sáng rực lên, vui vẻ nhìn anh nói, “Vâng, Đình Quân ca ca!”
Sau đó, cô bắt đầu luyên thuyên, “Anh hẳn là vẫn còn nhớ tên em chứ? Không nhớ cũng không sao, dù sao chúng ta đã không gặp nhau lâu đến vậy rồi. Em tên Thẩm Lan Linh, anh có thể gọi em là Linh Nhi, Lan Linh muội muội, hay là Tiểu Linh cũng được!”
Hoắc Đình Quân giống như đã lường trước được tình cảnh này, trên mặt nhàn nhạt ẩn hiện vẻ bất đắc dĩ. Anh mở miệng, giống như muốn cảnh cáo cô mà gọi một tiếng, “Lan Linh.”
Thẩm Lan Linh vẫn như cũ không chút nào sợ hãi, vui cười đáp, “Thôi thì Lan Linh cũng được!”
Hoắc Đình Quân hơi mím môi, không thèm so đo với cô, thế nhưng trong đáy mắt lại không hề có lấy một tia khó chịu bực bội nào.
Ra đến chỗ đỗ xe, Hoắc Đình Quân bỏ hành lý của cô vào cốp xe, sau đó đi đến vị trí ghế lái ngồi xuống. Đợi đến lúc anh đều đã thắt dây an toàn khởi động xe sẵn sàng lại vẫn không thấy Thẩm Lan Linh lên xe, lông mày anh hơi hơi nhíu lại, nghiêng đầu thông qua cửa sổ ghế lái phụ nhìn ra bên ngoài.
Thẩm Lan Linh lúc này đang đứng ở đó, cũng qua cửa sổ mà nhìn anh, lông mày cũng hơi chau lại, ra chiều đắn đo phân vân.
Hoắc Đình Quân thở dài trong lòng, hạ cửa kính ghế lái phụ xuống, không tiếng động nhìn cô dò hỏi.
Thẩm Lan Linh mấp máy môi, hai bàn tay ở nơi anh không thấy được xoắn xuýt lại với nhau, do dự hỏi, “Đình Quân ca ca, anh có bạn gái chưa?”
Hoắc Đình Quân nhướng mày, hoàn toàn không thể hiểu nổi vì sao cô lại đột nhiên hỏi chuyện này.
“Nếu anh có bạn gái rồi, vậy em sẽ ra phía sau ngồi, tránh cho cô ấy hiểu lầm anh.”
Thấy Hoắc Đình Quân hạ mi mắt nhìn mình, Thẩm Lan Linh vội vàng giải thích, “Em đang hỏi thật đấy! Anh đừng cho rằng đây là chuyện nhỏ! Ghế lái phụ của một người đàn ông chỉ có thể cho bạn gái của anh ta ngồi mà thôi! Nên em mới muốn hỏi xem anh đã có bạn gái chưa, tránh gây hiểu lầm-----”
Cạch!
Lời còn chưa dứt, Hoắc Đình Quân tựa như đã mất hết kiên nhẫn, nhấn nút để xe mở cánh cửa ghế lái phụ ra.
Thẩm Lan Linh nghẹn họng vài giây, sau cùng vì không chịu nổi ánh mắt của Hoắc Đình Quân, cô đành kéo cửa xe ra ngồi xuống. Trong lúc thắt dây an toàn, cô vẫn không yên tâm nói, “Anh để em ngồi đây thì anh phải không có bạn gái đó nha.”
Hoắc Đình Quân mở hệ thống lái tự động lên rồi tập trung chú ý giao thông, không thèm trả lời cô. Tuy vậy, dựa vào hiểu biết của cô về anh, nếu anh đã hành động như vậy thì chắc chắn là anh vẫn chưa có bạn gái. Nghĩ như vậy, Thẩm Lan Linh liền vui vẻ không thôi, suốt cả dọc đường vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn ngắm đường phố thành phố A.
Xe đi tầm nửa tiếng thì về đến Hoắc gia. Biệt thự của Hoắc gia rất rộng, so với Thẩm gia ở đại viện đủ sức cho tam đại đồng đường còn rộng hơn gấp hai lần. Bên ngoài biệt thự là sân vườn thoáng đãng được chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ; lúc xe hơi lái qua, Thẩm Lan Linh còn thấy hai bên lối đi phải có đến bảy tám thợ làm vườn AI đang tưới nước chăm sóc cây cảnh hoa cảnh.
Xe lái đến trước cửa chính biệt thự thì dừng lại. Hoắc Đình Quân và Thẩm Lan Linh xuống xe. Sau khi hành lý được anh lấy ra, xe hơi bỗng nhiên chạy đi. Thẩm Lan Linh nhìn theo nó, đoán hẳn là nó đang muốn chạy đến bãi đỗ xe để tự đỗ mình.
Cô theo sau Hoắc Đình Quân tiến vào biệt thự. Đứng bên cửa là quản gia AI, thấy hai người họ xuất hiện lập tức niềm nở dùng âm thanh máy móc của mình chào hỏi.
“Chào mừng Hoắc thiếu trở về. Chào mừng khách quý đến chơi.”
Song song với âm thanh của người máy chính là âm thanh mừng rỡ của Hoắc phu nhân từ trong phòng khách vọng ra, “Linh Nhi bé nhỏ của dì! Con cuối cùng cũng đến rồi!”
Thẩm Lan Linh nhìn qua liền thấy một người phụ nữ trẻ trung, diện mạo chỉ tầm khoảng ba mươi mấy tuổi đang từ ghế sô pha đứng dậy, tiến nhanh về phía mình. Cô tức khắc nở nụ cười, giang hai tay chạy lại ôm chầm lấy bà, ngọt ngào nói, “Dì Hoắc, sao trông dì chẳng khác gì so với mười năm trước vậy chứ!”
Hoắc phu nhân cười vang, ngón tay điểm điểm trán cô, “Cái con bé này! Vẫn ngọt miệng như xưa!”
Thẩm Lan Linh cười hì hì, “Làm gì có chứ! Con nói thật đấy, trông dì chẳng khác gì chị của Đình Quân ca ca cả!”
Hoắc Đình Quân đang điều chỉnh lại thiết lập của quản gia AI, nghe vậy thì liếc mắt sang nhìn hai người bọn họ, nghi hoặc nhíu mày.
Mẹ anh như vậy mà trông giống chị của anh? Chẳng lẽ trông anh già lắm sao?