Quay trở về tiềm thức của mình, mọi ký ức vừa mới được giải khai phong ấn, Âu Dương Nhã Linh đã khẽ cười thành tiếng.
Vài phút trước thôi cô còn cho rằng lời nói đó của mình chỉ là lời nói dối trắng trợn trong cơn xúc động ngay tại khoảnh khắc anh lâm chung mà thôi, nào ngờ…
Bọn họ thế nhưng thực sự có thể gặp lại nhau.
Tất nhiên là vẫn có khả năng sẽ xảy ra biến số, nhưng mà nếu cả tám thế giới trước của cô đều là cùng anh, vậy hẳn là bọn họ sẽ không xui xẻo đến mức vậy đâu.
Nhìn vẻ mặt tràn đầy ý xuân của Âu Dương Nhã Linh, Ellie bình tĩnh lạnh nhạt như thường tổng kết nhiệm vụ. Ký chủ nhà cô từ khi phát hiện thân phận của mục tiêu, mỗi khi từ thế giới nhiệm vụ trở về đều sẽ có vẻ mặt như vậy, cô nhìn đã quen.
“Chị Linh, mời chị xem bảng tóm tắt kết quả nhiệm vụ.”
Âu Dương Nhã Linh được cô kéo trở về thực tại, không suy nghĩ lan man nữa mà nhìn bảng kết quả đang hiện ra trước mắt mình.
Nhiệm vụ chính: hoàn thành - khen thưởng: mười lăm điểm sinh lực.
Nhiệm vụ khác: không có.
Điểm sinh lực: 112/200
Điểm giao dịch: 0
Kho giao dịch: vỏ kiếm Thanh Tuyền, Glock 17, đạn (9 viên), cầu bảo hộ.
Nhìn đến dòng thứ hai trên bảng tóm tắt, Âu Dương Nhã Linh mới chợt nhớ ra điều mình vẫn luôn thắc mắc suốt một đời qua. Cô nhíu mày nhìn qua Ellie, “Thật sự không có nhiệm vụ khác?”
Ellie hơi đảo tròng mắt, hỏi ngược lại cô, “Chị nghĩ thế nào?”
Âu Dương Nhã Linh nghe vậy bèn híp mắt, hai tay khoanh lại trước ngực, “Chị nghĩ là phải có mới đúng.”
Ellie không chút hoang mang gật đầu, thậm chí còn giở giọng tán thưởng, “Chúc mừng chị, chị đoán đúng rồi!”
Nghe một lời này, Âu Dương Nhã Linh nhíu mày càng sâu.
Trong suốt một đời qua, cô đã gặp phải rất nhiều chuyện có thể kích phát thành nhiệm vụ phụ, tựa như trở thành Hoàng hậu, hoặc là độc sủng hậu cung, hoặc là trợ giúp Đông Hải quốc thắng Tây Lâm quốc; thế nhưng, xuyên suốt quá trình, không có một lần nào Ellie thông báo có nhiệm vụ phụ cho cô. Bây giờ hỏi đến, Ellie thậm chí còn thừa nhận quả thực phải có nhiệm vụ phụ, vậy thì tại sao Ellie lại không thông báo cho cô biết?
Giống như hiểu cô đang suy nghĩ gì, Ellie không đợi cô hỏi đã chủ động giải thích, “Đó là vì ở thế giới thứ bảy, chị đã lợi dụng hệ thống để ăn gian nhiệm vụ, cho nên L44 đã trừng phạt chị ở thế giới vừa rồi.”
Âu Dương Nhã Linh kinh ngạc hít sâu một hơi, không thể tin được hỏi lại, “Trừng phạt bằng cách cấm tất cả các nhiệm vụ phụ của chị ở thế giới vừa rồi??”
“Vâng,” Ellie gật đầu.
“Thật không công bằng,” Âu Dương Nhã Linh không vui nhăn mày, “Lúc đó không phải em cũng đã công nhận là chị đã hoàn thành nhiệm vụ phụ rồi sao? Còn cho chị phần thưởng còn gì? Sao bây giờ lại bảo chị ăn gian chứ?”
Ellie nhẹ lắc đầu, sửa lại, “Không phải. Nói một cách chính xác thì lúc đó L44 không hề công nhận chị đã hoàn thành nhiệm vụ phụ, sau vì chị ‘khiếu nại’ em nên em mới sửa lại thành ‘đã hoàn thành’. Nhưng có phải chị đã quên L44 là một hệ thống trí tuệ nhân tạo rồi không? Lúc đó nó đồng ý cho em sửa, nhưng nó vẫn ‘ghi sổ’ là chị đã ăn gian. Hình phạt là do nó tự đưa ra, cái này chính em cũng không khống chế được.”
Nhìn vẻ mặt đen sì của Âu Dương Nhã Linh, Ellie âm thầm đắc ý trong lòng, giương mày cười nói, “Chị tự xem xét lại, chị dám nói là chị đã không ăn gian sao?”
Âu Dương Nhã Linh bí xị mặt liếc cô, cảm thấy Ellie càng ngày càng không dễ thương nữa rồi. Cô cắn cắn môi, suy tư một hồi, rốt cuộc cũng chỉ có thể thở dài chấp nhận, “Chỉ trừng phạt mỗi thế giới vừa rồi thôi đúng không?”
Ellie gật đầu, “Đúng vậy, nhưng tất nhiên, nếu chị lại ăn gian thì L44 sẽ lại trừng phạt nữa.”
Âu Dương Nhã Linh bĩu môi, “Không dám nữa. Lỗ chết đi được.”
Ellie khoái ý cười hì hì.
Thấy cô đắc ý vui vẻ như vậy, Âu Dương Nhã Linh thở dài một hơi, thay đổi chủ đề, “Nửa tháng qua có chuyện gì quan trọng không?”
Nhắc đến công việc, Ellie quả nhiên thu lại tâm tình đùa giỡn, nói cô đợi một chút rồi kiểm tra lại một lượt tư liệu thu âm trong bộ nhớ của L44. Sau khi nghe Ellie báo lại là không có chuyện gì quan trọng, Âu Dương Nhã Linh liền bảo cô truyền tống mình đến thế giới tiếp theo.
Trong quá trình đếm ngược, cô không nhịn được nhắc lại lần nữa, “Nhớ là không được trừng phạt nữa đâu đấy nhé!”
Ellie còn chưa kịp tỏ thái độ, cả hai đều đã mất đi ý thức.
*
Ở một nơi xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
Nam Cung Phượng Quân trở về tiềm thức của mình, tựa như tâm ý tương thông mà có cùng một loại phản ứng với ai kia, cười khẽ thành tiếng, lẩm bẩm, “Vậy mà lại bị em nói đúng rồi…”
Sau lại chợt nhớ đến cái gì, nụ cười trên môi anh dần tắt. Đôi lông mày anh chau lại, trên khuôn mặt điển trai tuấn tú không thua kém bất cứ đại lưu lượng đại minh tinh nào bỗng thoáng ngập tràn vẻ ảo não và tự trách.
“Thế giới vừa rồi…” Anh lẩm bẩm, lại khẽ thở dài.
Thân phận của anh ở thế giới vừa rồi có thể nói là thân phận có địa vị và quyền lực lớn nhất từ trước đến giờ của anh; thế nhưng, cũng chính tại thế giới đó, cô đã vì anh mà phải chịu nhiều tội nhất. Nhớ đến những gì đã xảy ra với cô trong một đời qua, Nam Cung Phượng Quân nhắm lại hai mắt, nắm tay bên hông dần siết chặt lại.
Đợi đến khi anh mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại sự sắc bén và quyết tâm một cách trịnh trọng.
Ở thế giới tiếp theo, mày nhất định phải bảo hộ cô ấy chu toàn.
Nhất định phải bảo hộ Tiểu Linh chu toàn.
Tuyệt đối không thể để Tiểu Linh chịu thêm bất cứ tội tình gì nữa, cho dù là nhỏ nhất.
Nam Cung Phượng Quân, mày phải nhớ kỹ.
*
Lúc Âu Dương Nhã Linh tỉnh lại, cô phát hiện ra lần này mình cũng đang ngồi trên một loại phương tiện giao thông. Cô đưa mắt quan sát xung quanh, khung cảnh nơi đây làm cho cô cảm thấy vừa quen lại vừa lạ. Loại phương tiện cô đang ngồi hẳn là tàu tốc hành, bên tay trái cô là cửa sổ lớn, tốc độ tàu chạy nhanh đến mức cảnh vật bên ngoài cửa sổ đều bị nhòe đi, không thể thấy rõ được hình dạng nữa.
Căn phòng cô đang ngồi khá rộng rãi, có lẽ là phòng loại Vip, trong phòng chỉ có một mình cô, đối diện với cửa sổ là cửa phòng nối liền với hành lang của tàu. Bên trong phòng đặt một chiếc giường đơn nhỏ, chăn gối đều sạch sẽ mềm mại. Đối diện giường bày một chiếc bàn trà nhỏ, trên bàn đặt một bộ trà cụ đang tỏa hương trà ấm áp, bên cạnh là một chiếc khay nhỏ đựng một ít loại bánh kẹo đơn giản. Trong góc của căn phòng thậm chí còn xây cả một buồng vệ sinh nhỏ đơn giản, cực kỳ tiện nghi.
Loại tàu tốc hành như thế này, không phải là cô chưa từng thấy qua, nhưng điểm khiến cô cảm thấy lạ ở đây là tốc độ của con tàu, chất liệu và mẫu mã của các vật trong căn phòng này, và cả cách bài trí của căn phòng nữa. Mọi thứ đều có một loại hơi thở đậm chất… “tương lai”?
Rất khó để hình dung thành lời.
“Không phải chỉ cần chị xem bảng nhiệm vụ là sẽ biết ngay sao? Ngồi đoán làm gì chứ?”
Đương lúc cô đang tập trung quan sát và phân tích, trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của Ellie khiến cho cô khẽ giật mình. Âu Dương Nhã Linh thở ra một hơi, bất đắc dĩ cười, “Vậy em phát nhiệm vụ cho chị đi.”
Ellie nhấn một nút phím trên hệ thống, một màn hình ảo tưởng liền hiện ra trong đầu Âu Dương Nhã Linh.
Số hiệu thế giới: D (tương lai)
Nhiệm vụ chính: kết hôn và sống hạnh phúc đến cuối đời với thiên định nhân duyên.
Nhiệm vụ khác: tạm thời chưa có.
Điểm sinh lực: 112/200
Điểm giao dịch: 0
Kho giao dịch: vỏ kiếm Thanh Tuyền, Glock 17, đạn (9 viên), cầu bảo hộ.
Vừa nhìn đến một chữ D kia, Âu Dương Nhã Linh hơi giật mình nhẹ, “Thật sự là thế giới tương lai sao?”
Nghĩ đến sắp tới mình sẽ sống ở thời đại tương lai cả một đời, Âu Dương Nhã Linh không khỏi có chút hưng phấn cùng mong chờ.
Ellie nhìn biểu đồ thể hiện tâm tình và cảm xúc lúc này của Âu Dương Nhã Linh, về mặt lý trí thì có thể hiểu được vì sao cô lại vui vẻ hưng phấn đến như vậy, nhưng về mặt cảm xúc thì lại không thật sự đồng cảm được. Bởi vì đối với một người đến từ thế giới cấp A như cô thì thế giới cấp D này chả khác gì thế giới của cô mấy trăm năm trước cả.
“Chị chuẩn bị tinh thần này, em truyền ký ức đây.”
Âu Dương Nhã Linh nghe vậy liền chấn chỉnh lại tâm tình mình, ngồi dựa lưng ra phía sau, nhắm lại hai mắt. Đợi đến khi cô mở mắt ra lần nữa, cô đã trở thành Thẩm Lan Linh. Nếu lúc này cô vẫn còn ký ức, hẳn là cô đã thầm nghĩ, kiếp trước giả vờ làm người của Thẩm gia, kiếp này liền thật sự trở thành người của Thẩm gia rồi.