Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 257: Ngân Nguyệt miêu yêu (43)




Trên đường hồi kinh, Gia Luật Quân nhận được tin tức từ kinh thành gửi đến. Trước khi Gia Luật Quân xuất quân đã đưa ý chỉ để Thẩm tướng tạm thời chấp chính trong quãng thời gian hắn không ở trong triều; thư tín lúc này cũng là do Thẩm Trọng An gửi tới, nội dung là Tiêu Dao Vương quả thật đã khởi binh tấn công kinh thành. Kết quả của hắn ta đương nhiên không mấy tốt đẹp. Có Thẩm Trọng An và Nguyệt Tuân ở đó, phản quân rất nhanh đã bị tiêu diệt. Tiêu Dao Vương tạm thời đang bị nhốt trong thiên lao, chờ Gia Luật Quân trở về xét xử.

Gia Luật Quân vừa hồi cung liền bận tối mắt tối mũi, từ giải quyết hậu sự chiến tranh đến xét xử Tiêu Dao Vương và phe cánh của hắn, lại còn thêm cả Vương gia và bè phái của Vương Hồng nữa. Lúc trước bởi vì chiến sự nên chuyện của Vương gia bị gác lại, lúc này lại thành ra việc chồng việc, khiến hắn không thể tranh thủ được thời gian nghỉ ngơi nào.

Nguyệt Linh lần này hồi cung bởi vì vết thương đã lành nên cũng không tiếp tục ở lại Dưỡng Tâm điện nữa mà quay về Nguyệt Viên cung, khiến cho thời gian hai người họ gặp nhau cũng ít đi. Mỗi ngày đều là đến tối muộn Gia Luật Quân mới bước chân vào Nguyệt Viên cung, hai người vừa nằm trên giường vừa trò chuyện đôi câu, lần nào cũng đều là Gia Luật Quân thiếp đi trước.

Lúc mới hồi cung, Nguyệt Linh còn rảnh rỗi đến mức chán muốn chết, nhưng hơn một tuần đi qua, nàng lại bắt đầu nhận được thiếp bái phỏng của các cung khác.

Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ bởi vì tin tức Gia Luật Quân đang cho người chuẩn bị lễ phong hậu cho nàng bị lọt ra ngoài.

Mấy tháng trước, vì chiến sự tới đột ngột mà Nguyệt Linh lại đòi đi theo cho bằng được nên lễ phong phi của nàng cuối cùng đành phải bỏ dở. Tuy rằng nàng đã có chiếu chỉ phong Quý phi, nhưng thiếu mất lễ phong thì vẫn khiến cho người khác có cảm giác không được chính thức lắm. Khi đó nhiều người còn âm thầm đắc ý, đợi đến lúc Hoàng đế trở về cũng không thấy nhắc lại chuyện này, bọn họ còn vui mừng hơn, thầm nghĩ có lẽ thực ra bệ hạ cũng không sủng ái nàng đến vậy.

Ai ngờ cuối cùng, trong lúc bệ hạ bận rộn đến mức chân không chạm đất như vậy, lại vẫn có thể rút ra thời gian chuẩn bị lễ phong cho nàng.

Không phải phong phi, mà là phong hậu.

Là phong hậu!

Ngôi vị mà bọn họ nhắm đến trong suốt thời gian qua, ngôi vị mà bọn họ cho rằng thôi thì mình không ngồi lên được kẻ khác cũng không ngồi lên được, không ngờ cuối cùng lại thuộc về một kẻ nửa đường đột nhiên ngang trời xuất thế này.

Khiến cho ai nấy đều bàng hoàng không thôi.

Kẻ thì không cam lòng, kẻ thì ghen tức, kẻ lại tò mò lo sợ, vội vàng muốn tìm cách lấy lòng thân cận. Lại cũng có kẻ ôm thái độ thờ ơ, bởi vì đã biết trước bản thân vô duyên với ngôi vị kia.

Nguyệt Linh nhìn một loạt các tấm thiếp bái phỏng một hồi, nghĩ đến không sớm thì muộn nàng cũng sẽ phải gặp mặt bọn họ thôi, liền đồng ý.

Nguyên nhân chủ yếu thật ra là vì, chán.



Cho dù biết rằng rất có khả năng nàng sẽ bị lời nói trong bông giấu kim của vài người khiến cho giận điên lên, nàng vẫn không nhịn được, bởi vì thật sự là quá chán rồi.

Ngày hôm đó, toàn bộ các phi tần của Gia Luật Quân đều đến. Nói là toàn bộ, nhưng thực chất cũng không quá ba mươi người, nghiêm túc xem xét thì hậu cung của hắn đã rất vắng vẻ rồi. Điều này khiến cho tâm trạng của một người vốn thuộc về thời hiện đại như Nguyệt Linh cũng được an ủi đôi chút.

Trong đám phi tần này, người Nguyệt Linh chú ý nhất là Vương Quý phi, Thục phi và Đức phi.

Người thứ nhất thì bởi là vì nàng họ Vương, đã từng là người đứng đầu hậu cung, cũng từng là chính thê của Gia Luật Quân. Đến lúc này thì nàng đã biết khi trước nàng ta cùng Gia Luật Quân bàn chuyện chính sự gì rồi, là liên quan đến kế hoạch tạo phản của Vương gia. Nàng ta sau khi biết được âm mưu của cha mình, một lần nữa chọn đứng ở bên Gia Luật Quân, làm kẻ tay trong cung cấp tin tức cho hắn.

Thật ra Vương Hồng không hề tiết lộ chuyện này cho nàng, nhưng hắn ta lại cấu kết với Phong Nhã Uyên, mỗi lần thư từ qua lại đều sử dụng nhân mạch của Vương gia trong cung. Vương Băng Nhi là người đứng đầu hậu cung, chuyện này sao có thể lọt qua mắt nàng được? Có rất nhiều kẻ đã bị nàng lung lạc từ trước, lúc này liền thuận tiện cho nàng đứng ở trong bóng tối mà nhìn chằm chằm bọn họ.

Về phần hai người sau, bọn họ thật ra cũng có cùng thân phận với Vương Băng Nhi, đều được gả cho Gia Luật Quân khi hắn còn là Vương gia, là hai trắc phi của hắn. Bằng vào trực giác cực kỳ nhanh nhạy của yêu, Nguyệt Linh ngay từ ánh mắt đầu tiên đã cảm nhận được hai người họ không hề có thiện ý với mình.

Quả nhiên, ngồi không được bao lâu, Đức phi đã bắt đầu nói lời mang ý chia rẽ Nguyệt Linh và Vương Quý phi. Thân phận của Vương Băng Nhi đặc biệt, nếu là người khác có lẽ cũng sẽ ngứa mắt nàng ta, nhưng đó là người khác.

Từ những lời Gia Luật Quân kể về Vương Băng Nhi, cộng thêm những gì nàng quan sát được trong buổi gặp mặt này, nàng biết Vương Băng Nhi thật ra là một người thông minh, biết tiến biết lùi, cũng biết thân biết phận. Nàng ta gả cho Gia Luật Quân, biết hắn chán ghét Vương gia, ngay từ đầu liền quyết định sẽ không cố gắng tranh thủ tình cảm của hắn, cùng hắn tương kính như tân.

Khi Vương Hồng tìm nàng ta bảo nàng ta tìm cách giết chết Gia Luật Quân, nàng không những không nghe theo còn nói lại toàn bộ cho hắn biết, chính thức biến mình thành người của hắn theo một phương diện khác.

Khi Gia Luật Quân lên ngôi, nàng ta không phải không mong chờ bản thân sẽ trở thành Hoàng hậu, vì vậy nên sau này khi chỉ là Quý phi, nàng ta lúc thì hài lòng, lúc lại oán giận buồn bực. Nhưng nàng ta thể hiện rõ như vậy một phần cũng là vì để thể hiện cho Gia Luật Quân thấy, bởi vì loại phản ứng như vậy của một chính thê như nàng ta mới hợp lý.

Khi biết được kế hoạch mưu phản của Vương Hồng, nàng lại một lần nữa lựa chọn theo phe của Gia Luật Quân. Lúc này nàng ta đã biết bản thân mình cả đời này đều sẽ vô duyên với hậu vị, vì thế lúc tìm đến Gia Luật Quân hợp tác, nàng ta chỉ ôm tâm tư hy vọng hắn sẽ tách riêng mình và Vương gia, không cầu hậu vị gì nữa, chỉ cầu mong giữ được một mạng, tốt hơn nữa thì giữ được Quý phi vị là được.

Nàng ta chỉ là thứ nữ, lại sinh ra trong một đại gia tộc thâm sâu như Vương gia, từ nhỏ đã phải học cách sinh tồn, lá phải lá trái với người khác, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ. Điều này tôi luyện cho nàng khả năng nhìn người rất chuẩn. Lúc mới gặp Nguyệt Linh thì nàng ta ôm tâm tư tò mò lại ghen tị, nhưng qua lại vài câu, nhìn ra được bản chất của Nguyệt Linh, trong lòng nàng ta chỉ còn lại vừa hâm mộ vừa nhẹ nhõm.

Hâm mộ là vì nàng dễ dàng có được những gì nàng ta ao ước, gia đình, tình thân, tình yêu, hậu vị, và cả bản lĩnh để thích làm gì thì làm, được người khác tôn vinh và kính trọng. Nhẹ nhõm là vì, nếu nàng làm Hoàng hậu, cuộc sống của nàng ta trong cung về sau không còn lo lắng sẽ bị người chèn ép ám hại nữa.

Vì vậy, nàng ta liền ôm sự chân thành đi đối đãi với Nguyệt Linh.



Mà mọi sự thay đổi trong thái độ của nàng ta, Nguyệt Linh đều cảm nhận được.

Vì vậy, trước sự chia rẽ ngấm ngầm của hai phi Thục Đức, Nguyệt Linh đều không để trong mắt, mà Vương Băng Nhi cũng đều khinh khi cười khẩy trong lòng.

*

Một tháng trôi qua, Gia Luật Quân dần giải quyết xong hết chính sự, dần cũng có nhiều thời gian rảnh hơn. Bởi vì vẫn cần phải phê duyệt tấu chương, Gia Luật Quân liền mỗi ngày cho gọi Nguyệt Linh qua bồi mình. Nguyệt Linh thấy dù gì mình cũng không có chuyện để làm, cho dù qua Dưỡng Tâm điện cũng chỉ có thể ngồi một bên đọc thoại bản tự giải trí, nhưng cảm giác có sự hiện diện của đối phương ở bên cạnh lại khiến cho tâm nàng vừa ấm áp vừa ngọt ngào, liền đồng ý.

Cũng nhờ vậy, nàng mới biết được Gia Luật Quân đã làm gì để trả thù Phong Nhã Uyên thay nàng, người đã bị nàng quên bẵng từ lâu.

Ban đầu Gia Luật Quân cũng không tính để cho nàng biết cặn kẽ, không phải là hắn muốn giấu diếm gì, chỉ là cảm thấy loại chuyện này không cần thiết phải nói, dù sao hắn cũng sẽ làm theo ý nàng muốn, vậy là đủ rồi. Nhưng hôm đó tại Ngự Thư phòng, Dương Vinh An lại vào báo cáo tình huống bên lãnh cung cho hắn biết; hắn tuy rằng không tính nói nhưng cũng không tính giấu, vì vậy liền để cho Dương Vinh An nói trước mặt Nguyệt Linh.

“Bát canh là sao? Tại sao nàng ta lại vì một bát canh mà sụp đổ? Chàng rốt cuộc đã tính kế hoạch gì vậy? Không phải ta chỉ bảo chàng ăn miếng trả miếng thôi sao?”

Gia Luật Quân trước hết cho Dương Vinh An lui, sau đó mới hướng Nguyệt Linh mỉm cười vẫy tay. Đợi nàng đến gần, hắn ôm nàng ngồi vào lòng mình. Cánh tay rắn chắc của hắn ôm lấy thân hình mảnh mai của nàng, tay hắn khẽ vuốt ve bàn tay nàng, nhẹ nhàng nói.

“Ừm, ăn miếng trả miếng, rút móng là trả miếng của nàng, canh hầm là trả miếng của ta.”

Sau đó, Gia Luật Quân một bên nắn bóp bàn tay nàng, một bên thong thả kể lại.

Ban đầu, hắn cho người của mình ở bên cạnh báo cáo lại tình hình chiến sự cho nàng ta nghe. Cũng không cần kể đúng sự thực làm gì, chỉ cần khiến cho nàng ta nghĩ rằng trận này Tây Lâm quốc sẽ thắng là được. Người của hắn cũng nhân danh nghĩa Thái tử Tây Lâm quốc, đưa cho nàng ta một con đan hoàng yến.

Đan hoàng yến tuy chỉ là một loài chim bình thường nhưng vẻ ngoài lại rất đẹp. Bộ lông nó vàng óng ánh mang kim sắc, phần lông đuôi lại đỏ chót tựa son, vô cùng bắt mắt. Nó còn có trí thông minh rất cao, tiếng hót cũng cực kỳ thánh thót, là quốc điểu của Tây Lâm quốc. Phong Nhã Uyên vừa nhìn chim liền nhớ nước cùng người nhà, càng cho rằng Tây Lâm quốc đã sắp thắng đến nơi nên hoàng huynh nàng ta mới có thể gửi chim vào thẳng hoàng cung của Đông Hải quốc.

Để cho nàng ta ôm hy vọng cao hứng cùng cực hơn tháng trời, đến khi Tây Lâm Đế cầu hòa cắt đất bồi thường, Phong Nhã Uyên mới biết được kết quả thật sự của trận chiến. Nàng ta không hề có cơ hội để chuyển biến tâm lý, trong một giây liền như từ thiên đàng rơi thẳng xuống địa ngục. Nàng ta biết được phụ hoàng phải cắt đất bồi thường, Thái tử ca ca cũng đã chết trận, bản thân mình đã không còn tương lai nữa, nháy mắt liền suy sụp.

Còn chưa kịp làm gì, nàng ta đã bị đuổi ra khỏi Diêu Hoa cung, tống vào lãnh cung. Bốn nha hoàn bồi giá đều bị bắt đi, không rõ sống chết, bên người nàng ta chỉ còn lại một cung nữ lạ mặt. Bất kể tài sản gì nàng cũng đều không thể mang theo, ngoại trừ con chim đan hoàng yến do Phong Kỷ Minh tặng. Con chim kia không khác gì di vật của hắn, lại còn là quốc điểu, liền trở thành trụ cột duy nhất chống đỡ tinh thần của nàng.