Tuy biết rõ dưới tác dụng của cầu bảo hộ, trừ phi đối phương sử dụng hỏa lôi, thứ mà lúc này vẫn chưa được phát minh ra, nàng cùng Gia Luật Quân sẽ không có chuyện gì; thế nhưng khi nhìn đến mũi tên kia, tim Nguyệt Linh vẫn đánh thịch một cái.
Phát hiện có người tập kích, binh lính vội vàng bao vây lấy hai người càng thêm chặt chẽ. Tay giơ kiếm lên, mắt nhìn về phương hướng mũi tên được phóng ra, khẩn trương cùng cảnh giác đều dâng cao.
Mũi tên này là mũi tên đã được đặc chế, có thể xuyên thủng thiết giáp. Rõ ràng nó đã đâm trúng lưng Gia Luật Quân nhưng đến cuối cùng lại rơi xuống đất một cách kỳ lạ, khiến cho bên Phong Kỷ Minh nhất thời ngẩn người vài giây. Trong vài giây ngắn ngủi này, cảm xúc của Phong Kỷ Minh từ hưng phấn cực độ biến thành hoang mang không thể hiểu nổi và thất vọng, khiến cho sắc mặt hắn không thể nào tốt cho được. Hắn cố gắng lấy lại tinh thần, không tin tà ma, hạ lệnh cho toàn bộ cung thủ bắn tên.
Bên Đông Hải quốc gần như đang nín thở chờ đợi, đột nhiên trên trời giáng xuống một cơn mưa tên, cả đám vội vàng huơ kiếm ngăn cản, bảo hộ Gia Luật Quân.
Gia Luật Quân ngẩng đầu nhìn cơn mưa tên, đáy mắt rét lạnh. Đám Phong Kỷ Minh có thể giả dạng để vào thành, nhưng tuyệt đối sẽ không thể mang theo số lượng vũ khí lớn như vậy, nhất là khi thủ thành đã biết rõ Tây Lâm và Đông Hải sắp chiến tranh.
Tuy rằng Tây Lâm quốc ở ngay phía tây của Đông Hải quốc, nhưng Đông Hải quốc lại chỉ có đường biên giới chung với Tây Lâm quốc ở tòa thành này. Đường biên giới còn lại, hoặc là giáp biển, hoặc là giáp các nước chư hầu khác. Trong các nước chư hầu của Đông Hải quốc, có một nước nhỏ vừa có đường biên giới chung với tòa thành này, vừa có đường biên giới chung với Tây Lâm quốc. Nước chư hầu đó vốn thần phục Đông Hải quốc, dưới một vài trường hợp nhất định, cho dù là trong thời điểm nhạy cảm như hiện tại, vẫn có khả năng mang theo số lượng lớn vũ khí vào thành.
Chỉ là hiện tại xem ra, quốc gia nhỏ yếu kia không hề an phận chút nào, vậy mà muốn đổi đối tượng thần phục.
Hắn nhìn qua thiếu nữ bên cạnh mình. Tính tình nàng thế nào hắn hiểu rõ, cũng giống như hắn có thể dùng cả tính mạng để bảo vệ nàng, nàng đồng dạng cũng có thể làm như vậy. Nếu không nhờ có Nguyệt Hạo, trận chiến này chưa chắc hắn sẽ thua, nhưng độ khó khăn và nguy hiểm sẽ cao hơn rất nhiều, mà tất cả những điều này, đều là nhờ ơn nước chư hầu kia.
Hắn chỉ là người xuyên đến, Đông Hải quốc vốn đã phát triển thịnh vượng nên hắn ban đầu không hề ôm chí lớn muốn đánh chiếm ra một mảnh thiên hạ gì, chỉ muốn an ổn làm nhiệm vụ, yêu thương bảo hộ nàng thật tốt, lại dùng hết tâm sức cai quản đất nước này, cho con dân Đông Hải quốc một đời thái thịnh an yên là được.
Nhưng hắn cũng không phải loại người sẽ chịu thiệt thòi. Phương châm của hắn luôn là lấy đạo của người trả cho người.
Nguyệt Linh đứng ở bên cạnh không hề biết gì về suy nghĩ lúc này của Gia Luật Quân. Bởi vì đã có chuẩn bị trước nên khi đối mặt với cơn mưa tên Nguyệt Linh đã không còn kinh hoảng nữa, thần sắc trấn định nhìn về phía đối diện, dường như thấy được giữa những ngôi nhà dân thấp thoáng vài bóng đen lay động.
Nhớ đến lần ám sát lúc trước trong hội săn bắn mùa thu, tuy rằng không phải do Phong Kỷ Minh trực tiếp ra tay, nhưng rốt cuộc vẫn là ba phe Tiêu Dao Vương, Vương Hồng và Tây Lâm quốc cấu kết. Hắn ta lại là Thái tử của Tây Lâm quốc, tuyệt đối không thể thoát khỏi liên quan.
Tuy rằng chuyện đó đã qua, nhưng mỗi lần nhớ lại tâm Nguyệt Linh vẫn hốt hoảng và đau đớn như cũ. Khi đó chỉ cần Ellie thông báo trễ một chút, hoặc là nàng phản ứng chậm nửa giây, Quân của nàng đã có khả năng…
Nghĩ như vậy, Nguyệt Linh liền hận không thể lập tức giết hắn.
Nghĩ là làm, nàng quay sang Gia Luật Quân, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, không đợi hắn mở miệng nàng đã quyết đoán nói, “Chàng cầm lấy cái này, nó sẽ giúp chàng lông tóc vô thương.”
Vừa nói nàng vừa nhét vào tay hắn quả cầu bảo hộ, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Gia Luật Quân, nàng biến thành mèo, vọt xuống tường thành, chạy về phía đối diện.
“Tiểu Linh!!!”
Gia Luật Quân hốt hoảng gọi với theo. Con ngươi hắn co rút lại, theo bản năng muốn đuổi theo nàng, nhưng lại bị vòng bảo hộ của binh lính chặn lại.
Chỉ trong một cái chớp mắt, thân ảnh của nàng đã biến mất trong tầm mắt hắn.
Binh lính Phong Kỷ Minh mang theo cũng phải mấy chục mấy trăm người, nghĩ đến nàng một thân một mình xông vào hang địch, những hình ảnh của nàng bị thương hơi thở thoi thóp khi trước liền hiện lên trong đầu hắn, khiến cho trái tim hắn thắt lại, đau đến khó thở.
Gia Luật Quân siết chặt quả cầu bảo hộ, cố gắng đè nén sự kinh ngạc chớm trỗi dậy khi nhìn rõ quả cầu trong tay. Mặc kệ sự ngăn cản của binh lính, hắn phóng người nhảy xuống tường thành, chạy theo hướng nàng đã chạy trước đó.
“Chỉ đường cho anh!”
Lance theo hắn đã lâu, hiểu rất rõ tính tình của hắn, cũng hiểu rất rõ tình cảm hắn dành cho Nguyệt Linh, ngay từ lúc đầu khi thấy Nguyệt Linh chạy đi hắn đã nhanh chóng thao tác hệ thống. Lúc này nghe thấy Gia Luật Quân thúc giục, hắn đã biết được vị trí Nguyệt Linh đang ở, vội vàng nói lại cho hắn.
Gia Luật Quân ấn theo chỉ dẫn của Lance, vận khinh công vọt đi. Lúc đến nơi, Nguyệt Linh đã hóa trở lại thành người, gần như là đứng ở trung tâm vòng vây của binh lính Tây Lâm quốc. Thế nhưng tình cảnh của nàng lại không nguy nan đến vậy, bởi vì hầu như toàn bộ binh lính hiện tại đều đã hóa thành băng, càng gần nàng thì càng nghiêm trọng. Một vòng binh lính ở trong cùng nhất toàn bộ thân thể đều biến thành tượng băng, mà vòng binh lính ở ngoài cùng nhất thì đã bị băng hóa đến cẳng chân.
Phong Kỷ Minh đứng ở phía sau vòng binh lính ngoài cùng nhất cho nên chỉ bị băng hóa đến cổ chân. Hắn đè nén kinh hãi cùng cực trong lòng, hoảng loạn dùng mũi kiếm phá băng, vừa mới thoát ra thì đã thấy Nguyệt Linh cầm kiếm xông đến. Hắn khó khăn né tránh, mũi kiếm sắc bén vốn nhắm vào ngực trái hắn liền đổi thành đâm vào cánh tay trái hắn, tựa như chém bùn chặt đứt cả cánh tay.
Phong Kỷ Minh đau đớn hét lên, hai mắt đỏ rực nhuốm máu, vẻ điên cuồng dần dần lấp đầy đáy mắt hắn. Thế cục bỗng nhiên biến chuyển theo hướng huyền huyễn không tưởng khiến tinh thần hắn có chút không chống đỡ nổi, bị đau đớn lúc này kích thích, hắn liền đối với Nguyệt Linh ôm tâm thế cá chết rách lưới. Hắn nâng kiếm lên, không màng tính mạng đâm tới Nguyệt Linh.
Nguyệt Linh động thân lùi ra sau tránh né, chỉ là binh lính ở vòng ngoài bởi vì bộ phận bị đóng băng rất ít nên thân thể còn khá linh hoạt, thấy nàng đến gần liền vung kiếm chém tới. Phong Kỷ Minh thấy nàng đang bị binh lính quấy nhiễu, càng thêm liều mạng lao đến.
Chỉ là mới đến được nửa đường, khung cảnh trước mặt bỗng nhiên hoa lên, trời đất xoay chuyển một trăm tám mươi độ, sau đó tầm mắt của hắn bay nhanh hạ xuống đất. Trong lúc hắn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, một thân hình quen thuộc bỗng ngã uỵch xuống đất ở ngay trước mắt hắn.
Là một thi thể không đầu mất tay, trên người mặc bộ giáp quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, chính là bộ giáp sáng nay hắn đã mặc vào.
Gia Luật Quân một tay cầm cầu, một tay cầm kiếm bước ngang qua thi thể của Phong Kỷ Minh, xông thẳng đến chỗ Nguyệt Linh, mặt không đổi sắc chém sạch đám binh lính đang tấn công nàng. Lúc này đây hai mươi binh lính được giao nhiệm vụ bảo hộ hai người họ cũng đuổi kịp, thấy tình trạng của kẻ địch thì ngây người vài giây. Nhưng rất nhanh họ đã lấy lại tinh thần, cùng nhau lao lên giết sạch đám binh lính còn sót lại.
Đợi đến khi kẻ cuối cùng ngã xuống, Gia Luật Quân thở nặng nề từng hơi, ánh mắt u ám nhìn Nguyệt Linh, ngoài miệng lại nói với binh lính, “Lục soát toàn thành, tìm và giết toàn bộ những kẻ còn sót lại.”
“Rõ!”
“Rõ!”
Hai mươi người nghiêm trang đáp lời, nhanh chóng tản đi.
Xung quanh nháy mắt không còn bóng người, dưới đất toàn là thi thể ngã rạp, máu đỏ chảy lênh láng khiến cho không khí trở nên tanh nồng lại dính nhớp. Gia Luật Quân đi từng bước đến chỗ Nguyệt Linh, vừa đi vừa tra kiếm vào vỏ. Nguyệt Linh nhìn dáng vẻ của hắn, da đầu không khỏi tê dại, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay cầm Ly Băng kiếm có chút căng thẳng khi siết khi thả, ánh mắt lay động liên tục, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Dừng ở trước mặt nàng, nhìn khuôn mặt trắng nõn bị bắn vài giọt máu kia, Gia Luật Quân lãnh trầm mở miệng, “Ai cho phép nàng mạo hiểm?”
“Q--Quân…” Nguyệt Linh chột dạ khẽ gọi một tiếng, lại chỉ thấy sắc mặt Gia Luật Quân vẫn nặng nề thâm trầm như cũ.
Nàng không khỏi có chút sợ hãi, tuy rằng nàng cảm thấy mình có lý, nhưng lại không thể phủ nhận được là nàng đã không giữ lời hứa với hắn.
“Thật xin---”
Câu còn chưa nói dứt, Gia Luật Quân đã vươn tay mạnh mẽ kéo nàng vào lòng. Cánh tay hắn vòng quanh eo nàng, dùng lực siết chặt, đè ép nàng lên bộ giáp sắt của hắn khiến nàng vừa đau vừa khó chịu.
Bàn tay còn lại của hắn đỡ lấy gáy nàng. Một giây sau, hắn áp tới, nuốt trọn toàn bộ âm thanh kháng nghị của nàng.
Có lẽ là vì tức giận nàng không giữ lời hứa, có lẽ là vì sợ hãi nàng sẽ xảy ra chuyện, nụ hôn này của hắn không hề nhẹ nhàng ôn nhu và nông phớt như những lần trước. Hắn dùng hết sức lực hôn nàng, lúc day lúc cắn, khi đè khi nghiến, thế công dồn dập mạnh mẽ khiến cho đầu óc Nguyệt Linh nháy mắt trở nên trống rỗng.
Hơi thở của nàng bị hắn thô bạo cướp đoạt, lãnh thổ của nàng bị hắn không chút nương tình xâm chiếm. Toàn thân Nguyệt Linh nhanh chóng nhũn ra, toàn bộ sức nặng đều dồn lên cánh tay của Gia Luật Quân. Thân thể mềm mại như tấm lụa của nàng bị hắn siết chặt lấy như muốn dung nhập nàng vào trong máu thịt của mình, hòa làm một với hắn.
Bởi vì chỉ có như thế, hắn mới có thể đảm bảo nàng sẽ nghe lời, sẽ ở bên cạnh hắn, sẽ an toàn trong vòng tay của hắn.