Ba con mèo cực kỳ thông minh lại có tính tình, bình thường không thích bị người ôm trong tay, cũng không thích có người thời thời khắc khắc theo sau mình. Tiểu Phúc Tử ban đầu còn cảm thấy hụt hẫng bởi vì trước kia Tiểu Linh vẫn khá thân cận hắn, không ngờ một chuyến đi một chuyến về có thêm hai con mèo khác làm bạn liền không cần hắn nữa, nhưng cảm xúc này cũng không duy trì được lâu, dù sao cũng chỉ là một con mèo mà thôi, lại còn là mèo của vua nữa.
Bởi vậy nên chuyện ba con mèo mỗi ngày đều sáng sáng chạy vào Dưỡng Tâm điện chiều chiều chạy về Nguyệt Viên cung mọi người đều đã quen, lại thêm Gia Luật Quân cho phép, cung nữ thái giám cũng không cần mỗi lần đều bẩm báo trước nữa, mặc kệ cho bọn chúng thích vào thì vào.
Lần này cũng vậy, không có lấy một tiếng thông báo một nhà ba người Ngân Nguyệt miêu yêu đã vọt vào trong tẩm điện. Nguyệt Linh tự biết thính giác của tộc mình nhạy đến mức nào, nhìn thời gian mà bọn họ vào đây, nàng liền đoán được hẳn cuộc nói chuyện giữa nàng và Gia Luật Quân ít nhiều đã bị bọn họ nghe được. Nhớ đến lúc trước Ngân Tuyết ngăn cản nàng gả cho Gia Luật Quân, lúc này nàng không khỏi có chút lo lắng bọn họ lại ngăn cản nàng theo hắn ra tiền tuyến, vội vàng nói trước.
“Ba người đừng ngăn cản con, lòng con đã quyết!”
Ngân Tuyết tính tình nóng nảy nhất trong ba người, nghe nàng nói vậy, vừa mới hành lễ xong còn chưa chờ cho Gia Luật Quân nói miễn lễ đã không vui ủy khuất nhìn Nguyệt Linh nói, “Chúng ta còn chưa nói gì, con đã vội vàng như thế làm gì? Tại sao con lại nghĩ xấu cho chúng ta như vậy chứ? Chẳng lẽ chúng ta là loại người không tôn trọng quyết định của nữ nhi mình như vậy sao?”
“Con…” Nguyệt Linh bị nàng nói đến á khẩu. Lại nhìn vẻ mặt buồn bã của nàng, Nguyệt Linh chợt cảm thấy bản thân đúng là đã nhanh nhảu quá đáng, không khỏi áy náy nói, “Là con sai rồi, nương đừng giận…”
“Hừ!” Ngân Tuyết hừ khẽ, giả vờ giận dỗi quay đầu đi giống như không muốn để ý đến nàng.
Nguyệt Hạo bất đắc dĩ cười xoa đầu bà, trong nụ cười lại lộ vẻ cưng chiều nhàn nhạt.
An ủi xong tiểu tức phụ nhà mình, Nguyệt Hạo mới quay qua Gia Luật Quân và Nguyệt Linh, nói vào chính sự, “Nhóm thảo dân qua đây vốn là muốn hỏi han ý định của bệ hạ, nhưng hiện tại xem ra đã không cần nữa rồi.”
Gia Luật Quân đối với ba người họ trịnh trọng nói, “Trẫm sẽ bảo vệ nàng thật tốt, các ngươi yên tâm.”
Nghe câu này, ba người Nguyệt Hạo cũng chưa nói gì, chỉ trao đổi ánh mắt với nhau. Nguyệt Linh cũng không biết tộc mình có loại truyền âm thuật gì không, vài giây sau đã thấy ba người họ giống như đã trao đổi xong, lấy Nguyệt Hạo làm đại diện nói.
“Bệ hạ, nhóm thảo dân nguyện ý vì bệ hạ và… nương nương góp một phần sức lực nho nhỏ.”
Gia Luật Quân hơi nhíu mày, giống như suy tư cái gì mà nhìn qua Nguyệt Linh. Nàng lại cho rằng hắn muốn từ chối, bèn thay hắn lên tiếng, “Cha, không cần đâu. Tấm lòng của mọi người chúng con xin nhận, nhưng chiến tranh nguy hiểm, thêm ba người hay thiếu ba người cũng không khác nhau mấy, cha nương cứ ở lại đây, an tâm chờ chúng con về là được.”
“Ai nói thêm chúng ta thì không khác gì mấy chứ?” Ngân Tuyết không vui phản bác, “Con có thể đi, thân làm phụ mẫu sao chúng ta có thể ở lại nơi hậu phương an tâm chờ đợi được? Bằng bản lĩnh của con đã được xưng là tiên nhân, vậy nương đây chính là tiên nhân của tiên nhân đấy! Chúng ta có yêu lực, cũng có yêu thuật, lại còn có thể hóa mèo, chắc chắn sẽ có thời điểm có thể dùng đến chúng ta!”
Nghe một câu này của Ngân Tuyết, suy nghĩ trong đầu Gia Luật Quân bỗng chốc được khai thông. Ánh mắt hắn sáng lên, nhìn ba người họ nói, “Nếu ba ngươi đã quyết ý, vậy trẫm thật đúng là có chuyện cần phải nhờ đến ba ngươi.”
Nguyệt Linh ngạc nhiên nhìn hắn, hắn hóa ra lại đồng ý sao?
Ba người Nguyệt Hạo cũng không ngờ Gia Luật Quân nhanh như vậy liền đồng ý nhận sự giúp đỡ của bọn họ. Nguyệt Hạo nhanh chóng lấy lại tinh thần, cung kính nghiêm túc đáp, “Phiền bệ hạ cứ nói, nhóm thảo dân chắc chắn sẽ dùng mười phần sức lực để hoàn thành.”
Gia Luật Quân không khách khí với bọn họ, nói thẳng, “Trẫm tính để cho ba người các ngươi xuất hiện dưới hình dạng người.”
Chỉ mới nói như vậy, Nguyệt Hạo, Ngân Tuyết và Nguyệt Tuân đều đã hiểu rõ Gia Luật Quân muốn làm gì.
Thời đại này mọi người đều rất tin tưởng và tôn sùng thần tiên, đó là còn chưa kể bởi vì yêu tộc hòa nhập vào nhân tộc, thỉnh thoảng trong cuộc sống hằng ngày nhân tộc sẽ chứng kiến một vài chuyện không thể lý giải theo lẽ thường, vì thế mà bọn họ càng thêm tin tưởng vào phép màu và thần tiên. Ba người Nguyệt Hạo một thân tóc bạc nhưng dung nhan lại trẻ trung tuyệt mỹ, khí chất thong dong thanh tao đứng ở giữa không trung, vừa xuất hiện liền chấn động nhân tâm. Gia Luật Quân sau đó chỉ đơn giản nói bọn họ là sư phụ, sư nương và sư huynh của Nguyệt Linh, đến đây để giúp bọn họ trong trận chiến với Tây Lâm quốc, toàn bộ triều thần Đông Hải quốc đã lập tức vô cùng mừng rỡ mà tin tưởng.
Bốn vị tiên nhân liên tục xuất hiện, còn quang minh chính đại đứng về phía Đông Hải quốc, ai nấy đều cho rằng ông trời là đang phù hộ Đông Hải quốc bọn họ, trận chiến với Tây Lâm quốc nhất định sẽ thắng.
Gia Luật Quân cuối cùng quyết định mang theo Nguyệt Linh, Nguyệt Hạo và Ngân Tuyết, còn Nguyệt Tuân thì ở lại trấn giữ kinh thành. Nếu bát đệ tốt kia của hắn nghe được tin hắn ngự giá thân chinh, có khả năng rất cao hắn ta sẽ tạo phản dẫn quân đánh vào kinh thành. Tất nhiên nếu thật sự có biến, một mình Nguyệt Tuân cũng không giúp được gì nhiều, nhưng trong lòng mọi người hắn lại là tiên nhân, chính là linh hồn, là tín ngưỡng của bọn họ. Có hắn ở đây, đội quân ở lại bảo vệ kinh thành sẽ như có một bức tường thành vững chãi chống đỡ phía sau lưng bọn họ, khi đối mặt với kẻ địch sẽ càng thêm quyết tâm không sợ hãi chùn bước.
Có Hoàng đế ngự giá thân chinh, cùng với ba vị tiên nhân đi theo cùng, sĩ khí quân Đông Hải cao vút ngất trời. Ai nấy đều hừng hực khí thế, trong ánh mắt tràn đầy quyết tâm cùng kiên định muốn giết sạch toàn bộ quân Tây Lâm dám cả gan xâm phạm lãnh thổ của bọn họ, quấy nhiễu cuộc sống an yên của bọn họ.
Mất gần nửa tháng trời bọn họ mới đến biên cảnh. Bởi vì mọi thứ đều nằm trong kế hoạch và phán đoán của Gia Luật Quân nên bên Tây Lâm quốc còn chưa kịp khai chiến thì bên Đông Hải quốc đã kịp chuẩn bị chu toàn mọi thứ. Lúc Gia Luật Quân đến nơi, binh lính Tây Lâm quốc chỉ vừa mới đóng quân cách biên giới chục dặm được hai ngày.
Gia Luật Quân vừa đến liền cùng Trấn Tây tướng quân và Uy Vũ tướng quân thương nghị chiến lược. Chiến tranh là chuyện quan trọng, không thể nào vừa đến nói vài câu liền có thể lao vào đánh nhau. Từ tin tình báo lại biết được chủ soái hai bên đều là người có thân phận quan trọng, một là Hoàng đế Đông Hải quốc, một là Thái tử Tây Lâm quốc, hai bên đều muốn thận trọng nhất có thể, hy vọng có thể một kích tất thắng, giết chết được chủ soái đối phương, đánh một đòn nặng nề trầm trọng vào đối phương.
Bởi vì Tây Lâm quốc đến trước nên chiếm được tiên cơ, vị trí hiện tại của bọn họ khiến cho Đông Hải quốc chỉ có thể thủ chứ không thể công, nếu thủ thành công còn có thể quay ngược phản kích, nhưng công thì khả năng rất cao là sẽ thất bại. Ở tòa thành hiện tại bọn họ đang đóng quân, từ Tây Lâm quốc đánh qua có hai con đường có thể đi. Hai đường này đều có đặc điểm tương tự nhau, chỉ nhìn bề ngoài khó lòng dự đoán được đối phương sẽ mang quân đi con đường nào.
Gia Luật Quân cùng hai vị tướng quân đứng vây quanh tấm bản đồ, bàn bạc tới bàn bạc lui một hồi, cuối cùng cũng chỉ có thể chia quân làm hai canh giữ ở cả hai bên, đồng thời cũng cử người đi do thám động tĩnh của đối phương, kịp thời báo lại mọi động tác của bọn chúng.
Dựa vào thân phận tiên nhân mà Gia Luật Quân tạo nên, Nguyệt Linh, Nguyệt Hạo và Ngân Tuyết đều được phép có mặt ở trong doanh trướng để nghe quân sự. Nhưng ba người bọn họ đều không hiểu biết gì về phương diện này nên phần lớn thời gian chỉ im lặng dự thính mà thôi.
Ban đầu, hai vị tướng quân còn mong đợi hy vọng bọn họ sẽ đưa ra kiến nghị hay phương pháp tuyệt diệu nào đó để đánh bại Tây Lâm quốc, dù sao thì ở trong mắt người thường, tiên nhân không gì không làm được. Nhưng qua vài lần hỏi han ý kiến đều không được kết quả gì, bọn họ dần dần cũng buông bỏ mong chờ cùng ỷ lại, quay trở về như khi xưa nghiêm túc bàn bạc với Gia Luật Quân, ba vị tiên nhân cũng dần trở thành kẻ vô hình.
Thế nhưng ngay lúc này, một trong ba kẻ ‘có tiếng mà không có miếng’ này bỗng dưng lên tiếng.
“Bệ hạ, thần thiếp có cách này để thăm dò quân tình đối phương.”
Trong doanh trướng đột nhiên tĩnh lặng như tờ, mọi người đều đồng loạt nhìn qua nàng. Trong mắt hai vị tướng quân đều là kinh ngạc, tò mò, nghi ngờ hoặc là mong chờ, nhưng trong mắt Gia Luật Quân lại hoàn toàn không có những cảm xúc đó. Hắn có chút bất an nhìn nàng, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm xấu.
“…Cách gì?”
“Thần thiếp có thể lén qua đó thăm dò thử.”