Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 237: Ngân Nguyệt miêu yêu (23)




Một lời vừa ra, một người một mèo còn lại tức khắc cứng đờ người.

“M--meow meow meow!!” A--ai ghen chứ!!

Ý cười trên môi Gia Luật Quân càng thêm đậm. Hắn ôm hai nách nàng, nâng nàng lên ngang tầm mắt với mình, hướng mặt lại gần cọ mũi với chóp mũi nàng, vui vẻ nói, “Không cần ghen. Cho dù ngươi có không biết đàn hay không biết múa, trẫm vẫn thích ngươi nhất. Sẽ không bỏ ngươi hay lại lạnh nhạt ngươi.”

Bởi vì có Dương Vinh An ở đây nên Gia Luật Quân chỉ có thể nói lái đi một chút. Quả nhiên Dương Vinh An nghe xong, trên mặt liền lộ ra vẻ ‘hóa ra là vậy.’

Hóa ra ý bệ hạ ghen là kiểu ghen của sủng vật dành cho chủ nhân, hẳn là vì chuyện lúc trước đã để lại trong lòng nàng một bóng ma, khiến nàng dễ sinh ra cảm giác bất an, lo sợ bệ hạ thích người khác sẽ không thích mình nữa, sẽ lại lạnh nhạt mặc kệ nàng như lúc trước.

Mà phản ứng sau đó của Nguyệt Linh càng khiến Dương Vinh An thêm vững chắc với suy nghĩ này.

Nguyệt Linh bị hắn bóc mẽ nên đang vừa rối vừa thẹn, lúc này nghe hắn nói thế tức thì phản bác, “Meow meow meow meow meow!”

Gia Luật Quân nhướng mày, vui vẻ hửm một tiếng.

Nguyệt Linh dùng dằng nhảy khỏi tay hắn. Sau khi đáp xuống thuyền, nàng quay người lại đối mặt với hắn, vừa kêu vừa đưa đẩy hai chân trước. Gia Luật Quân nhìn động tác đều đặn tới lui của hai chân nàng, lại dựa vào câu vừa rồi của mình, suy đoán, “Ngươi cũng có thể đàn?”

“Meow!” Đúng vậy! Ta vốn không thua kém gì các nàng cả! Nàng biết đàn cổ tranh, ta cũng biết; mà ta biết đàn piano, nàng chắc chắn không biết!

Nhìn khuông mặt nghiêm túc của nàng khi gật đầu, Gia Luật Quân phì cười, lại bế nàng lên. Nguyệt Linh cho rằng hắn không tin, còn đang định nói tiếp thì đã nghe hắn hỏi, “Thế Tiểu Linh biết múa sao?”

Nguyệt Linh hơi sững người, do dự nhìn hắn, mãi cũng không kêu một tiếng.

Khiêu vũ… có tính là múa không?

Nàng ở thời đại này đất nước này đi nhảy một điệu Waltz có bị coi là khác người không?



Dương Vinh An nhìn dáng vẻ mơ hồ của nàng, khóe môi khó lòng nhịn được hơi vểnh lên ti xíu. Tiểu Linh thật quá dễ thương, hắn đã hiểu tại sao chủ tử của hắn lại yêu thích nàng đến vậy rôi. Vừa mới thấy bản thân có khả năng bị bỏ rơi, nàng liền điên cuồng ra sức lấy lòng, còn bậy bạ thể hiện bản thân cũng biết đàn biết múa không thua kém gì người khác, thật đúng là một con mèo khả ái thú vị.

Gia Luật Quân thấy nàng im lặng thì cho rằng nàng không biết múa, còn nghĩ rằng lúc này hẳn nàng đang bối rối luống cuống lắm, tâm tình càng thêm vui vẻ, xoa xoa đầu nàng lại vuốt ve chóp tai nàng.

“Về thôi, về sớm một chút để bọn họ còn có thời gian chuẩn bị bữa tiệc hoa sen mà trẫm đã hứa hẹn với ngươi.”

Dương Vinh An nghe vậy lại cho thuyền quay trở về.

Tiểu Phúc Tử cùng những người khác vẫn luôn đứng chờ trên bờ, đợi thuyền cập bến hắn liền nhanh chân chạy lên đỡ Gia Luật Quân lên bờ. Dương Vinh An giao lại thuyền cho thái giám xử lý, lại nhỏ giọng dặn dò vài hạ nhân rồi nhanh chóng trở lại bên người Gia Luật Quân. Mấy cung nữ thái giám nghe thấy Hoàng thượng muốn ăn một bữa tiệc hoa sen ngay trưa này, vội vàng chia nhau ra làm việc. Người thì chèo thuyền ra hồ hái thật nhiều hoa sen và lá sen, người thì chạy đến trù phòng để truyền đạt khẩu dụ.

Từ hồ sen rời đi, Gia Luật Quân cũng không trở về Vọng Nguyệt viện ngay mà ôm Nguyệt Linh đi dạo xung quanh hành cung. Ngoài hồ sen là điểm nhấn đặc sắc nhất hành cung ra thì những nơi khác cũng không kém bao nhiêu. Sau khi đi dạo vườn hoa và ngắm nhìn kiến trúc của những tòa viện, Gia Luật Quân ôm Nguyệt Linh trở về.

Lại chờ thêm nửa canh giờ nữa, bữa tiệc hoa sen mà Gia Luật Quân hứa hẹn rốt cuộc cũng được chuẩn bị xong, được các cung nữ kính cẩn bưng lên.

Nguyệt Linh nhìn một bàn tràn ngập các món ăn thanh đạm nhưng không kém phần ngon miệng, được trang trí cầu kỳ với cánh hoa sen thì không khỏi thèm thuồng. Trù phòng thật sự đã vận dụng hết kinh nghiệm hành nghề mấy chục năm của mình để làm ra đủ một bàn sáu mươi món sen này, từ lá sen, cánh sen cho đến đài sen, hạt sen, tất tần tật đều được sử dụng để chế biến ra các món mặn và món ngọt. Ngay cả loại trà được phục vụ sau bữa cơm cũng là trà hoa sen thơm ngát.

Người xưa có câu ‘căng da bụng trùng da mắt’, Nguyệt Linh ăn uống thỏa mãn no nê xong thì câu này cũng thuận thế mà ứng nghiệm. Gia Luật Quân thấy nàng híp híp mắt thì nhẹ cười, ôm nàng đến bên giường rồi nhẹ nhàng đặt nàng xuống, sau đó cũng nằm xuống cạnh nàng ngủ một giấc ngắn.

Đợi đến khi tỉnh dậy, thấy Nguyệt Linh vẫn đang ngủ hắn cũng không đánh thức nàng. Sau khi dặn dò Tiểu Phúc Tử cẩn thận trông coi nàng thì di chuyển sang thư phòng xử lý tấu chương.

Mấy ngày nay vẫn luôn như vậy. Không hiểu sao Nguyệt Linh chợt không muốn theo hắn nữa. Nói đúng hơn thì, nàng không kháng cự gần gũi hắn, nhưng phần lớn thời gian nàng đều muốn một mình ở trong phòng ngủ, nhất quyết không cho hắn ôm đến thư phòng nữa. Hắn mấy lần dụ dỗ nàng không được nên đành thôi, chỉ có thể dặn dò hạ nhân càng thêm cẩn thận chú ý đến nàng để an tâm hơn.

Nguyệt Linh làm vậy đương nhiên là có lý do cả. Dựa theo tiến độ tu luyện hiện tại thì không bao lâu nữa nàng sẽ có thể hóa người. Lần đầu tiên hóa người, bản thân yêu tộc không thể khống chế; một khi đạt đến cấp bậc có thể hóa người liền bị động hóa thành dạng người, khi đó toàn thân cũng là bộ dáng trần truồng không có mảnh vải che thân. Sau khi hóa người rồi, yêu mới có thể tự do khống chế linh hoạt giữa hình người và hình thú, cũng có thể dựa vào yêu thuật để giữ một bộ trang phục cho bản thân, khi hóa thành hình người sẽ tự động mặc bộ trang phục đó lên người, không cần lo về vấn đề lõa thể nữa.

Nguyệt Linh chính là vì phòng hờ bỗng dưng thăng cấp mà hóa người dọa đến Gia Luật Quân và những người khác nên mới không dám đi theo hắn. Khi nàng ở trong phòng ngủ, bởi vì là phòng ngự dụng nên Tiểu Phúc Tử bình thường cũng chỉ đứng ở bên ngoài cửa phòng, khi nào nghe thấy tiếng nàng mới vào xem. Những lúc như này trong phòng đểu chỉ có một mình nàng, nàng mới yên tâm mà tu luyện.

Sau khi Gia Luật Quân rời đi không lâu thì Nguyệt Linh cũng tỉnh lại. Tuy rằng từ mấy ngày trước nàng đã có cảm giác bản thân đã sắp đột phá được cấp bậc rồi, nhưng riêng ngày hôm qua thì cảm giác ấy lại rõ rệt hơn hẳn. Lúc này, cảm giác thôi thúc nôn nóng đó lại lần nữa xuất hiện, Nguyệt Linh nháy mắt liền tỉnh ngủ, thân thể nhanh nhẹn chui vào trong chăn, bắt đầu nhắm mắt tĩnh tâm tu luyện.

Nguyệt Linh không có ai dạy nên cũng không rõ hệ thống tu luyện của yêu tộc, nhưng nàng vẫn cảm nhận được mỗi lần mình lên cấp, cũng cảm nhận được sự khác biệt của cấp bậc mà mình có thể hóa người. Nàng chú tâm mà tự tại hấp thu tinh hoa đất trời, ở nơi mắt trần không nhìn thấy được, những luồng chấm sáng nhàn nhạt từ bốn phương tám hướng chậm rãi xuyên qua lớp chăn, chui vào trong cơ thể nàng, tụ lại nơi giữa bụng.



Những chấm sáng ấy dung nhập vào trong một quả cầu đang xoay vòng tại nơi đó, quả cầu hơi phát ra tia sáng nhàn nhạt, tràn đầy năng lượng, điên cuồng hấp thụ những chấm sáng năng lượng đang ồ ạt tiến vào. Tốc độ xoay tròn của nó ngày càng nhanh, ánh sáng phát ra ngày một đậm.

Nguyệt Linh cảm tưởng như nghe thấy một tiếng rắc vang lên trong lòng.

Giây sau, lớp chăn mùa hè mỏng tang vốn chỉ đang hơi nhô lên vì giấu một con mèo nhỏ ở bên trong đột nhiên gồ cao lên.

Một vật thể to lớn đột ngột xuất hiện ở trong chăn khiến tấm chăn bị dịch chuyển, sau khi gồ lên thì hơi lệch trọng tâm, không che phủ được vật thể đó nữa mà tuột xuống, để lộ ra một thân thể trắng nõn như tuyết ở bên trong.

Là một nữ hài chừng mười tuổi.

Toàn thân nữ hài không có lấy một mảnh vải che thân. Nàng ngồi với dáng ngồi thiền, mái tóc màu trắng bạc xinh đẹp mềm mượt xõa tung, che đi cảnh xuân chưa nở rộ ở trước người. Màu sắc nổi bật của mái tóc càng tôn lên nước da trắng nõn mịn màng như trứng gà bóc của nàng, không thể tìm thấy một chút tì vết, tựa như một khối dương chi bạch ngọc nhất phẩm thượng hạng.

Đôi mắt nàng khẽ chớp, trong đôi tử mâu trong suốt sáng rỡ là vẻ nghi hoặc mơ hồ, ngây thơ thuần khiết không lời nào tả xiết.

Một giây sau, như nhận ra bản thân đang ở trong trường hợp nào, nữ hài đỏ phừng mặt vội vàng nghiêng hai chân sang một bên che đi nơi tư mật, cánh tay cùng lúc với lấy tấm chăn che lên thân thể mình.

Aaaaaaaa lần đầu biến hình đáng chết! May là nàng đã có chuẩn bị trước!

Nguyệt Linh ngồi thu người trong góc giường, bàn tay khẽ nâng tấm chăn lên len lén nhìn xuống cơ thể mình. Sau khi phát hiện ra cơ thể này chỉ được tầm mười tuổi, trên khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ khó coi. Đợi một lúc để chấn chỉnh lại tâm tình, Nguyệt Linh thở dài, thầm vận yêu lực hóa lại thành hình mèo.

Cũng đúng, bản thể của nàng còn chưa trưởng thành, vẫn đang trong giai đoạn thành niên, khi hóa người thành bộ dáng mười tuổi mới hợp lý. Xem ra nàng còn chưa thể dùng hình dáng người để xuất hiện trước mặt Gia Luật Quân rồi, phải đợi đến khi trưởng thành thôi. Nếu không, lỡ Gia Luật Quân xem nàng thành muội muội hay gì thì chết mất.

Một đợt biến hóa cứ như vậy lặng im lướt qua, ngoại trừ chính chủ thì không còn ai hay biết, kể cả Gia Luật Quân người vẫn luôn mong đợi được nhìn thấy hình người của nàng nhất. Những ngày tháng sau đó cứ thế bình bình đạm đạm trôi qua, hết một tháng cả đoàn người liền lên đường trở về hoàng cung.

Chỉ là, bằng vào trực giác của loài thú, Nguyệt Linh hiểu rõ, bề ngoài yên bình bình đạm lúc này, chỉ là một tấm màn giả tạo mà thôi.

Chỉ cần bị chọc thủng, tấm màn liền rách toạc, để lộ ra cuồng phong bạo vũ đầy tinh huyết ở bên trong.