Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 196: Mèo nhỏ của Đại tá (10)




Mấy ngày sau, cũng không rõ Lăng Thượng Quân bận chuyện gì mà lại không đến tìm cô nữa. Nói không hụt hẫng là giả, dù sao ngay trước đó bọn họ cũng vừa hẹn hò vui vẻ ngọt ngào xong, nhưng giận thì Vân Linh lại không giận anh, bởi vì cô hiểu rõ, thời gian của mỗi người có giới hạn. Lúc trước anh có thể liên tục dành ra cả ngày để theo cô như vậy mới không hợp lý.

Không giận thì không giận, ở thời đại mà điện thoại di động chưa phổ biến, đột nhiên xa cách như vậy khiến Vân Linh không khỏi cảm thấy thiếu thốn và không quen. Hôm hẹn hò đó, Lăng Thượng Quân đã mua cho cô một sợi dây chuyền, nhưng vì anh muốn khắc tên của bọn họ lên sợi dây chuyền đó nên phải đợi ba ngày sau mới có thể lấy hàng. Tối đó về cô lo đùa giỡn anh nên cũng quên mất không hỏi anh là ai đi lấy. Vốn tính hôm sau gặp anh lại hỏi, ai ngờ cả ba ngày này lại đều không thấy anh xuất hiện.

Nếu đã không hỏi được anh, vậy cô cứ đến trung tâm thương mại lấy sợi dây chuyền đó đi vậy. Dù sao cũng là mua cho cô, huống chi mấy ngày nay Lăng Thượng Quân không xuất hiện hẳn là vì có chuyện đột xuất, có lẽ cũng sẽ không có thời gian đi lấy sợi dây chuyền.

Tan học, Vân Linh bắt xe buýt đi thẳng đến trung tâm thương mại. Tuy đang là ngày trong tuần nhưng trong trung tâm thương mại vẫn khá có khách. Dù sao đối tượng khách hàng của nơi đây cũng là những người ở tầng lớp thượng lưu nên không gian bên trong được thiết kế rất sang trọng và đẹp mắt. Rảnh rỗi không có việc gì, dù không mua đồ thì cũng sẽ có nhiều người thích rủ bạn bè người yêu đến đây đi dạo.

Cửa hàng trang sức kia nằm ở tầng ba của trung tâm thương mại, Vân Linh tiến vào trong một thang máy rồi bấm chọn tầng ba. Chỉ có ba tầng, dường như ba giây sau liền sẽ đến, vậy mà không ngờ vẫn có thể có chuyện xảy ra.

Một tiếng động lớn đột nhiên vang lên, theo sau đó là thang máy khẽ rung lắc không ngừng. Vân Linh hốt hoảng cố giữ thăng bằng, vài giây sau thang máy mới dừng lại, đình trệ.

Vân Linh ổn định hơi thở, thông qua cánh cửa sắt của thang máy có thể thấy rõ vị trí nó dừng không phải tầng ba, lại càng không phải là một tầng nào đó, mà là rất nửa vời, chỉ có một phần tư dưới cùng của cánh cửa là còn nằm trong khung cửa thang máy của tầng hai.

“Ellie, xảy ra chuyện gì vậy?” Vân Linh vừa hỏi vừa nhấn nút cầu cứu của thang máy.

Chỉ là, rất nhanh sau đó, câu trả lời của Ellie đã khiến cô không thể tiếp tục giữ tâm lý ăn may, cho rằng thang máy chỉ đơn giản là vô tình trục trặc được nữa.

“Ký chủ… tin tức xấu. Trung tâm thương mại bị khủng bố tấn công.”

Sắc mặt Vân Linh tức khắc đen như đáy nồi.

Thời đại này cũng quá loạn rồi. Ở biên giới thì xảy ra chiến tranh, ở nội quốc cũng không yên ổn, hết hắc đạo lại đến khủng bố.

“Tình hình như thế nào?”

“Bọn chúng có khoảng hai mươi người, ngoại trừ năm người đang ở trong phòng bảo vệ thì số còn lại đều đang đe dọa các khách hàng, dồn bọn họ xuống tầng một. Bọn chúng đều được vũ trang đầy đủ, đã bắn chết một số người phản kháng. Hệ thống vận hành trong trung tâm thương mại cũng bị bọn chúng kiểm soát, thang máy đột ngột dừng lại cũng là vì vậy.”

Nghe Ellie báo cáo, Vân Linh cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, suy nghĩ cẩn thận kế sách để an toàn rời khỏi nơi này.

Tuy hiện tại Vân Linh không rõ bọn khủng bố muốn gì, nhưng bọn chúng chỉ bắt người mà không tàn sát, vậy có nghĩa bọn chúng còn có một mục đích khác, không chỉ là giết người gây hoang mang hoảng sợ cho xã hội. Cũng có nghĩa là đối với một kẻ bị nhốt đơn độc trong thang máy như cô, nếu bọn chúng không phát hiện ra điểm gì kỳ lạ, chưa đến lúc cần thiết, bọn chúng sẽ không mất công đến đây tóm cô.



Vũ khí duy nhất hiện tại mà cô có cũng chỉ có Ly Băng kiếm, nhưng đột nhiên lôi kiếm ra sử dụng, lại còn trong thời đại này thì lại không ổn.

Vân Linh suy nghĩ vài giây, rốt cuộc thở dài nói, “Ellie, chị muốn mua súng và đạn.”

Trước khi đến thế giới này cô còn thầm tự nhủ phải cố gắng nhanh chóng tỉnh lại, thế mà bây giờ đã phải tiêu tốn thêm điểm sinh lực rồi.

“Chị muốn mua súng nào?” Ellie nhanh chóng mở bảng giao dịch lên.

Vân Linh không rành về súng, lúc này thời gian cũng gấp gáp nên không nghĩ nhiều, bèn chọn loại súng mà tổ chức thường phân phát khi cô làm nhiệm vụ, “Glock 17 đi, giá cả thế nào?”

Ellie mở lên bảng thông tin của súng Glock 17, Vân Linh vừa nhìn đến giá cả thì không khỏi kinh ngạc, không thể tin nổi thốt lên, “Năm trăm?! Vậy mà còn rẻ hơn cả vỏ kiếm!!”

“Có lẽ chị đã quên, vỏ kiếm Thanh Tuyền là thánh khí, không như súng, muốn liền có thể chế tạo. Thân là thánh khí, mặc dù không sắc bén nhưng chị vẫn có thể dùng làm vũ khí mà đánh người. Còn súng, nếu không có đạn thì cũng chỉ là vật vô dụng mà thôi.”

Vân Linh nghe Ellie giải thích xong thì thấy có lý, nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy sai sai. Mua một ‘cái áo’ cho Ly Băng kiếm mà còn đắt hơn mua vũ khí nóng…

“Nếu vậy, có phải em nên giảm giá một chút không?”

Ellie ngầm trợn mắt, “Không phải đã rẻ hơn hai trăm rồi đấy sao?”

Vân Linh bĩu môi, cũng không dài dòng nữa, “Mua đi, lại mua thêm đạn cho chị. Em tự kiếm giúp chị loại đạn phù hợp với súng này luôn đi.”

“Vâng, một viên năm điểm giao dịch, chị muốn mua bao nhiêu viên?” Ellie tra một chút rồi hỏi.

“Vậy mua cả hai mươi viên đi,” vừa tròn một điểm sinh lực.

Ellie đáp một tiếng, nhanh chóng hoàn tất thủ tục giao dịch. Nháy mắt, trong kho giao dịch của cô ngoài vỏ kiếm Thanh Tuyển ra thì đã có thêm một khẩu súng ngắn bán tự động và hai mươi viên đạn, mà điểm sinh lực của cô cũng từ bảy mươi giảm xuống còn sáu mươi bốn.

“Giúp chị vô hiệu hóa camera,” Vân Linh giao phó Ellie.



Vài giây sau, Ellie đáp đã xong, Vân Linh liền không chút do dự triệu hồi Ly Băng kiếm ra, bắt đầu cạy cửa.

*

Vài phút trước đó.

Hai ngày nay bận rộn, Lăng Thượng Quân không thể đến gặp Vân Linh, lại không có cách liên lạc, trong lòng không khỏi có chút nhớ mong và không quen. Cuối cùng đến ngày thứ ba cũng rảnh rỗi, lại nhớ đến sợi dây chuyền đặt mua cho Vân Linh, Lăng Thượng Quân cũng không chắc cô sẽ đi lấy hay không, suy nghĩ một hồi liền quyết định đến đó một chuyến. Nếu cô chưa lấy, vậy anh lấy rồi đem đến tặng cho cô. Nếu cô đã lấy rồi cũng không sao, coi như đi dạo một chuyến mà thôi.

Nghĩ đến sắp được gặp bé mèo nhỏ đáng yêu, tâm tình Lăng Thượng Quân không khỏi phấn khởi, hào hứng chạy đến trung tâm thương mại, không nghĩ đến, khi đến đó, thứ chào đón anh lại là một loạt xe cảnh sát và cảnh sát viên.

Tâm Lăng Thượng Quân không khỏi chùng xuống, đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an. Bị một vị cảnh sát đến bắt dừng xe chuyển hướng, Lăng Thượng Quân cũng không đi tiếp nữa mà bước xuống xe, đi thẳng đến vị trí trung tâm. Từ lúc anh bước xuống xe, vị cảnh sát kia cũng đã nhận ra thân phận của anh nên không dám ngăn cản, Lăng Thượng Quân liền thuận một đường đến đó.

Cảnh sát của thành phố nhận được tin báo trung tâm thương mại bị một tổ chức khủng bố khống chế, bên trong đang chứa hơn trăm người, số lượng bọn khủng bố tuy không nhiều nhưng lại trang bị vũ khí đầy người, cảnh sát nhất thời không dám manh động, chỉ có thể ở ngoài một bên nghĩ cách một bên đàm phán với đám khủng bố.

Lúc Lăng Thượng Quân đến thì bên cảnh sát vừa vặn hack thành công hệ thống camera của trung tâm thương mại, trên màn hình máy tính hiện ra chín ô nhỏ, trong chín ô nhỏ đó đều hiện cảnh khủng bố khống chế con tin hoặc là khủng bố cầm súng đứng canh gác.

“Tình hình thế nào?”

Một giọng lạ hoắc đột nhiên vang lên khiến đội trưởng đội cảnh sát giật mình, nhìn qua thì phát hiện là Lăng Thượng Quân, không khỏi kinh ngạc, mấy giây sau vội đáp, “Lăng Đại tá, bên trong có hai mươi tên, đều trang bị súng ống đầy đủ. Bọn chúng bắt giữ hơn ba trăm con tin, phần lớn đều đang tập trung ở tầng một. Bọn chúng cũng không tàn sát người dân, chỉ là lại đưa ra một yêu cầu…”

“Yêu cầu gì?” Lăng Thượng Quân nhíu mày.

“Dùng mạng đổi mạng. Một cấp úy đổi một người, một cấp tá đổi năm người, một cấp tướng đổi mười người,” Đội trưởng nghiến răng nói ra.

Sắc mặt Lăng Thượng Quân cũng đen kịt.

Chuyện này quá nghiêm trọng, đội trưởng đội cảnh sát đang không biết phải làm thế nào, vừa vặn gặp Lăng Thượng Quân ở đây liền muốn hỏi thăm ý kiến của anh một chút. Nào ngờ, lời còn chưa kịp nói, sắc mặt vốn đang đen kịt của Lăng Thượng Quân đột nhiên chuyển tái mét, không nói không rằng đã chạy phắt đi.

Tuy có chút nghi hoặc, cũng hụt hẫng, nhưng đội trưởng lại suy đoán anh hẳn là đi bàn bạc với bên quân đội để tìm cách cứu người, nhất thời cũng không quan tâm đến anh nữa, quay đầu liên lạc với cấp trên bên mình để tìm biện pháp đối phó.

Lăng Thượng Quân chạy xung quanh tòa trung tâm thương mại, bởi vì bên cảnh sát cũng muốn thử tìm cách lẻn vào bên trong nên đã bao vây cả tòa nhà, chỉ đợi lệnh liền xông vào. Lăng Thượng Quân khó khăn lắm mới tìm được một vị trí không có cảnh sát để lẻn vào. Lối vào này là một trong những lối phụ của trung tâm thương mại, tuy rằng không lớn nhưng lại thoáng đãng, có lẽ vì vậy nên cảnh sát mới không nghĩ sử dụng lối này để lẻn vào trong. Mà bên khủng bố bởi vì số lượng có hạn, thấy nơi này không có cảnh sát cũng liền không cử người đứng canh. Dù sao mới vài giây trước thôi bọn chúng vẫn có thể quan sát toàn cục thông qua camera an ninh ở phòng bảo vệ, tuy rằng hiện tại đã bị bên cảnh sát cướp quyền, nhưng thời gian quá ngắn, bọn chúng chưa kịp điều chỉnh đội hình, lúc này liền tạo cơ hội cho Lăng Thượng Quân lẻn vào bên trong.