Tuy nói là xử lý nhưng An Nhật Quân cũng không làm gì Hà Thục Ngân, anh chỉ nói lại cho mẹ mình nghe những chuyện cô ta đã làm mà thôi. Mấy chuyện đó, nói nhỏ liền nhỏ mà nói lớn liền lớn, nhỏ hay lớn toàn bộ đều phụ thuộc vào người nói và người nghe.
Chẳng hạn như chuyện cô ta muốn giết Trương Tuyết Linh ở trong game, muốn hóa nhỏ liền coi rằng chỉ là đánh giết bình thường trong game online mà thôi. Nhưng qua lời An Nhật Quân liền thành Hà Thục Ngân tàn nhẫn ngoan độc, chỉ vì anh không thích cô ta mà thích người khác liền muốn ra tay giết người. Độ chân thật trong game cao như vậy, cầm kiếm đâm người liền cảm nhận được cảm giác vật nhọn đâm vào da thịt, dùng điện đánh người liền ngửi được cả mùi thịt khét, cô ta vậy mà vẫn có thể xuống tay, quá ác độc.
Lại chẳng hạn như chuyện thư tình, muốn hóa nhỏ liền coi như do Hà Thục Ngân quá thích anh nên mới làm ra một số hành động không đúng. Nhưng An Nhật Quân lại nghiêm trang mà nói, “Nếu như bức thư tình kia tới được tay con, như vậy bọn con đã thành đôi rồi, lại vì bị cô ta chặn ngang nên mới hiểu lầm xa cách nhau. Cô ta làm vậy có khác gì kẻ thứ ba không? Cô ta phá hoại đường tình duyên của con trai mẹ, mẹ không đau lòng sao? Huống chi Tiểu Linh còn bị bệnh tim, cô ta không sợ cô ta từ chối thẳng thừng như vậy có thể kích thích đến Tiểu Linh sao? Cũng vì chuyện hiểu lầm này mà Tiểu Linh đã phát bệnh tim rồi đó!”
An phu nhân nghe xong, quả thực cảm thấy Hà Thục Ngân không ổn chút nào, cảm tình với cô ta liền tụt xuống âm độ. Lại nghe An Nhật Quân nói, nếu bà không đi qua nói chuyện với bên Hà gia thì anh sẽ qua đó, An phu nhân chỉ đành tự mình đến Hà gia một chuyến. Tuy rằng cảm tình đối với Hà Thục Ngân đã hóa thành con số không, nhưng Hà phu nhân lại là bạn thân thời cấp ba của bà, bà cũng không muốn làm to chuyện lên.
Cũng sau chuyện này mà An lão gia đối với Trương Tuyết Linh càng thêm tò mò, không biết cô rốt cuộc có sức hút gì mà lại khiến con trai ông yêu thương lo lắng hết lòng như vậy. Trùng hợp tại buổi lễ kỷ niệm thành lập trường An Nhật Quân và Trương Tuyết Linh sẽ cùng tham gia biểu diễn, vợ chồng hai người họ liền mua vé đến tham dự. Cha mẹ Trương thì thật ra vẫn chưa biết về An Nhật Quân, hai người họ đến chỉ vì muốn cổ vũ con gái mà thôi.
Quay lại chuyện biểu diễn, lúc sắp đến lượt mình, cả nhóm Trương Tuyết Linh liền ra phía sau cánh gà đứng đợi. Đàn và sáo dùng để biểu diễn là của Trương Tuyết Linh và An Nhật Quân, buổi chiều hôm qua trước khi mang nhạc cụ đến đây cô đã kiểm tra lại trước, đều không có việc gì. Nhạc cụ sau đó đều do ban tổ chức bảo quản, đợi đến khi biểu diễn mới bắt đầu lấy ra.
Trong lúc chờ đợi, Trương Tuyết Linh có chút hồi hộp nên thuận tay nghịch dây đàn, gảy một đoạn ngắn trong bản nhạc bọn họ sắp biểu diễn. Phía sau cánh gà rất ồn ào, Trương Tuyết Linh lại chỉ gảy nhè nhẹ nên cũng không làm phiền đến ai. Mới gảy được vài nốt, cô bỗng cảm thấy có cái gì đó không đúng, tâm tình vu vơ liền được thay thế bằng sự nghiêm túc, cẩn thận gảy lại đoạn nhạc vừa rồi. Nhưng xung quanh lại quá ồn ào, Trương Tuyết Linh để nghe cho rõ chỉ có thể cúi người xuống ghé sát tai vào đàn.
An Nhật Quân thấy động tác kỳ lạ của cô liền hỏi, “Em làm gì vậy?”
Trương Tuyết Linh như tìm được cọng rơm cứu mạng, vội nhờ vả anh, “Anh nghe giúp em thử xem, hình như đàn có vấn đề.”
An Nhật Quân không khỏi nhíu mày, lập tức hạ người nửa quỳ ở bên cạnh cô để đàn cao ngang tầm với tai mình. Trương Tuyết Linh nhanh chóng đánh lại đoạn nhạc cho anh nghe, vừa đánh vừa quan sát nét mặt của anh, quả nhiên thấy đầu lông mày anh nhíu lại càng thêm sâu.
Còn chưa đợi cô đánh xong, anh đã nói, “Đàn bị lệch tông.”
“Lệch tông?” Trương Tuyết Linh hơi ngạc nhiên, nhưng giây sau liền cảm thấy hợp lý.
Độ lệch tông của dây đàn không nhiều, rất khó để phân biệt bằng tai. Nếu không phải cô theo ngành này, hai tháng qua cũng chỉ chơi mỗi bản nhạc này nên tai đã có ký ức về âm thanh của nó, cô cũng sẽ không thể nào nhận ra được sự khác biệt của nó nhanh như vậy. Sự khác biệt không lớn, các nốt cô đàn không hề sai nhưng người nghe vẫn sẽ cảm thấy có gì đó lạ lạ không đúng, từ đó liền nghĩ là do kỹ thuật của cô không tốt nên mới gảy ra tiếng đàn như vậy.
“Em có đem theo đồ không?” An Nhật Quân hỏi.
“Để em đi lấy,” Trương Tuyết Linh gật đầu rồi đứng dậy, chuẩn bị chạy đến phòng hóa trang để lấy đồ thì lại bị An Nhật Quân ngăn cản.
“Để anh.”
Trương Tuyết Linh biết anh lo cho cô, lúc này thời gian gấp gáp nên cô cũng không dây dưa nhiều, liền dặn anh, “Túi của em trong phòng hóa trang.”
An Nhật Quân hiểu ý nhanh chóng chạy đi.
Câu lạc bộ Múa cổ trang đứng ngay phía sau bọn họ cũng đã nhận ra bọn họ có vấn đề, hội trưởng đại diện mọi người tiến lên hỏi thăm, Trương Tuyết Linh chỉ có thể vội tóm gọn một hai câu để giải thích tình huống.
An Nhật Quân rất nhanh đã trở lại. Từ trong túi, Trương Tuyết Linh lấy khóa và máy lên dây đàn ra, bắt đầu điều chỉnh dây đàn. Nhưng chỉ mới ở dây đầu tiên, cô đã gặp phải vấn đề.
“Không được, ở đây ồn quá,” An Nhật Quân vừa nói rồi vừa lấy máy lên dây đàn ra, một lần nữa nửa quỳ xuống đất nói, “Em gảy đi, anh nghe cho.”
“Anh nghe được không?” Trương Tuyết Linh vốn định nhờ Ellie nghe giúp cô để cô điều chỉnh, không ngờ An Nhật Quân lại nói một câu như vậy khiến cô không khỏi kinh ngạc nhìn anh.
“Được, cứ tin ở anh. Em mau gảy đi.”
Thấy anh nói vậy cô cũng không nói gì nữa, một bên vẫn dặn dò Ellie giúp mình, một bên bắt đầu gảy đàn.
“Hơi bị cao quá.”
“Chỉnh xuống một chút.”
Hai âm thanh một trước một sau vang lên khiến Trương Tuyết Linh không khỏi bất ngờ, không nghĩ đến anh thật sự có thể nghe ra được. Cô điều chỉnh cho dây chùng xuống một ít rồi gảy lại, liền nghe cả hai người nói, “Được rồi.”
Kìm nén kinh ngạc trong lòng, Trương Tuyết Linh nhanh tay điều chỉnh toàn bộ dây đàn của đàn tranh. Trong lúc cô và An Nhật Quân phối hợp với nhau, câu lạc bộ Múa cổ trang vẫn luôn ở bên lo lắng quan sát bọn họ, lo sợ bọn họ không làm kịp.
Đợi đến khi nghe An Nhật Quân báo được rồi ở dây cuối cùng, hội trưởng câu lạc bộ gấp gáp hỏi, “Đã xong rồi sao?”
Trương Tuyết Linh thở phào một hơi, đang định mở miệng đáp thì đột nhiên khựng lại, sắc mặt mới nhẹ nhõm được đôi chút đã lập tức căng thẳng trở lại. Cô nhíu mày, đặt tay lên một sợi dây rồi di ngón tay dọc theo nó.
“Sao vậy?” An Nhật Quân lo lắng hỏi.
Trương Tuyết Linh hơi mím môi, sau khi xác nhận lại với Ellie xong thì trầm giọng thông báo, “Có ba sợi dây bị người động tay động chân.”
Ban đầu cô cho rằng dây chỉ bị người chỉnh cho lệch tông mà thôi, không ngờ lại nghe Ellie nói có ba dây đàn có dấu hiệu sắp đứt. Vừa nghe Ellie báo vị trí dây đàn, Trương Tuyết Linh lập tức nhận ra ba sợi dây này là ba sợi dây được dùng nhiều nhất trong bản nhạc bọn họ sắp biểu diễn. Như vậy, chỉ cần lên sân khấu, không sớm thì muộn ít nhất cũng sẽ có một dây bị đứt. Cũng may Ellie nhanh nhạy tự ý quét kiểm tra tình trạng của đàn, nếu không cô cũng sẽ không phát hiện ra được.
Hội trưởng không học đàn nên không rõ ý cô, nghe cô nói vậy thì nghi hoặc hỏi lại, “Sao lại ba sợi? Không phải em vừa chỉnh toàn bộ dây đàn sao?”
“Không phải, ý em là đặc biệt có ba sợi dây đã bị phá. Lát nữa lên biểu diễn, chỉ sợ đang đánh giữa chừng dây sẽ đứt.”
Sắc mặt nhóm múa lập tức biến tái, có người bối rối nôn nóng quá mức liền không nhịn được lên tiếng trách móc, “Hôm qua cô không kiểm tra đàn à? Lệch tông thì thôi, bây giờ còn có dây sắp đứt nữa!”
Trương Tuyết Linh không để ý đến cô ta, chỉ trầm mặc nhanh tay lấy ra dây đàn dự phòng, bắt tay vào việc thay dây. Nhưng cô không nói gì không có nghĩa An Nhật Quân sẽ để mặc cho người khác trách móc cô. Anh liếc qua người nọ, lạnh giọng giải thích, “Hôm qua chúng tôi đều đã kiểm tra nhạc cụ trước khi đem đến đây. Cô không nghe Tiểu Linh nói là có người động tay động chân sao?”
Hội trưởng ra hiệu cho thành viên bên mình im lặng, bình tĩnh hỏi Trương Tuyết Linh, “Mất bao lâu để thay?”
Trương Tuyết Linh mím môi lắc đầu không trả lời. Hiện tại thời gian gấp gáp, cô không những phải thay dây mới mà sau đó còn phải lên dây nữa, cô không muốn tốn thêm bất cứ giây phút hay sự chú ý nào của mình lên việc khác.
“Em đi nói với ban tổ chức, xin họ dời lượt biểu diễn của chúng ta xuống một lượt,” An Nhật Quân thay cô đưa ra quyết định.
Hội trưởng cũng không tức giận hay bực bội trước lời này, bởi vì điều quan trọng nhất hiện tại là đảm bảo buổi biểu diễn có thể diễn ra thành công, không phải là trách móc và đổ lỗi. Nghe An Nhật Quân đưa ra ý kiến như vậy, cô chỉ hỏi lại, “Liệu bọn họ có đồng ý không?”
Một tia cười lạnh như có như không xẹt qua đáy mắt anh, “Không đồng ý cũng phải đồng ý, bởi vì đàn xảy ra sự cố sau khi chúng ta giao đàn cho bọn họ. Đợi biểu diễn xong chúng ta sẽ điều tra chuyện này với bọn họ sau.”
Hội trưởng gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi nhanh chóng chạy đi tìm ban tổ chức nói chuyện.