Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 180: Bệnh tim học muội x Ôn nhu học trưởng (25)




Mặt Trời Mùa Đông dẫn cô đến một nơi vắng người của Rừng Hoa Đào rồi bảo Trương Tuyết Linh ngồi xuống. Sau đó, anh đưa một viên thuốc trị thương cho cô uống rồi lại lấy ra một lọ thuốc khác, giúp cô xoa bóp cổ tay.

Nhìn anh chăm chú cẩn thận xoa thuốc cho mình, tâm Trương Tuyết Linh dâng lên một trận ngọt ngào. Bỗng nhớ đến vừa rồi anh nghiêm túc đường hoàng nói phải đòi lại công bằng cho cô vì khi không lại bị thương, chịu ủy khuất và ấm ức, cô liền không nhịn được phì cười.

Tiếng cười của cô đột ngột vang lên khiến Mặt Trời Mùa Đông nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn cô không tiếng động hỏi thăm. Trương Tuyết Linh nén lại cơn cười, dùng tay còn lại hơi nhéo má anh nói, “Em đột nhiên phát hiện hóa ra anh cũng có một mặt đáng yêu như vậy!”

Mặt Trời Mùa Đông tuy không rõ tại sao cô lại đột ngột có suy nghĩ này nhưng anh cũng không thắc mắc, ngược lại cười cười hỏi cô, “Đáng yêu sao? Vậy có phải em nên thể hiện hành động gì đó để chứng minh anh rất ‘đáng’ yêu không?”

Trương Tuyết Linh thoáng ngẩn người. Một loại cảm giác quen thuộc bỗng dâng lên trong lòng cô, giống như cô đã từng nghe qua câu này rồi vậy. Loại cảm giác này rất khó nắm bắt, nếu cố gắng nghĩ thì cô lại không nhớ ra được gì, cũng không cảm thấy gì nữa. Nhưng nếu không nghĩ gì cả thì cảm giác đó lại quay trở lại, cứ lởn vởn trong lòng cô.

Bởi vì thất thần nên Trương Tuyết Linh không hề biết rằng, sau khi Mặt Trời Mùa Đông nói xong câu đó anh cũng hơi ngẩn người, động tác xoa nắn cổ tay cô cũng khựng lại. Nhưng chỉ vài giây sau anh đã hồi thần, thấy cô cũng đang thất thần thì chuyển chủ đề, “Tiểu Linh, chúng ta gặp nhau nhé, được không?”

*

Sáng thứ bảy, Trương Tuyết Linh dậy từ sớm để chuẩn bị thật tốt cho buổi hẹn. Vưu Mạn Ni cũng chịu khó dậy sớm theo cô, bởi vì sau khi cô ấy biết cô sẽ gặp mặt Mặt Trời Mùa Đông, cô ấy liền nhất quyết đòi đi theo cho bằng được.

Tuy rằng trước đó Vưu Mạn Ni từng nói đùa bảo Trương Tuyết Linh mau đến với Mặt Trời Mùa Đông, nhưng đối với cô mà nói, Mặt Trời Mùa Đông vẫn chỉ là một người chơi game nào đó mà thôi. Lần đầu tiên gặp mặt, Trương Tuyết Linh không chỉ là nữ mà còn có bệnh tim, sao cô có thể yên tâm để cô ấy một mình đi đến buổi hẹn chứ?

Trương Tuyết Linh cảm thấy cô nói có lý, lại không tìm được cách thuyết phục nên chỉ đành đồng ý. Nhưng bọn họ cũng đã giao hẹn, Vưu Mạn Ni chỉ đi theo ở phía xa để đảm bảo an toàn cho cô mà thôi, sẽ không biến cuộc hẹn hai người thành ba người.

Sau khi thay đồ chuẩn bị đồ đạc xong xuôi, Trương Tuyết Linh cầm theo túi xách đi ra ngoài, Vưu Mạn Ni theo sau. Lúc chuẩn bị đóng cửa phòng, Vưu Mạn Ni lại đột nhiên khựng lại, sau đó chạy trở lại vào trong phòng. Mấy giây sau cô đã đi ra, tiếp tục đóng khóa cửa rồi cùng Trương Tuyết Linh xuống lầu.

“Lúc nãy cậu quên gì à?” Trương Tuyết Linh tò mò hỏi.

“Ừ,” Vưu Mạn Ni cười đáp, ánh mắt thoáng lóe lên tia tính toán nghịch ngợm.

Thấy cô không có ý định nói rõ, Trương Tuyết Linh cũng không hỏi tiếp nữa, ngược lại nói chuyện với Ellie.

“Giúp chị phong ấn ký ức cho thấy chị là Âu Dương Nhã Linh đi.”

Ellie đã được cô dặn dò từ lâu nên lúc này cũng không bỡ ngỡ, chỉ nói, “Được, để đảm bảo, trừ phi có chuyện gấp, sau khi phong ấn ký ức em sẽ không nói chuyện với chị nữa.”

“Ừm, chị biết rồi.”



Lúc trước cô đã hẹn Mặt Trời Mùa Đông ở vị trí cổng chính của trường nên hai người họ đi thẳng đến đó. Dọc theo đường chính dẫn ra cổng trường đặt hai hàng ghế gỗ, hai bên là hàng cây rợp mát. Vưu Mạn Ni chọn một chiếc ghế cách cổng trường tầm ba mét ngồi xuống, giả vờ như đang nghe nhạc chơi điện thoại, còn Trương Tuyết Linh thì tiếp tục đi đến cổng trường.

Bởi vì cô ở ngay trong trường nên đến điểm hẹn sớm hơn vài phút. Biết sắp được gặp người trong lòng khiến tâm Trương Tuyết Linh không khỏi hồi hộp, nhịp tim cũng đập nhanh hơn. Trương Tuyết Linh chỉ có thể tự trấn định bản thân, điều chỉnh nhịp thở của mình cho chậm rãi và đều đặn để áp xuống khẩn trương trong lòng.

Hôm đó Trương Tuyết Linh có hỏi anh làm thế nào để cô nhận ra được anh, hay anh nhận ra được cô thì anh lại chỉ nói đến lúc đó cô sẽ biết. Cô dò hỏi mấy lần, thấy anh vẫn nhất quyết không đưa ra gợi ý hay ký hiệu nhận biết nào, cứ nói cô và anh chắc chắn sẽ nhận ra nhau nên cô đành thôi. Cũng bởi vì vậy mà lúc này cô chỉ có thể ngó nhìn xung quanh, đặc biệt chú ý đến nam giới để đoán xem người nào là anh.

Đúng lúc này, trước cổng trường một chiếc xe hơi chậm rãi đến gần rồi dừng lại. Kiểu dáng quen thuộc của nó thu hút ánh mắt của cô. Trương Tuyết Linh nhìn qua, vừa vặn thấy chủ nhân của chiếc xe bước xuống. Ngay tại khoảnh khắc đó, tim cô trễ một nhịp. Cô hốt hoảng vội cúi đầu không dám nhìn anh. Bàn tay cô bất giác siết chặt lại, móng tay đâm vào da thịt non mềm nơi lòng bàn tay, truyền đến cơn đau nhói mà cô lại không hay biết.

Sao anh lại đến đây lúc này? Không phải hôm qua cô đã nói hôm nay cô có hẹn, sẽ không đến nhà anh tập đàn rồi sao?

Trương Tuyết Linh cố gắng hít thở sâu, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cố gắng tự thôi miên bản thân.

Trương Tuyết Linh, không sao cả, bình tĩnh lại. An Nhật Quân đến đây làm gì cũng không liên quan đến mày. Anh ấy không thích mày, mày cũng đã quên được anh ấy rồi. Hai người chẳng có quan hệ gì cả. Người mày thích là Mùa Đông!

Đúng vậy, người mình thích là Mùa Đông, là Mùa Đông, cho dù có bị An Nhật Quân thấy cũng không sao cả. Anh đã từ chối cô rồi, bây giờ cô thích ai cũng là chuyện của cô, không việc gì phải chột dạ cả. Hiện tại người cô thích là Mùa Đông, An Nhật Quân đã là quá khứ rồi.

Chỉ có liên tục nghĩ như vậy, Trương Tuyết Linh mới có thể áp xuống tâm tình nhấp nhô rối loạn của mình.

Cảm xúc của cô vừa mới bình ổn được đôi chút thì một đôi chân thon dài bỗng lọt vào trong tầm mắt của cô, chậm rãi từng bước đi đến trước mặt cô. Trái tim cô lần nữa nhảy lên, treo lơ lửng giữa lồng ngực. Hô hấp của cô cứng lại, không dám thở mạnh, khẩn trương đến tột cùng.

“Tiểu Linh.”

Một tiếng gọi dịu dàng vang lên, Trương Tuyết Linh tức khắc sững sờ, ngẩng phắt đầu nhìn anh. An Nhật Quân nhìn ra được trong đôi mắt đang mở to của cô là sự kinh ngạc và vui mừng, nhưng rất nhanh nó đã bị thay thế bởi sợ hãi và thương tâm nhàn nhạt.

Điều đó khiến anh không khỏi căng thẳng, nhưng rốt cuộc vẫn cố nói ra lời, “Anh là Mặt Trời Mùa Đông.”

Chỉ là sáu chữ đơn giản nhưng đối với Trương Tuyết Linh thì lại tựa như sét đánh ngang tai, xé rách mọi cố gắng giữ vững bình tĩnh và lý trí của cô.

An Nhật Quân và Mặt Trời Mùa Đông vậy mà lại là cùng một người.

Một người đã từ chối tình cảm của cô, một người lại chủ động bày tỏ tình cảm với cô, hai người họ, vậy mà lại là cùng một người.



Cô cứ cho rằng bản thân đã quên được anh, đã vượt qua được nỗi đau thất tình này và yêu người khác, nhưng cuối cùng, người khác đó lại vẫn là anh. Từ đầu đến cuối đều là anh, người cô yêu vẫn lại là anh.

Tại sao…

Tại sao anh phải đối xử với cô như vậy?

Anh rõ ràng đã nhận ra cô là Phong Linh, tại sao anh không nói cho cô biết? Tại sao anh lại giấu giếm cô? Rốt cuộc anh thích cô hay là không thích cô? Anh là chân thành hay chỉ là đang đùa giỡn?

Tại sao hai người họ lại là một? Tại sao người thứ hai cô yêu lại vẫn là anh? Cả cuộc đời này cô sẽ không thể yêu ai khác ngoài anh sao?

“Ah…!!”

Lồng ngực bỗng truyền đến cơn đau nhói tim. Trương Tuyết Linh theo bản năng ôm lấy ngực, cả người co rút lại. Cơn đau nơi ngực trái nhanh chóng lan ra khắp người cô, đến cổ, lưng rồi hai tay, đau đến không thể thở nổi.

“Tiểu Linh! Em bình tĩnh một chút! Thuốc của em đâu?!”

An Nhật Quân đã đoán trước cô sẽ rất kinh ngạc khi biết anh là Mặt Trời Mùa Đông, nhưng anh lại không thể ngờ rằng cô sẽ có phản ứng lớn như vậy, trực tiếp phát bệnh. Anh hốt hoảng vội vàng đỡ lấy cô, vừa dặn dò vừa thò tay vào túi xách của cô để tìm thuốc.

Trương Tuyết Linh không thể phản ứng được gì nữa, chỉ có thể để mặc anh ôm mình. Ngực cô thực sự quá đau, cơ thể cô như không thuộc về cô nữa vậy, ngay cả việc đơn giản nhất bản năng nhất là hít thở cô cũng làm không được. Mắt cô hoa lên, cảnh vật trước mắt quay cuồng, dần tối sầm xuống. Trước khi ngất đi, ký ức cuối cùng của cô chính là giọng nói lo lắng của An Nhật Quân.

Anh… lo lắng cho cô sao…?

Từ lúc An Nhật Quân xuất hiện, Vưu Mạn Ni ngồi cách đó ba mét đã sớm nhận ra anh rồi. Lúc đầu cô chỉ có chút khó chịu, không rõ hôm nay anh đến làm gì, lại còn ngay lúc Trương Tuyết Linh hẹn gặp Mặt Trời Mùa Đông.

Lúc thấy An Nhật Quân tiến đến trước mặt Trương Tuyết Linh, cô lại càng thêm khó chịu, nhưng rốt cuộc vẫn không làm ra hành động gì, bởi vì mục đích của bọn cô hôm nay là gặp gỡ Mặt Trời Mùa Đông. Nhưng cô lại không thể ngờ rằng, An Nhật Quân chỉ nói có mấy câu với Trương Tuyết Linh đã khiến cô ấy phát bệnh!

Vừa thấy Trương Tuyết Linh có biểu hiện không đúng, Vưu Mạn Ni không nhịn nữa, lập tức đứng dậy chạy về phía cô, vừa chạy vừa gọi điện gọi xe cấp cứu đến.

An Nhật Quân thấy Vưu Mạn Ni xuất hiện thì hơi kinh ngạc, nhưng giây sau đó đã gấp gáp nói, “Gọi xe cấp cứu giúp anh.”

“Đã gọi rồi!” Vưu Mạn Ni hung hăng đáp lại. Vì đang quá tức giận và có sẵn thành kiến với An Nhật Quân nên cô không hề nhận ra được lúc nói câu vừa rồi An Nhật Quân đã có bao nhiêu run rẩy.

An Nhật Quân cũng không còn tâm tình đâu chú ý đến thái độ của Vưu Mạn Ni. Anh không màng hình tượng mà ngồi bệt xuống đất, cẩn thận ôm lấy Trương Tuyết Linh trong lòng. Bởi vì trời đang lạnh nên Trương Tuyết Linh mặc một chiếc áo len cao cổ. Áo len tuy khá rộng và thoải mái, nhưng An Nhật Quân vẫn lo lắng cô bị khó thở nên dùng tay còn lại khẽ kéo rộng cổ áo cô ra. Lại lo sợ đè lên ngực cô ảnh hưởng đến bệnh tình của cô nên anh chỉ có thể giữ tay ở trên không trung, không có bất kỳ điểm tựa nào. Vài phút sau cánh tay bắt đầu có dấu hiệu tê mỏi, nhưng An Nhật Quân lại dường như không hay biết gì, cứ giữ vững tư thế như vậy cho đến khi xe cấp cứu đến.