Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 170: Bệnh tim học muội x Ôn nhu học trưởng (15)




Ăn tối xong, Trương Tuyết Linh quay lại game, Mặt Trời Mùa Đông như cũ đã chờ ở đó từ trước, thấy cô đến thì vẫy cô lại gần rồi vỗ vỗ xuống vị trí bên cạnh.

Mặt đất đã được anh trải sẵn lông cừu, Trương Tuyết Linh ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó ngả lưng nằm xuống. Với tư thế này, khắp tầm mắt cô chỉ còn lại bầu trời đêm sao mà thôi, tựa như kéo dài đến vô tận, khiến lòng người cực kỳ choáng ngợp lại yên bình.

Mặt Trời Mùa Đông mỉm cười, cầm lấy chăn thay cô đắp lên rồi cũng nằm xuống.

Bầu trời lúc này không một gợn mây, cao thăm thẳm lại tràn đầy sao. Ánh sao không rực rỡ như ánh mặt trời, cũng không thanh lịch như ánh trăng, rất mờ nhạt và nhỏ bé. Nhưng hàng ngàn hàng vạn vì sao cộng lại, cùng tỏa sáng, lại tạo nên bức tranh đẹp không gì sánh bằng.

“Thật đẹp…” Trương Tuyết Linh nhìn biển sao phía trên đỉnh đầu, mỉm cười nhẹ cảm thán.

Mặt Trời Mùa Đông quay đầu nhìn biển sao trong mắt cô, mỉm cười đáp, “Ừm, rất đẹp.”

Tuy rằng Trương Tuyết Linh không nghe ra được ẩn ý trong lời nói của anh, nhưng việc anh cứ nhìn cô lại khen đẹp như vậy vẫn khiến cô không nhịn được ngượng ngùng mà đỏ mặt.

“Không biết bao giờ mới xuất hiện cực quang nhỉ?”

“Anh cũng không rõ,” Mặt Trời Mùa Đông quay thẳng đầu lại, nhìn lên trời, “Chỉ có thể đợi thôi. Em chán sao?”

“Cũng không hẳn,” Trương Tuyết Linh mỉm cười lắc đầu, “Ở ngoài rất khó để thấy được cảnh này, cứ nằm thế này ngắm sao cũng rất tốt.”

Đợi một lúc, thấy anh không nói gì, Trương Tuyết Linh lại hỏi, “Thất Thải Băng Liên chỉ mọc khi có cực quang sao? Vậy sau khi cực quang biến mất, nó lập tức héo úa à?”

“Không phải,” Mặt Trời Mùa Đông cười, “Em có để ý thấy xung quanh đây có rất nhiều Băng Liên không?”

“Có, bọn chúng có liên quan gì à?”

Lúc lên đến đỉnh núi, cô đã để ý thấy trên này mọc một loại hoa mà dưới chân núi không có. Nó có hình dạng hoa sen, hoa nở sát mặt đất. Cánh hoa rất nhiều, xếp thành tầng, có màu trắng hơi trong suốt tựa như phiến băng mỏng vậy. Nhưng cô đã sờ thử rồi, khá mềm, lại có chút dày, lành lạnh trơn tuột tựa ngọc. Đài hoa cũng có màu trắng mờ. Nếu không phải vì nó được ghi rõ là Băng Liên, cô đã cho rằng đó là loại hoa bọn cô cần tìm.

“Khi cực quang xuất hiện, Băng Liên sẽ đổi màu, biến thành Thất Thải Băng Liên. Khi cực quang biến mất, nó sẽ biến lại thành Băng Liên vô sắc như cũ. Vì vậy anh mới nói phải đợi có cực quang thì nó mới xuất hiện.”

“À… hóa ra là vậy…” Trương Tuyết Linh vỡ lẽ, vậy mà ban đầu cô còn cho rằng nó tựa như hoa quỳnh nở tàn trong một đêm chứ, “Đến lúc đó, có phải mỗi cánh của nó sẽ có một màu khác nhau không?”



“Không đâu,” Mặt Trời Mùa Đông cười khẽ, “Nó có thể đổi thành bảy màu của cầu vồng, nhưng mỗi bông chỉ có thể đổi thành một màu mà thôi, cho nên nhiệm vụ mới muốn chúng ta hái bảy bông khác nhau.”

“À, em hiểu rồi!”

“Đến lúc đó, trên đỉnh núi sẽ tràn ngập các màu sắc khác nhau. Tuy rằng không đẹp bằng khi các bông sen đó mỗi cánh một màu, nhưng anh nghĩ mỗi bông một màu như vậy vẫn sẽ rất đẹp đó.”

“Vâng, đến lúc đó em sẽ xem thử!” Trương Tuyết Linh có chút mong chờ nói.

Game cũng không để cô đợi lâu, không bao lâu sau, một dải ánh sáng hiện ra trên bầu trời, tựa như tấm lụa mờ ảo vắt ngang màn đêm.

“Mùa Đông! Cực quang kìa!” Trương Tuyết Linh hưng phấn vỗ tay anh, tươi cười hô lên.

Có lẽ là vì ở trên đỉnh núi nên cách bầu trời gần thêm một chút, cực quang lúc này trông vừa lớn vừa gần, tựa như ở trong tầm tay vậy. Nghĩ thế nào liền làm thế đó, Trương Tuyết Linh giơ tay lên khẽ với, liền cảm thấy như có thể cảm nhận được những dải ánh sáng kia đang lướt qua kẽ tay của mình.

“Đẹp quá…”

Mặt Trời Mùa Đông quay đầu nhìn cô, đáy mắt cô tràn đầy các vụn sáng nhỏ, còn lấp lánh xinh đẹp hơn cả bầu trời đêm phía trên đỉnh đầu anh. Cô cười rất tươi, nụ cười hồn nhiên lại rực rỡ khiến cho cả khuôn mặt sáng bừng lên. Ánh cực quang như có như không chiếu lên khuôn mặt cô, dung nhan cô trở nên càng thêm mờ ảo linh lung, tựa như tinh linh vậy.

Khóe môi bất giác cong lên, phác họa nụ cười tràn đầy nhu tình và sủng nịch.

Còn đang ngắm nhìn cô, Trương Tuyết Linh đã đột nhiên ngồi bật dậy quay đầu nhìn xung quanh, nụ cười trên mặt tức khắc càng thêm tươi rói, hào hứng gọi, “Mùa Đông, anh xem! Thất Thải Băng Liên kìa! Đẹp quá đi mất!”

Khắp đỉnh núi toàn là hoa sen. Ban đầu vì vô sắc nên trông không có gì khác biệt, nhưng lúc này xuất hiện cực quang, đổi thành bảy màu sắc khác nhau, đỉnh núi tuyết liền trở nên rực rỡ hơn hẳn. Các cánh hoa sen vẫn trong suốt như cũ, tựa như thủy tinh nhiều màu vậy, dưới ánh sáng mờ ảo của ánh sao và cực quang mà phản chiếu nhè nhẹ, lung linh mộng ảo cực kỳ.

Mặt Trời Mùa Đông cũng ngồi dậy, mỉm cười ngỏ ý, “Anh chụp hình cho em nhé?”

“Vâng!”

Trương Tuyết Linh hào hứng gật đầu, nhanh chóng đứng dậy rồi chạy ra giữa biển hoa tạo dáng. Mặt Trời Mùa Đông nhu hòa cười, lấy ra một chiếc máy ảnh rồi bắt đầu chụp hình cho cô. Ban đầu khi đến Rừng Hoa Đào, anh đã có ý định mỗi lần đến một địa điểm mới, anh sẽ thay cô chụp lại thật nhiều ảnh đẹp rồi làm thành một cuốn album cho cô rồi. Đợi đến khi hoàn thành, anh sẽ nhờ bên phía game in ra. Đến lúc đó, cô có thể giữ lại làm kỷ niệm, xem như bản thân đã từng đi qua rất nhiều nơi trên thế giới.

Sau khi chụp hình xong, hai người họ hái đủ bảy bông Thất Thải Băng Liên với bảy màu sắc khác nhau rồi trở về trả nhiệm vụ. Bởi vì đợi cực quang xuất hiện nên lúc này đã khá trễ, bọn họ cũng không nhận thêm nhiệm vụ mới mà thoát game đi ngủ.



Mấy ngày sau đó, Trương Tuyết Linh vẫn luôn sáng đi học, tối chơi game. Bởi vì An Nhật Quân là nghiên cứu sinh, lại còn khác ngành nên Trương Tuyết Linh vẫn chưa gặp lại anh, chỉ có lúc chơi game mới ở cùng anh mà thôi.

Lúc chơi game, nếu không làm nhiệm vụ liên hoàn thì cũng là đi nâng cấp hoặc là đi phó bản, tổ đội có lúc chỉ có hai người họ, có lúc thì rủ thêm cả Đao Phá Thiên và Vưu Mạn Ni. Mấy ngày không gặp, Vưu Mạn Ni vậy mà cũng lên được cấp năm mươi rồi, còn nhận luôn Đao Phá Thiên làm sư phụ.

Đến thứ sáu, câu lạc bộ Âm nhạc truyền thống lần đầu tiên sinh hoạt lại sau kỳ nghỉ lễ, lúc này Trương Tuyết Linh mới gặp lại An Nhật Quân.

Câu lạc bộ không có nhiều người, ngoài Trương Tuyết Linh và An Nhật Quân thì chỉ có thêm bốn người khác, một người chơi đàn tranh, một người chơi tỳ bà, một người chơi tiêu và một người chơi sáo dọc. Giống như Trương Tuyết Linh để nhạc cụ ở lại phòng cũng chỉ có hai người chơi đàn tranh và tỳ bà mà thôi, bởi vì sáo và tiêu nhẹ lại gọn, thuận tiện để cầm theo nên bọn họ không để lại.

Đợi mọi người tập hợp đông đủ, An Nhật Quân với thân phận là Hội trưởng câu lạc bộ đứng lên phát biểu, “Chào mọi người! Hy vọng mọi người đã có một kỳ nghỉ lễ vui vẻ. Kỳ học sắp tới, mong rằng chúng ta sẽ lại có một khoảng thời gian sinh hoạt cùng nhau thật tốt.”

Mọi người đồng loạt vỗ tay, vài giây sau An Nhật Quân nói tiếp, “Trước hết thì có một chuyện anh muốn thông báo, hỏi ý kiến mọi người một chút. Hẳn mọi người cũng biết, hai mươi tháng ba này là ngày kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường, nhà trường đã dự định sẽ tổ chức một buổi lễ thật lớn. Các câu lạc bộ trong trường đều được khuyến khích tham gia tổ chức buổi lễ. Câu lạc bộ Múa cổ trang đang có ý định biểu diễn một tiết mục trong buổi lễ, và có ý muốn hợp tác với chúng ta để thực hiện tiết mục đó. Bản nhạc mà bọn họ chọn là bản hòa tấu giữa đàn tranh và sáo, cho nên, trước hết anh xin chia buồn cùng Thanh Vũ và Hồng Tuấn.”

Nói đến đây, An Nhật Quân nhìn sang hai người họ mỉm cười, mang theo ý trêu đùa nhàn nhạt. Thanh Vũ chơi tỳ bà và Hồng Tuấn chơi tiêu cũng cười đáp lại, tỏ ý không sao.

“Vậy thì, Tuyết Linh, Anh Thư và Duy Phúc, ý của ba em thế nào? Có muốn tham gia không?”

Trương Tuyết Linh suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, hai người còn lại cũng có cùng ý kiến. An Nhật Quân liền cười đáp, “Được, vậy để có gì anh nói chuyện với bên đó rồi sẽ nói lại cụ thể kế hoạch cho các em nghe sau. Thông báo đã xong, hôm nay lại là ngày đầu tiên gặp lại, nếu vậy chúng ta chơi trò chơi đi. Mọi người có đề nghị gì không?”

Cả nhóm phát biểu một vài ý kiến, cuối cùng mọi người quyết định chơi trò nối tiếp giai điệu. Một người chơi một bản nhạc bất kỳ trước, sau đó tùy thời chọn một người để chơi đoạn tiếp theo từ chỗ mình đã dừng. Nếu trong thời gian chỉ định không thể chơi, hoặc chơi sai hay thiếu nốt thì coi như thua.

Trương Tuyết Linh bởi vì đã rất lâu rất lâu, mấy đời rồi chưa đụng vào đàn nên mới đầu còn hơi gượng gạo. May mà bàn tay này vẫn giữ ký ức đánh đàn, sau khi chơi vài lần thì cô cũng dần nhớ lại cảm giác và kỹ thuật, lúc này mới trôi chảy hơn.

Mỗi lần sinh hoạt câu lạc bộ chỉ có một tiếng. Một tiếng sau, mọi người thu dọn đồ đạc rồi rời đi. An Nhật Quân là Hội trưởng, chìa khóa căn phòng cũng là do anh giữ nên anh luôn là người đến đầu tiên và rời đi cuối cùng. Mọi lần Trương Tuyết Linh đều cố gắng thu dọn thật chậm để có thể đi cùng anh một đoạn đường ngắn khi trở về, nhưng hôm nay cô lại không như vậy nữa. Sau khi thu dọn đồ đạc, Trương Tuyết Linh lập tức rời đi, gần như là người đầu tiên rời khỏi phòng.

An Nhật Quân nhìn theo bóng lưng nhỏ gầy của cô, ánh mắt hơi trầm xuống, các đường nét trên khuôn mặt tuy rằng vẫn ôn hòa như cũ, nhưng lại như có như không khiến người khác bất giác cảm thấy áp lực.

“Hội trưởng, anh với Tuyết Linh có chuyện gì à?” Thanh Vũ không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh anh hỏi nhỏ.

An Nhật Quân thu lại tầm mắt, quay sang nhìn cô nhẹ cười, “Có chuyện gì chứ, mau về đi để anh còn khóa cửa.”

“Hì hì, vậy em đi trước nhá!” Cô le lưỡi vẫy tay rồi rời đi.