Nhìn bảng thông báo kết quả, Âu Dương Nhã Linh bỗng cong khóe môi cười, ẩn ý chuyển ánh mắt đến Ellie.
Ellie vậy mà có chút chịu không nổi, mở miệng hỏi, “Ký chủ nhìn em như vậy là có ý gì?”
“Tử Sát kiếm a…” Âu Dương Nhã Linh tủm tỉm nói.
“Cho dù chị có nói gì thì câu trả lời của em vẫn sẽ là không biết hoặc không phải mà thôi!” Ellie cắn răng nói.
Âu Dương Nhã Linh phì cười, quyết định bỏ qua cho cô, chuyển chủ đề, “Bây giờ trở lại rồi nè, em kể chị nghe kết cục của các nguyên chủ trước đi.”
Đối với chủ đề này Ellie không có gì khó mở miệng, gật đầu nói, “Thật ra cũng không có gì đặc biệt như Trần Khả Linh. Với Hàn Nhược Linh, bởi vì cô ấy mềm lòng nên không dứt khoát được với Tiết Hâm, dẫn đến thời gian và tần suất Tiết Hâm dây dưa với nguyên chủ lâu hơn nhiều. Diệp Khinh Quân thì lại quá dễ ghen, mỗi lần ghen cũng rất kinh khủng. Tuy rằng sau này Tiết Hâm chuyển sang yêu người khác nhưng vẫn để lại cái bóng trong lòng anh ta, nên có rất nhiều lúc Hàn Nhược Linh bị hạn chế tự do. Tranh cãi xảy ra không dứt, nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ ly hôn rời xa đối phương.”
“Nhưng chị nhớ Diệp Khinh Quân đâu vô lý như vậy đâu?” Âu Dương Nhã Linh ẩn ý hỏi, khóe môi hơi cong lên.
Ellie coi như không nghe thấy, kể tiếp, “Với Bạch Tố Linh thì vì cô ấy quá tự ti, không đủ tin tưởng rằng bản thân sẽ được Mộ Tử Quân yêu, luôn lo sợ sẽ có ngày anh thay lòng đổi dạ, cũng luôn mềm lòng liên tục bị Bạch Tố Mai lợi dụng, đưa tiền cho cô ta. Ban đầu Mộ Tử Quân còn đau lòng an ủi cô, nhưng lâu ngày rồi thành mệt. Tính tự ti của nguyên chủ không bộc phát thì không sao, nhưng cứ bộc phát là hai người lại chiến tranh lạnh.”
Thấy Âu Dương Nhã Linh không có nhận xét gì, Ellie lại mở miệng, “Với Tô Nhu Linh thì có chút tương tự, nhưng chủ yếu là vì nhát gan, cảm thấy không xứng với Hiên Viên Hạo Quân, dưới sức ép của Thái Hậu luôn khuyên nhủ Hiên Viên Hạo Quân nạp thiếp. Anh không muốn nạp, cũng muốn mang cô rời kinh thành đi nơi khác sống để tránh phiền nhiễu, nhưng Tô Nhu Linh vẫn luôn không đồng ý vì Thái Hậu không cho phép. Kết cục tương tự thế giới thứ hai.”
“Còn Vương Hiểu Linh thì lại càng đơn giản, cả hai ban đầu đều không qua được ải quan hệ sư đồ, vẫn luôn giữ quan hệ mập mờ với nhau. Đến khi bị phát hiện, dưới áp lực bị chỉ trích thóa mạ, Vương Hiểu Linh không chịu nổi tự sát. Lãnh Quân ma hóa, gần như là toàn diệt thiên hạ, cuối cùng bị Thiên Đạo giáng thiên lôi giết chết.”
Nghe đến đây, tuy biết rằng Lãnh Quân đó không phải là người mình yêu, bởi vì khi cô xuyên đến thì Quân cũng xuyên đến trở thành mục tiêu của cô, tâm Âu Dương Nhã Linh lại vẫn không nhịn được nhói lên, nhẹ đưa tay xoa ngực.
Mỗi lần tới mỗi thế giới, cô vẫn luôn vô tình bộc lộ một phần tính cách thật của mình, khiến cho những nguy cơ tiềm tàng đều bị phá giải…
“Sau này em kể cho chị nghe trước kết cục của nguyên chủ được không? Như vậy thì chị sẽ biết trước mà sửa đổi hoặc là tránh né,” Âu Dương Nhã Linh đề nghị.
Ellie ngay lập tức phản bác, “Không được, như vậy là gian lận.”
“Nhưng như vậy thì tỉ lệ chị hoàn thành nhiệm vụ sẽ cao hơn mà. Bên em cũng sẽ thu hoạch được nhiều dữ liệu hơn.”
“Không được,” thấy Âu Dương Nhã Linh vẫn có ý định thuyết phục mình, Ellie lắc đầu nguầy nguậy, hai tay bịt lấy tai, “Không nghe không nghe không nghe, em không nghe chị nói gì cả!”
Âu Dương Nhã Linh nhất thời ngây người, khóe môi hơi co giật nhẹ.
Từ khi nào mà Ellie lại ‘nhân tính hóa’ đến mức này vậy?
…Mặc dù dùng từ ‘nhân tính hóa’ cũng không đúng cho lắm…
Ellie không đồng ý, Âu Dương Nhã Linh cũng chỉ đành chấp thuận. Sau khi biết trong hai tuần vừa qua không xảy ra thêm chuyện gì đặc biệt cần chú ý, cô liền để Ellie truyền tống mình đến thế giới tiếp theo.
*
Tại một nơi không xa không gần.
“Lance, em không có gì để nói sao?”
“Ý anh là gì?”
“Ly Băng kiếm, Băng Liên Bạo Nộ, Đóng Băng Vạn Dặm.”
“Dù anh có hỏi thế nào, em cũng chỉ có thể trả lời không biết hoặc không phải.”
Anh cong môi cười nhẹ, không làm khó Lance nữa mà hỏi, “Hai tuần qua có chuyện gì không?”
“Không có,” trong giọng người nọ có sự nhẹ nhõm khi trả lời.
“Vậy chúng ta tiếp tục thôi.”
*
Lần nữa mở mắt, Âu Dương Nhã Linh nhìn khung cảnh xung quanh, lại nhìn xuống thân thể mình, có chút không nói nên lời.
Quần áo cô đang mặc rất khó tả, nói là hiện đại cũng không đúng, mà cổ đại cũng không đúng. Trông vừa giống kiếm hiệp vừa giống tiên hiệp, lại cũng giống quần áo cách tân, tựa như là… đang cosplay nhân vật game online nào đó vậy.
Mà cô cũng không rõ nơi cô đang đứng hiện tại là nơi nào, chỉ thấy xung quanh là đồng cỏ bát ngát, mọc rất nhiều những bông hoa màu vàng kiểu dáng lạ mắt, xen lẫn trong đó là một số… động vật?
Vừa giống heo vừa giống chó lại vừa giống voi…
Trên đỉnh đầu bọn chúng còn treo hàng chữ màu trắng, Pigant.
Rốt cuộc trước khi cô xuyên đến thì nguyên chủ đang ở đâu vậy?!
“Hiện tại an toàn sao?” Cô hỏi Ellie.
“An toàn.”
“Vậy được, mau truyền ký ức cho chị đi.”
Nói rồi Âu Dương Nhã Linh yên tâm ngồi xuống, nhắm mắt lại tiếp nhận ký ức.
Đã trải qua nhiều lần, lúc này cô cũng có chút thích nghi với cảm giác đau đầu khó chịu khi tiếp nhận ký ức, đôi lông mày chỉ lấy một biên độ nhỏ nhíu lại. Không biết đã qua bao lâu, cô rốt cuộc mở mắt. Nhìn thấy đàn Pigant đang đi loanh quanh trong bụi hoa trước mặt, cô bất giác thở dài một hơi.
Cô thực sự, đang ở trong một game online.
Nguyên chủ tên là Trương Tuyết Linh, hai mươi tuổi, đang học năm hai tại trường đại học A ngành Âm nhạc. Nguyên chủ bị bệnh tim bẩm sinh, bởi vì nhiều loại nguyên nhân nên không thể làm phẫu thuật thay tim. Bệnh tim của cô cũng không nặng, chỉ cần không bị kích động hay vận động mạnh thì vẫn có thể sinh hoạt như bình thường.
Sau khi vào đại học, nguyên chủ vẫn luôn tham gia câu lạc bộ Âm nhạc truyền thống của trường, bởi vì cô biết chơi đàn tranh. Tại đó, cô quen biết một học trưởng, bởi vì điều kiện mọi mặt của học trưởng đó rất tốt, lại đối xử ôn nhu với cô nên cô đã động lòng với anh ta.
Chỉ tiếc, đợi hơn một năm mới gom đủ can đảm viết thư tỏ tình, thì lại nhận được lời từ chối. Nguyên chủ trong lúc đau buồn, cảm thấy vì mình bị bệnh tim nên học trưởng mới từ chối tình cảm của cô nên càng thêm tự ti chán ghét bản thân, cha mẹ cô vì động viên mà đã mua bộ phụ kiện game nhập vai thực tế ảo tiên tiến nhất về để cô giải sầu.
Đây là game có thể cho phép người chơi nhập ý thức vào game, mọi thứ từ đồ họa đến cảm giác đều rất thật. Để đăng nhập vào game thì người chơi cần phải nằm trong một khoang ngủ, trong lúc ý thức ở trong game thì mọi chỉ số của cơ thể đều được hệ thống đo lường, một khi xuất hiện triệu chứng bất thường nào thì sẽ lập tức cưỡng chế đăng xuất. Ngoài ra, khi đăng nhập vào game, khoang ngủ cũng sẽ phun ra một loại thuốc ở dạng khí, cho dù người chơi ở trong game có hưng phấn hay sợ hãi đến mức nào thì ở bên ngoài, cơ thể vẫn sẽ không có phản ứng gì, tựa như đang ngủ yên mà thôi. Vì thế nên tuy rằng đây không phải là game thực tế ảo đầu tiên, nhưng lại là game được yêu thích nhất hiện nay.
Game này rất thích hợp cho những người như Trương Tuyết Linh chơi, bởi vì cô có thể trải nghiệm cuộc sống của người bình thường, tự do chạy nhảy, tự do thể hiện cảm xúc mà không lo trái tim sẽ chịu không nổi.
Gia đình Trương Tuyết Linh không giàu, nhưng cũng không nghèo, cha mẹ cô đã góp tiền mấy tháng nay để mua phụ kiện game này cho cô. Vốn theo kế hoạch thì tháng sau bọn họ mới mua, nhưng thấy con mình uể oải ủ dột như vậy, bọn họ liền cắn răng mua về.
Cho nên tình hình lúc này chính là, nguyên chủ còn chưa kịp thể nghiệm cảm giác sinh hoạt thoải mái tự do của người khỏe mạnh bình thường, thì cô đã xuyên đến.
Âu Dương Nhã Linh, hay lúc này đã là Trương Tuyết Linh, đưa mắt nhìn xung quanh, dò hỏi Ellie, “Có người ở gần đây không?”
“Trong bán kính năm mươi mét thì không có.”
“Thế bọn họ có đang chú ý đến chị không?”
“…Không?” Ellie không rõ cô tính làm gì, trong giọng nói thể hiện rõ sự hoang mang.
“Vậy thì tốt,” Trương Tuyết Linh khẽ gật đầu, sau đó xòe tay ra, Ly Băng kiếm lập tức xuất hiện.
Lông mày Trương Tuyết Linh hơi nhướng lên, lại xòe tiếp tay còn lại ra, trên bàn tay cô liền xuất hiện vỏ kiếm Thanh Tuyền.
Trương Tuyết Linh vui vẻ cong môi, tra Ly Băng kiếm vào vỏ kiếm rồi giắt lên hông mình.
Xem ra, chỉ cần linh hồn cô vẫn ở, cho dù cô có ở thế giới nào thì vẫn có thể sử dụng Ly Băng kiếm và những vật phẩm trong kho giao dịch.
Cô cũng không sợ sẽ bị người chơi phát hiện ra có điểm gì kỳ quái, bởi vì nhà sản xuất của game này cho phép người chơi gửi thiết kế vũ khí, trang bị hay y phục đến chỗ bọn họ, sau đó bọn họ sẽ viết code để chế tạo những món đồ này theo yêu cầu của người chơi. Tất nhiên là vẫn phải trả tiền, chi phí nói rẻ cũng không rẻ mà đắt cũng không đắt, người chơi nào không có tiền vẫn có thể sử dụng những vũ khí trang bị có sẵn trong game.
Nếu bị người hỏi tới, cô cứ nói Ly Băng kiếm là do mình tự thiết kế là được.
Nếu nguyên chủ đã muốn chơi game, vậy thì cô cứ chơi một chút vậy.
Ellie nhìn chỉ số hưng phấn cao hơn bình thường của cô, có chút cạn lời.
Rõ ràng là do cô muốn thử trải nghiệm game thực tế ảo, vậy mà cứ bao biện là vì diễn nguyên chủ!
Trương Tuyết Linh mở bảng thông tin nhân vật ra, nhìn lại thông tin trên đó.
Tên trong game nguyên chủ đặt là Phong Linh, bởi vì đã có rất nhiều người khen giọng cô rất giống tiếng chuông gió. Không phải là vì nghe thánh thót hay là vì âm tần của cô cao, mà là vì giọng nguyên chủ cực kỳ dễ nghe, chính là loại vừa nghe liền khiến người khác cảm thấy thư thả thoải mái, tựa như cảm giác khi nghe thấy tiếng chuông gió vậy.