Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 154: Mạt thế đến rồi (28)




Người kia giật mình, trong phút chốc trở nên hoảng loạn gào lên, “Mày không thể làm như vậy! Mày dựa vào cái gì chứ!!”

Trần Khả Linh lại nhìn đội trưởng nói, “Cho cả tên người nhà hắn vào danh sách đen.”

“Mẹ mày!!!” Người kia tức đến muốn nổ phổi.

“Cho cả tên bạn bè thân thiết của hắn vào danh sách đen.”

“Chó----- Ưm ư ưm…”

Lần này hắn mới thốt ra được một chữ, mấy người xung quanh đã vội chồm lên bịt miệng hắn, không cho hắn nói tiếp.

Đùa chứ! Đã đến bạn bè thân thiết rồi đấy! Hắn còn nói nữa có phải là sẽ đến đoàn đội của hắn hay tất cả những người đang có mặt ở đây không!

Nhìn hành động của bọn họ, Trần Khả Linh hài lòng nâng khóe môi, cười hỏi, “Vậy còn ai có ý kiến gì nữa không?”

Cả đám liền lắc đầu nguầy nguậy.

“Tốt, vậy mọi người giải tán đi. Hiện tại tôi sẽ đi gặp lãnh đạo, được chứ?”

“Được được, tất nhiên là được! Trần tiểu thư cứ thong thả!”

“Trần tiểu thư thiện lương nhân từ, cầu chúc cô mọi điều tốt lành!”

“Chúng tôi trước xin được cám ơn cô! Sau này còn cần cô giúp đỡ, hy vọng cô đừng để bụng!”

Đám người tức khắc cười giả lả xin lỗi, nói mấy lời tốt đẹp, sau đó rời đi. Rất nhanh chóng, không gian trước nhà trở nên thoáng đãng như cũ.

Người nhà bên trong thấy chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, nhất thời thở phào, nhưng ngay sau đó đã đồng loạt nhíu mày, lo lắng không vui nhìn Trần Khả Linh.

Vũ Minh Quân là người trước nhất mở miệng, “Anh không thích cách giải quyết của em.”

Trần Khả Linh cười nhẹ, cầm lấy tay anh đáp, “Cách giải quyết của em không tốt sao?”

“Không tốt.”

Trần Khả Linh bật cười, thấy anh nhăn nhó không vui, cũng không biết cô lấy đâu ra can đảm đột nhiên nhón chân mổ lên môi anh, “Bây giờ tốt rồi chứ?”

Đồng tử Vũ Minh Quân hơi nở ra, có chút ngẩn người, giây sau liếm môi đáp, “Mười lần như vậy mới tốt.”

“Khụ khụ khụ,” một loạt tiếng ho khan vang lên.

Trần Khả Linh nhìn qua, thấy ai cũng đều đang nhìn mình, trong mắt là ý cười như có như không, liền không nhịn được đỏ mặt.

“Mọi người ở nhà đi, con qua bên kia một chuyến,” cô vội đánh trống lảng.

Nghe cô nhắc lại chuyện này, hai nhà Vũ Trần lại lần nữa xụ mặt. Ngô Khả Phương đau lòng nói, “Nếu ngày nào con cũng phải đến phòng quan sát chữa trị, vậy có mệt lắm không? Rồi lỡ nhiều người quá, con trị không hết, bọn họ lại nổi điên lên thì sao? Lại hoặc là có ai hóa tang thi, cắn con thì sao?”

Trần Khả Linh buồn cười nói, “Mẹ đừng lo lắng, sẽ không có việc gì, coi như là luyện tập dị năng luôn, chứ dựa vào mấy tinh hạch cấp thấp kia con sẽ rất khó để nâng cấp nó. Còn mấy vấn đề nguy hiểm mà mẹ nói, chẳng lẽ còn có thể nguy hiểm hơn so với ra ngoài làm nhiệm vụ sao?”



Nghe cô nói, mọi người dần cảm thấy có lý, không phản bác được gì nên đành thôi, nhưng bọn họ vẫn không nhịn được thở dài.

Trấn an xong người nhà, Trần Khả Linh quay sang nhìn vị đội trưởng vẫn luôn ngơ ngác kinh ngạc nhìn cô, “Anh có định về báo cáo kết quả nhiệm vụ không? Nếu có thì có thể cho tôi đi cùng được chứ?”

“Anh cũng đi nữa,” Vũ Minh Quân vội nói.

Nghe cô hỏi, anh ta cố gắng lấy lại tinh thần, gật đầu đáp, “Tất nhiên là có thể, mời hai người theo tôi.”

Anh quay sang chào những người còn lại rồi bước đi, trong đầu vẫn không nhịn được nghĩ lại mấy lời Trần Khả Linh đã nói ban nãy.

Cô thật sự… có thể trị độc tang thi sao? Trên đời này còn có năng lực nghịch thiên đến vậy sao?

Tuy rằng người dân đã rút đi hết nhưng bọn họ vẫn không an tâm, lúc này rời đi cũng chỉ có vị đội trưởng mà thôi, những quân lính còn lại vẫn ở tại vị trí cũ canh gác.

Ở trên xe, Trần Khả Linh ngẫm một lúc rồi quay sang nói, “Em nghĩ là em đã đoán ra được là do ai làm.”

Vũ Minh Quân mỉm cười nói, “Anh cũng nghĩ là anh đã đoán ra được.”

Đội trưởng quân đội ngồi ở phía ghế lái bỗng dỏng tai lên nghe ngóng.

Trần Khả Linh nghe anh nói vậy cũng không ngạc nhiên, anh vẫn luôn rất thông minh nhanh trí. Cô cười cười, trong ánh mắt mang theo tia tinh nghịch hiếm gặp, “Vậy chúng ta cùng nói ra đi, thế nào?”

Yêu cầu nhỏ nhoi này, Vũ Minh Quân đương nhiên đồng ý, xoa đầu cô đáp, “Được.”

Sau đó anh bắt đầu đếm, đếm đến ba, cả hai người đồng loạt mở miệng.

“Phạm Quỳnh Hương.”

“Phạm Quỳnh Hương.”

Một giây sau, cả hai cùng nhìn nhau cười.

“Nếu anh cũng nghĩ vậy, thế thì tám mươi phần trăm là cô ta rồi.”

Ban nãy cô đã hỏi đám người kia, bọn họ không hề biết dị năng của cô vốn là hệ quang, cũng có nghĩa khả năng là do bên chính phủ hay Quân Linh để lộ thông tin ra ngoài là cực kỳ thấp. Nếu vậy, tại sao lại có người biết được năng lực này của cô chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Khả Linh cũng chỉ nghĩ ra được một phương án.

Người nọ không biết, chỉ là đoán mò, hoặc thậm chí là không cần đúng sai, chỉ cần gây họa cho cô là được.

Lúc làm nhiệm vụ khẩn cấp một tuần trước, Lê Quang Dũng đã bị thương rất nặng. Ông tuy là quân nhân, ý chí và sức lực hơn người, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là người thường, lại còn bị thương nặng như vậy, khả năng vượt qua được là rất thấp. Thế nhưng, đến lúc quay về, ông lại khỏe mạnh xuất hiện trước mặt mọi người. Không chỉ có ông, Trần Thái Nguyên và A Luân vốn bị cào trúng cũng không xảy ra việc gì.

Tỉ lệ này đúng là rất cao, dễ dẫn đến nghi ngờ trong lòng người khác. Nhưng lúc cô chữa trị là đang ở trên xe, cho dù bọn họ có nghi ngờ, cũng không thể khẳng định là cô làm được.

Trừ phi, người nọ có thù oán với cô, không quan tâm đúng sai, chỉ muốn bôi đen cô, gây họa cho cô.

Mà người có thù oán với cô, lại còn cùng đi làm nhiệm vụ khẩn cấp, ngoài Phạm Quỳnh Hương ra cô thật sự không nghĩ ra được là ai khác.



“Đều là do anh, lam nhan họa thủy!” Trần Khả Linh bĩu môi.

Vũ Minh Quân bật cười, nhéo tay cô nói, “Vậy còn cần em giữ chặt vào, tránh cho anh đi gieo tai họa cho người khác.”

Vị đội trưởng ngồi ở trên đột nhiên bị đút ăn cẩu lương, cơ mặt co giật nhẹ.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến tòa nhà nơi lãnh đạo căn cứ làm việc.

Ba người đi lên lầu đến phòng của ông, vị đội trưởng vào trước báo cáo kết quả, sau khi ra ngoài thì nhắn với hai người họ lãnh đạo gọi bọn họ vào trong.

Trần Khả Linh và Vũ Minh Quân cùng vào, lần trước đã từng một lần đàm phán nên đối với nhau cũng không xa lạ gì, hai người họ lại không phải cấp dưới của ông nên vị lãnh đạo cũng ôn hòa hơn một chút. Chào hỏi nhau xong, Trần Khả Linh vào vấn đề chính, nói về kế hoạch chữa trị cho người dân ở phòng quan sát của mình.

Sau khi bàn luận đầy đủ các khía cạnh, từ cách thức vận hành, vấn đề an ninh đến giờ giấc làm việc, nửa tiếng sau bọn họ mới thống nhất được phương án toàn diện.

“Ngoài ra, chúng tôi còn muốn nhờ ông một việc.”

Lãnh đạo hơi nhướng mày, gật đầu đáp, “Cô cứ nói đi.”

“Chúng tôi nghi ngờ chuyện lần này là do Phạm Quỳnh Hương gây nên, không biết ông có cách nào để điều tra không?”

Trước đó cô đã thầm hỏi Ellie có thể tra ra là do cô ta làm không, nhưng Ellie đã nói là không được. Đáp án cũng đơn giản, trước đó cô không hề dặn dò Ellie theo dõi toàn bộ căn cứ, trong căn cứ bởi vì tiết kiệm điện cũng không lắp camera, đương nhiên là trừ những nơi quan trọng, mà internet hiện tại không hoạt động, cho nên L44 không thể nào tra được. Vì vậy Trần Khả Linh chỉ có thể nhờ bên chính phủ.

Lãnh đạo nghe cô nói ra một cái tên thì ghi xuống mảnh giấy nhớ trên bàn, “Được, tôi sẽ cho người điều tra thử, nếu có kết quả sẽ báo cho cô biết. Nếu còn xảy ra chuyện gì, hoặc có thêm nghi ngờ gì, cô cũng đừng ngại, cứ việc liên lạc trực tiếp với tôi.”

Trần Khả Linh mỉm cười chân thành đáp, “Tôi đã biết, cám ơn ý tốt của ngài.”

Thảo luận xong tất cả những thứ cần thảo luận, Trần Khả Linh và Vũ Minh Quân đứng dậy ra về. Nhưng trước khi về nhà thì hai người họ lại qua bên phòng nghiên cứu để cung cấp thêm mẫu máu, sau đó mới thực sự quay về.

Lúc này đã không còn chuyện gì nên Vũ gia và mấy người trong đoàn đội cũng đã rời đi, sau khi cô trở về thì nói lại những gì đã thảo luận với lãnh đạo cho người nhà biết, sau đó trở về phòng.

Buồn chán nằm trên giường, Trần Khả Linh dần dần không khống chế được nghĩ vu vơ.

Sau này thường xuyên sử dụng hệ quang hơn, hy vọng tốc độ thăng cấp của nó sẽ bằng được với hệ băng. Chứ lên đến cấp bốn cô thật sự cảm thấy, tinh hạch vô hệ cấp một cấp hai chỉ như muối bỏ biển. Dị năng tăng cấp rồi, hy vọng bên phòng nghiên cứu cũng nhanh chóng tìm ra được sự khác biệt trong máu của cô để chế tạo thuốc giải.

Tuy rằng mỗi lần rút máu không nhiều, nhưng ngày nào cũng rút như vậy, Trần Khả Linh vẫn cảm thấy không dễ chịu.

Mà cũng không biết tại sao hệ quang của cô lại là biến dị nhỉ? Chẳng lẽ là do thuốc cải tiến gien làm sao? Nếu là vậy thật thì còn may, không có ai nghi ngờ gì, nếu không…

Còn đang suy nghĩ, trong đầu cô bỗng vang lên giọng nói của Ellie, “Không phải đâu ký chủ. Dị năng hệ quang này vốn thuộc về nguyên chủ, nếu chị không xuyên vào, khi mạt thế đến cô ấy sẽ thức tỉnh khả năng này.”

“Ồ? Vậy sao?” Đây là lần đầu tiên Ellie nói với cô về nguyên chủ, đương nhiên là trừ lúc truyền tải ký ức, nên Trần Khả Linh có chút hứng thú hỏi lại.

“Đúng vậy, cũng chính vì vậy nên cuối cùng cô ấy mới không thể sống hạnh phúc bên Vũ Minh Quân.”

“Tại sao?” Trần Khả Linh ngồi bật dậy, nhíu mày nói, “Em có thể nói rõ được không?”

Hiện tại cô cũng có khả năng này, tuy rằng cô không cảm nhận được mối quan hệ của cô và Vũ Minh Quân có vấn đề gì, nhưng Trần Khả Linh vẫn không nhịn được lo lắng.

“Đến thời điểm này thì phương hướng chị đi đã khác hoàn toàn với phương hướng nguyên chủ đi rồi, nên có nói cũng không việc gì,” Ellie trả lời, sau đó bắt đầu kể.