Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 15: Trở về thời học sinh (13)




Kể từ hôm đó, Tiết Hâm không còn đến tìm cô nữa.

Thi thoảng vô tình chạm mặt, Tiết Hâm chỉ nhìn cô giây lát liền lướt qua, giống như hai người vốn không quen biết nhau vậy.

Hàn Nhược Linh cũng không biết đây là anh đang chiến tranh lạnh với cô, muốn chờ cô đến xin lỗi hay là thật sự muốn cắt đứt quan hệ với cô, nhưng trừ phi anh không còn thích cô nữa, nếu không cô sẽ không chủ động bắt chuyện với anh.

Nguyên chủ, nếu Tiết Hâm nghĩ thông, tôi tình nguyện thay cô gìn giữ tình bạn này, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.

Không còn bị Tiết Hâm quấy rầy, mỗi ngày của Hàn Nhược Linh đều thong thả thoải mái trôi qua, nhưng Hàn Nhược Linh đã quên một điều, sóng yên biển lặng chính là dấu hiệu của cơn bão sắp đến.

Tại cổng trường một buổi sáng, các học sinh khoác lên mình bộ đồng phục tinh khôi, toát ra một loại hơi thở tươi mát của thanh xuân rôm rả tay kéo tay nắm vừa đi vừa nói. Thi thoảng có vài đạo ánh mắt dừng lại trên người một nữ sinh, mang theo tò mò, ngưỡng mộ hoặc là ghen tị.

Hàn Nhược Linh đeo cặp sách trên vai, mặc kệ ánh mắt của mọi người dưới chân có chút nhún nhảy bước vào trường.

Không nghĩ đến, bản thân xui xẻo gặp tai nạn lại có thể được đến cơ hội trở về thời cấp ba một lần. Trải qua đại học rồi cô mới biết, chỉ có quãng thời gian cấp ba là vô tư vô lự vui vẻ mà quyến luyến nhất.

Đến chỗ ngoặt cầu thang, Hàn Nhược Linh cẩn thận giảm lại tốc độ, vậy mà cuối cùng vẫn không tránh được bị người từ hướng ngược lại tông vào.

Người nọ có lẽ đang vội, dùng một lực khá lớn va vào cô, Hàn Nhược Linh không giữ được cơ thể, chỉ có thể cố gắng nghiêng người về hướng đối diện mép cầu thang để tránh bị lăn xuống.

Phần khuỷu tay đập thẳng xuống sàn, để lại vài vết xước không nông không sâu, tuy không chảy máu nhưng lại cực kỳ đau xót.

Hàn Nhược Linh nhíu mày quan sát vết thương, đối diện chợt vang lên tiếng nữ sinh hốt hoảng xin lỗi, "Cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Thật sự rất xin lỗi cậu!"

Hàn Nhược Linh lúc này mới dời mắt nhìn đến người va chạm với mình, là một nữ sinh với mái tóc dài, nhuộm màu hạt dẻ, phần đuôi tóc hơi uốn quăn, phần mái được tỉa tót cẩn thận ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt đen láy to tròn lúc này tràn ngập vẻ áy náy nhìn cô.

"Tớ không sao," Hàn Nhược Linh nhẹ cười lắc đầu, sau đó đứng dậy, "Cậu thế nào? Vẫn ổn chứ?"

Nữ sinh nọ biết cô không sao thì hơi thở phào, nghe cô hỏi thì xua xua tay, "Vẫn ổn vẫn ổn, cậu đừng lo."

Nữ sinh vịn vào vách tường cầu thang từ từ đứng dậy, đột nhiên "Ah!!" một tiếng, lại ngã ngồi xuống đất.

"Cậu sao vậy? Bị thương ở đâu rồi à?" Hàn Nhược Linh hơi bất ngờ, chỉ va một cái thôi cũng bị thương đến chân rồi sao?

"Ừ," nữ sinh đáng thương gật đầu, lại ngẩng đầu mang theo ý áy náy và trông mong nhìn cô, "Có thể làm phiền cậu đỡ tớ đến phòng y tế được không? Hình như tớ bị trật chân rồi, không đứng nổi."

"À... vậy cũng được," Hàn Nhược Linh ngập ngừng một chút, rốt cuộc vẫn đồng ý.

Cô đưa tay đỡ nữ sinh nọ đứng dậy, một tay khoác vai cô một tay đỡ eo cô nói, "Tớ mới chuyển đến không lâu nên không biết phòng y tế nằm ở đâu, cậu chỉ đường đi, tớ đỡ cậu qua đó."

"Được, cảm ơn cậu nhiều lắm! Trước mắt cứ đi thẳng đã," nữ sinh nọ mỉm cười, ánh mắt cảm kích nhìn cô, bắt đầu chỉ đường.

Hàn Nhược Linh không hề biết rằng, lúc cô quay đầu đi, trong đáy mắt cô bạn nữ sinh trông có vẻ đáng yêu xinh xắn này lại lóe lên một tia đắc ý hả hê.

Đi một lúc, Hàn Nhược Linh phát hiện giống như càng đi học sinh càng ít dần, trong tâm dần cảm thấy có chuyện không ổn, nghi ngờ hỏi, "Sắp đến chưa? Tớ sợ bị muộn học mất."



"Sắp đến rồi, sẽ không đâu, cậu đừng lo," nữ sinh an ủi, "Ở phía trước rẽ phải là đến."

Hàn Nhược Linh ân một tiếng, bước chân lại dần thả chậm tốc độ, thầm liên lạc với Ellie, người bên cạnh vì đang giả bộ không thể đi đường nên chỉ đành chậm lại theo cô.

"Ký chủ, rẽ phải là đến khu hồ bơi của trường Kim Ngân," Ellie tra xét địa phương phía trước, báo lại cho cô.

"Có người khác không?"

"Có bốn người."

Hàn Nhược Linh trầm mặc.

Từ khi cô chuyển sang đây,  cô chưa xảy ra xích mích với ai cả, có khi nào là cô nghĩ nhiều rồi không?

Với lại cô cũng biết bơi, mặc dù hiện tại thời tiết có chút lạnh nhưng thân thể này vẫn chịu được, cho dù có bị đẩy xuống hồ bơi cũng sẽ không sao.

Hàn Nhược Linh liền quyết định tiếp tục đi, cô không quen biết nữ sinh này, hẳn là cô ấy không nên có tị hiềm gì muốn hãm hại cô.

Đến chỗ quẹo, Hàn Nhược Linh đỡ nữ sinh rẽ phải, lập tức thấy hồ bơi dài mấy mét tràn đầy nước mà Ellie nhắc đến, nhưng lại không thấy người đâu.

"Bốn người kia rời đi rồi à?" Hàn Nhược Linh hỏi.

"Không có, bọn họ ở trong nhà vệ sinh phía trước," Ellie trả lời.

Hóa ra là rủ nhau đi vệ sinh, Hàn Nhược Linh thầm nghĩ, hẳn là cô nghĩ nhiều rồi.

"Phòng y tế ở ngay phía trước thôi, đi hết con đường này là đến. Cảm ơn cậu nhiều nhé! Nếu không có cậu tớ cũng không biết phải làm sao nữa," nữ sinh quay sang tươi cười nói.

"Không có gì, dù không có tớ cũng sẽ có những bạn khác giúp cậu thôi," Hàn Nhược Linh mỉm cười lịch sự trả lời.

Lúc đi ngang qua cửa phòng vệ sinh, người vốn đang yếu ớt phải dựa vào cô đỡ mới có thể đi đường đột nhiên dùng sức lực thật lớn đẩy cô một cái. Hàn Nhược Linh không có chuẩn bị trước, bị cô ta đẩy thẳng vào trong nhà vệ sinh.

"Rốt cuộc cũng đến! Giả bộ bị thương nguyên một đường tới đây thật mệt quá!"

Hàn Nhược Linh còn chưa ổn định được thân hình liền nghe được lời này, tâm tình không khỏi chìm xuống.

Thật sự là có bẫy sao?

Nhưng cô với cô ta có thù oán gì chứ?

"Miên Miên, mày chậm quá đấy, bọn tao chờ sốt hết cả ruột."

Trước mặt Hàn Nhược Linh bỗng xuất hiện mấy đôi chân đi đến, âm thanh vừa mới lên tiếng cũng là từ phía trên đỉnh đầu cô vọng lại.

Hàn Nhược Linh nhịn xuống cơn đau nơi đầu gối, nhanh chóng đứng dậy nhìn mấy người trước mặt. Nữ sinh tóc xoăn kia đứng ngay ở cửa chặn lối thoát, mà phía đối diện đứng bốn nữ sinh khác.



Bốn người này hẳn là bốn người trong miệng Ellie.

"Các cậu muốn làm gì?" Hàn Nhược Linh nghi hoặc hỏi, cô hoàn toàn không quen ai trong số năm người này.

"Làm gì? Tất nhiên là muốn xem một chút chân chính bạch liên hoa sẽ có bộ dạng trông như thế nào rồi," người vừa rồi mới chê Miên Miên đi quá chậm lại lên tiếng.

"Trông cũng chả thế nào. Rốt cuộc có gì đặc biệt mà hết Tiết Hâm lại đến Diệp Khinh Quân thích nó chứ?" Người đứng bên phải nói, ánh mắt mang theo dò xét chế giễu quét toàn thân cô từ trên xuống dưới.

"Tiết Hâm thích cũng không sao, nhưng Diệp Khinh Quân là nam thần của toàn bộ nữ sinh trường Kim Ngân chúng ta, dựa vào đâu một đứa từ ngoài vào như mày lại có thể được cậu ấy chú ý? Hả!"

Ngay một chữ hả, người nọ đưa tay túm tóc cô kéo mạnh một cái, khiến đầu cô bị giật đến mức hơi choáng váng, nơi da đầu truyền đến một trận đau đớn tê dại.

Hàn Nhược Linh theo bản năng đá người nọ, cô ta hốt hoảng vội buông tóc Hàn Nhược Linh ra. Hàn Nhược Linh vội vàng lui ra sau vài bước, lại quên mất Miên Miên vốn đứng ở phía sau cô, lập tức đưa tay ra đẩy mạnh cô về phía trước, không cho cô trốn tránh.

"Mẹ nó! Còn dám phản kháng! Tụi mày còn đứng đó làm gì nữa? Giữ chặt nó cho tao!"

Năm người cùng nhào lên, không mất bao lâu đã túm chặt được Hàn Nhược Linh.

Thấy không thoát được, Hàn Nhược Linh liền không tốn sức vùng vẫy, cũng không hô cứu, bởi vì bọn họ đã dám ra tay thì chắc hẳn cũng đã tính trước được chuyện này, lúc này ở đây ngoài sáu người bọn họ ra cũng chẳng còn ai khác.

Lúc này, tiếng chuông báo hiệu vào lớp bỗng vang lên.

"Nhanh lên một chút, trễ học rồi! Thể nào cũng bị phạt nữa cho xem!"

Hai trong năm người bọn họ một người giữ tay một người giữ chân Hàn Nhược Linh đè cô xuống sàn. Nữ sinh trông có vẻ là người đứng đầu cả nhóm nhận lấy một chiếc khăn rửa mặt nhỏ từ nữ sinh bị Hàn Nhược Linh đạp lúc nãy, vo lại rồi cường ngạnh nhét vào miệng Hàn Nhược Linh.

Sau đó, cô ta vỗ vỗ mặt Hàn Nhược Linh đắc ý nói, "Yên tâm, đây là khăn sạch, bọn tao chỉ muốn cảnh cáo mày một chút mà thôi. Không phải người nào mày cũng có thể với tới, sau này khôn hồn một chút, tự biết thân phận một chút, nhớ chưa?"

Trong lúc nói câu này, hai người còn lại đã cầm sợi dây thừng tiến ra phía sau cô, dùng dây thừng trói tay chân cô lại.

"Đem nó vào bên trong," kẻ đứng đầu đứng lên, phủi phủi tay nói.

Hai nữ sinh trông có vẻ khỏe mạnh nhất cùng nhau nâng cô dậy, hướng vào bên trong đi. Mắt thấy bọn họ định đặt cô trong một buồng tắm, kẻ dẫn đầu bực bội ngăn lại, "Đưa vào buồng tắm làm gì! Bỏ nó trong buồng vệ sinh cho tao!"

"Nhưng mà để trong buồng vệ sinh không phải càng dễ bị phát hiện sao? Hiện tại buồng tắm không ai dùng, để trong đó---"

"Ngu ngốc! Đến lúc có người vào rồi thì trong buồng tắm hay buồng vệ sinh còn có gì khác nhau? Ném nó vào buồng vệ sinh!" Cô ta tức giận cắt ngang.

"Được được!"

Hai người nọ vội vâng dạ, dùng sức khiêng cô qua buồng vệ sinh, đặt cô ở buồng trong cùng, sau đó lại dùng một sợi dây thừng khác nối chặt chỗ dây thừng cột trên cổ tay cô với chân vách ngăn buồng vệ sinh.

Xong xuôi, bọn họ đóng cửa lại, chốt khóa. Vì muốn bắt nạt cô mà thậm chí còn chịu dơ chịu khổ từ khoảng trống bên dưới cánh cửa buồng vệ sinh chui ra ngoài.

"Ngoan ngoãn ngồi ở trong đó một buổi nha. Yên tâm, đợi đến chiều bọn tao sẽ thả mày ra. Hahaha, chúng ta đi thôi."