Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 139: Mạt thế đến rồi (13)




Trần Khả Linh ngủ đến trưa thì tỉnh dậy, thấy bản thân đang ngồi trong xe Vũ Minh Quân thì hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân. Lúc này vừa vặn đến giờ ăn trưa, cô từ trong ba lô lấy ra hai phần bánh mì kẹp thịt mà bọn họ đã chuẩn bị từ trước, một cái mình gặm, một cái đút Vũ Minh Quân gặm.

Cũng may mạt thế chỉ là qua một đêm liền đến, không phải do thiên thạch rơi xuống hay nổ bom hạt nhân nên đường xá và cơ sở hạ tầng vẫn còn nguyên vẹn. Ngoại trừ có rất nhiều tang thi và xe hơi xe tải bị bỏ lại cản đường thì bọn họ cũng không gặp khó khăn gì lớn trong việc di chuyển.

Khi trời tối, bọn họ đến một nhà nghỉ ba sao theo kế hoạch đã định ban đầu. Sau khi giải quyết hết tang thi ở xung quanh, mười bảy người bước vào bên trong. Chín người kia thì lao nhanh xuống bếp kiểm tra xem có còn thức ăn nước uống nào không, còn tám người Trần Khả Linh thì lên lầu tự kiếm phòng ngủ cho mình.

Vì đảm bảo an toàn nên bọn họ phân chia cặp để ngủ, mỗi cặp phụ huynh một phòng, Trần Khả Linh với Vũ Ngọc Mai một phòng và Vũ Minh Quân với Trần Thái Liêm một phòng. Bởi vì lúc này không tiện nên bọn họ không tính nấu cơm, Ngô Khả Phương từ trong không gian lấy ra tám phần thức ăn bọn họ đã nấu trước đó. Thời gian trong không gian ở trạng thái tĩnh nên các phần cơm vẫn còn nóng hổi, tám người liền ăn ngon lành, chẳng mấy chốc đã giải quyết xong.

“Vì an toàn, con đề nghị chúng ta nên chia ca gác đêm, vừa phòng hờ tang thi cũng vừa phòng hờ nhóm người kia,” Vũ Minh Quân nêu ý kiến.

Bảy người lại đều gật đầu đồng ý.

“Con và Tiểu Liêm đã phải lái xe cả ngày, hai đứa không cần gác đêm,” Vũ Khắc Minh nói rồi nhìn quanh, thấy chỉ còn lại hai cặp vợ chồng và hai đứa con gái, liền dứt khoát nói, “Không thì đêm đầu tiên cứ để cha mẹ gác cho. Nửa đêm đầu anh với A Chi gác, nửa đêm sau vợ chồng các em gác, thế nào?”

Câu cuối cùng, ông quay sang hỏi vợ chồng Trần gia.

Trần Thái Nguyên gật đầu, đang định đáp ứng thì Trần Khả Linh đột nhiên lên tiếng, “Để con phụ cho, dù sao con cũng đã ngủ nửa ngày lúc sáng rồi, con có thể thức được.”

Ngô Khả Phương đau lòng cô, mở miệng định phản đối thì lại nghe Vũ Minh Quân nói, “Vậy cứ để con với Khả Linh gác nửa đêm đầu đi, dù sao giới trẻ bọn con cũng đã quen thức đêm, còn nửa đêm sau thì cha với chú Thái Nguyên gác, được không?”

“Không được,” lần này lại là Trần Khả Linh phản đối, “Anh đã lái xe nguyên ngày rồi, không được gác đêm nữa.”

Lại sợ càng thảo luận càng không có hồi kết, Trần Khả Linh liền ấn định, “Nửa đêm đầu con gác! Một mình con không sao đâu, mọi người cứ yên tâm! Nửa đêm sau thì để cho cha và chú Khắc Minh gác, như vậy được chứ?”

“Chị----”

Trần Thái Liêm vừa mới mở miệng thì đã thấy Trần Khả Linh trừng qua, chỉ đành ngậm miệng lại.

Vợ chồng Trần gia hiểu tính cô, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi, vì vậy chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận. Bên Vũ gia thấy ngay cả cha mẹ cô cũng đã không phản đối thì không tiện lên tiếng nữa, việc gác đêm cứ thế được định xuống.

Sau khi mọi người quay trở về phòng, Trần Khả Linh xuống dưới ngồi ở đại sảnh nhà nghỉ canh gác. Để tránh thu hút tang thi, cô không mở bất kỳ cửa nào, lại thêm đã cúp điện nên bên trong nhà nghỉ rất tối, ánh trăng bên ngoài lúc có lúc không rọi vào bên trong. Cũng may cô còn có Ellie và L44, cho dù nhắm mắt cũng có thể canh gác được toàn bộ xung quanh nhà nghỉ trong bán kính hai kilomet.

Buồn chán không biết làm gì, Trần Khả Linh trò chuyện với Ellie, sau đó lại gõ gõ lên Ly Băng kiếm trò chuyện với nó.

Không bao lâu sau, trên cầu thang bỗng vang lên tiếng bước chân. Trần Khả Linh nghi hoặc nghiêng đầu nhìn qua, vừa thấy rõ người, cô không khỏi ngạc nhiên hỏi, “Sao anh lại xuống đây?”

Vũ Minh Quân nhẹ cười, bước đến bên cạnh cô ngồi xuống, “Không ngủ được, xuống gác đêm với em.”

Trần Khả Linh tất nhiên là không tin anh, hơi nhíu mày nói, “Em gác một mình thật sự không sao đâu. Anh đi ngủ để lấy lại sức đi.”

Vũ Minh Quân xoa nhẹ đầu cô, ôn hòa cười, “Ngoan, sao anh có thể để em gác đêm một mình được chứ.”



Nhìn anh thong thả dựa lưng ra sau, bộ dáng giống như sẽ ngồi chết dí ở chỗ này nhất quyết không đứng dậy, Trần Khả Linh bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhưng trong tâm thực ra lại tràn đầy ngọt ngào.

Anh luôn như vậy, chuyện này con gái không nên làm, chuyện kia nên để đàn ông làm, nhưng nghe vào tai thì lại không thấy phản cảm hay cảm thấy anh coi thường phái nữ chút nào. Mà hoàn toàn ngược lại, cô còn cảm thấy ấm áp vui vẻ, bởi vì cô biết, anh chỉ là không nỡ để cô vất vả mà thôi.

Hai người ngồi cạnh nhau, hai bả vai chỉ cách nhau tầm hai gang tay, trong cái se lạnh của đêm tối, Trần Khả Linh giống như có thể cảm nhận được hơi ấm mỏng manh tỏa ra từ người anh. Cả hai đều không nói gì, nhưng bầu không khí lại vô vùng dễ chịu và hòa hợp.

Thật lâu thật lâu sau, đến khi cô cho rằng người bên cạnh đã ngủ gật rồi thì anh lại bỗng đưa tay lên vuốt mái tóc ngắn của cô.

“Lúc cắt tóc em có tiếc không?” Giọng anh dịu dàng và trầm ấm, nhanh chóng xua đi cảm giác cô độc đêm đen mang lại.

Trần Khả Linh không ngờ anh sẽ đột nhiên hỏi câu này, còn đang ngẩn người thì đã nghe anh nói tiếp, “Lúc anh ép Mai Nhi cắt tóc nó gần như mếu vậy.”

Trần Khả Linh cười khẽ, hoàn toàn đồng cảm với Vũ Ngọc Mai, “Tiếc chứ, em đã nuôi hai chục năm rồi mà.”

“Vậy lần sau đừng cắt nữa,” Vũ Minh Quân vừa vén tóc cô vừa nói.

Trần Khả Linh lắc đầu, “Không cắt sẽ không tiện.”

“Không sao cả,” Vũ Minh Quân thu tay lại, nhìn cô cười đáp, “Đến lúc đó anh sẽ giúp em tết tóc mỗi ngày.”

Trần Khả Linh ngạc nhiên nhìn anh, nhất thời không kịp phản ứng.

“Em để tóc dài nhìn rất đẹp.”

Hai gò má cô tức khắc đỏ phừng lên, theo bản năng vội vàng cúi đầu không muốn để cho anh nhìn thấy, lại không hề biết rằng, với điều kiện ánh sáng hiện tại Vũ Minh Quân sao có thể nhìn ra được gì chứ. Nhưng chính vì hành động giấu đầu lòi đuôi này của cô mới khiến anh nhận ra được cô đang xấu hổ, khóe môi khẽ nâng lên.

“Anh, vậy sao anh không tết tóc cho Ngọc Mai?”

“Lười,” Vũ Minh Quân ngả lưng ra sau, khoác tay lên thành ghế.

Tư thế này của anh khiến Trần Khả Linh nhất thời không dám thả lỏng, chỉ sợ bản thân hơi dựa ra sau một chút liền giống như đang ngồi trong lòng anh vậy.

“Lười? Vậy mà anh còn bảo sẽ tết tóc cho em mỗi ngày,” Trần Khả Linh bĩu môi.

“Mai Nhi chỉ là em gái của anh mà thôi.”

Nhịp tim Trần Khả Linh bất giác tăng nhanh, cô xấu hổ vân vê bàn tay, có chút mong chờ nửa vế sau của anh. Nhưng từng giây trôi qua, Vũ Minh Quân không nói thêm câu nào nữa, tựa như ý anh chỉ có vậy, khiến cô không khỏi bồn chồn lại bực bội, quay sang trừng anh, “Vậy còn-----”

“Tiểu Quân? Sao con lại ở đây?”



Một giọng nam nhân trung niên đột nhiên vang lên, cắt ngang lời cô định nói.

Hai người quay sang thì phát hiện Vũ Khắc Minh và Trần Thái Nguyên đang đi xuống lầu, lúc này mới nhận ra đã đến giờ đổi ca.

Vũ Minh Quân đứng dậy trả lời cha mình, “Con không ngủ được nên xuống gác đêm cùng Khả Linh. Nếu hai người đã dậy rồi thì chúng con trở về ngủ đây.”

Vũ Khắc Minh gật đầu, “Hai đứa lên lầu nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại cứ để chúng ta lo.”

Trần Khả Linh chỉ đành đứng dậy, chào tạm biệt hai người họ rồi theo Vũ Minh Quân đi lên lầu. Nhìn tấm lưng thon dài của anh, tâm trí cô có chút rối bời, không biết có nên hỏi lại anh lần nữa hay không.

Phòng của Vũ Minh Quân ở gần cầu thang hơn nên anh về đến phòng trước. Thấy anh quay sang nhìn mình nói câu chúc ngủ ngon, tâm Trần Khả Linh càng thêm nôn nóng. Rốt cuộc, đợi đến khi anh đã nửa bước tiến vào trong phòng, Trần Khả Linh mới bất chấp được tất cả, đưa tay ra giữ anh lại.

Bỏ đi! Hiện tại cô là nguyên chủ mà! Nguyên chủ sẽ không xấu hổ! Không sao cả!

Vũ Minh Quân bị giữ thì khựng lại, quay đầu hỏi cô, “Sao thế?”

Trần Khả Linh nghiêng đầu né tránh ánh mắt anh, ấp úng ngượng ngùng hỏi, “Vừa rồi… anh có ý gì…?"

"Vừa rồi?”

“Anh bảo Ngọc Mai chỉ là em gái anh, vậy còn em…”

Vũ Minh Quân cong môi cười, đưa mặt lại gần mặt cô khiến cô không thể trốn tránh, ý cười thấm đậm trong từng câu chữ, “Đến em gái ruột mà anh còn lười, vậy em nghĩ phải là ai thì anh mới có thể bằng lòng tết tóc cho mỗi ngày?”

Bị hỏi ngược lại, Trần Khả Linh bối rối không thôi, hai mắt đảo liếc liên hồi, không biết nên nhìn vào đâu, “Em… em không biết…”

“Thân mật trên cả em gái thì còn có thể là mối quan hệ nào chứ? Em thật sự không biết sao?” Vũ Minh Quân nhướng mày.

“Em…” Trần Khả Linh do dự mấy giây, cuối cùng hỏi ra, “Anh là nghiêm túc sao?”

“Trông anh giống kẻ trăng hoa sao?” Vũ Minh Quân nheo mắt.

Trần Khả Linh chột dạ đánh mắt sang bên, lẩm bẩm, “Ai biểu anh cứ vòng vo làm chi… nói thẳng ra thì chết người à…”

Vũ Minh Quân bật cười, thuận thế hôn lên trán cô rồi đáp, “Được, là anh sai. Bạn gái của anh, hiện tại đã rất khuya, em mau về ngủ để mai còn lên đường, được chứ?”

Trần Khả Linh xấu hổ mím môi cười, đang định trả lời thì trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ, “Này… em chỉ ngủ thôi chứ không có chết… hai anh chị tán tỉnh nhau thì ít nhất cũng đóng cửa lại, được không?”

Trần Khả Linh tức khắc đỏ bừng mặt, theo bản năng đẩy Vũ Minh Quân ra, bỏ lại một câu “Tại anh cả đấy!” rồi luống cuống chạy trở về.

Vũ Minh Quân buồn cười, sủng nịch nhìn theo bóng lưng cô, đợi đến khi cô trở về phòng rồi mới bước vào phòng mình.