“Không sao không sao, không cần phải sợ,” Ngô Khả Phương ôm cô, nhẹ giọng an ủi, “Chỉ là mơ thôi mà con, chúng ta sẽ không có chuyện gì.”
Trần Khả Linh không nghe, chỉ lắc đầu rồi khóc nức nở khiến hai ông bà có chút bất đắc dĩ, bất lực nhìn nhau, không biết phải làm thế nào.
Một lúc sau, dường như vì khóc quá lâu nên Trần Khả Linh có chút mệt, bắt đầu ngừng khóc, nhưng hai người họ còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe cô nói, “Không được, ngày mai con nhất định phải đi mua sắm, chuẩn bị cho mạt thế.”
“Linh Nhi, con nói linh tinh cái gì vậy chứ?” Ngô Khả Phương nhíu mày.
“Cha mẹ, con không tin đây chỉ là tình cờ!” Trần Khả Linh nghiêm túc nhìn bọn họ, vì vừa mới khóc nên khóe mắt cô có chút đỏ, đôi mắt vừa to vừa sáng, cực kỳ nổi bật trên khuôn mặt tái trắng nhợt nhạt, “Chắc chắn là báo mộng, là thần phật đang báo mộng cho con. Con nhất định phải làm gì đó, thực phẩm, quần áo, thuốc men, đều phải mua, mua hết! Nếu không chúng ta đều sẽ chết!”
Thấy cô bắt đầu kích động, hai ông bà có chút sợ hãi. Trần Thái Nguyên vội nói, “Được được, mua. Bây giờ con đi ngủ trước, sáng mai dậy liền bắt đầu mua về, chuẩn bị cho tận thế, được không?”
Trần Khả Linh kinh ngạc nhìn ông, bỗng rưng rưng nước mắt hỏi, “Cha tin con sao?”
Trần Thái Nguyên cười xoa đầu cô, “Con là con gái của cha, sao cha có thể không tin con được chứ. Ngoan, hiện giờ cũng trễ rồi, có muốn mua cũng không mua được. Chúng ta đi ngủ trước, mai lại mua, nhé?”
“Vâng!” Trần Khả Linh vội vàng gật đầu rồi nằm xuống.
Thấy cô có vẻ đã bình tĩnh lại, hai vợ chồng liền tạm biệt cô rồi quay trở về phòng mình.
Nằm trên giường, Ngô Khả Phương quay sang hỏi chồng, “Anh định cứ để nó mua à?”
“Ừ, dù sao cũng chỉ là ít thức ăn thuốc men, chúng ta đều có thể dùng, không thì cùng lắm lại mang đi quyên góp là được, tạm thời cứ thế để nó yên tâm cái đã.”
Ngô Khả Phương nhíu mày lo âu, “Không biết nó bị làm sao nữa… Đang yên đang lành sao lại… Hay để em dẫn con đến bệnh viện khám nhé?”
“Cũng được,” ông quay sang ôm lấy bà, “Chúng ta cứ từ từ xem tình hình thế nào, cũng đã trễ rồi, ngủ đi em.”
Bên phòng ngủ khác, Trần Khả Linh nằm trên giường, có chút mệt mỏi sau khi khóc lớn một trận, nhưng ít nhất hiện tại cô đã có thể quang minh chính đại đi mua đồ, tâm tình liền nhẹ nhõm xuống.
Tuy rằng cách này không quá tốt, nhưng hiện tại cô cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác nữa. Gia đình nguyên chủ tuy giàu có nhưng lại quản lý tiền bạc và dạy dỗ con cái rất nghiêm, không hề cho cô và Trần Thái Liêm tùy ý tiêu pha. Cô chỉ vừa mới tốt nghiệp, số tiền tiêu vặt hàng tháng lại không đủ, nếu muốn mua sắm trên diện rộng, cô chỉ có thể lấy tiền của cha mẹ mà thôi.
Nhưng không sao, mạt thế hẳn không bao lâu nữa sẽ tới, cô chỉ cần cố gắng đến thời điểm đó là được.
*
Ngày hôm sau, Trần Khả Linh liền ra ngoài đến siêu thị mua sắm. Ngô Khả Phương vì nghi ngờ cô mắc bệnh tâm lý nên không yên tâm để cô đi một mình, cùng cô ra ngoài.
Đến siêu thị, Trần Khả Linh theo danh sách lúc trước mình đã chuẩn bị, mua về một đống vật tư. Về thực phẩm thì cô chú trọng các loại có thể để lâu như đồ hộp, thịt xông khói, hoa quả sấy, gạo, mì, bột mì, các loại khoai hay các loại mì gói. Ngoài ra cô cũng lấy một số loại thức ăn vặt có năng lượng cao như chocolate, kẹo caramel và bánh quy.
Chỉ đi mua thực phẩm thôi mà đã hết cả nửa ngày, vì có mẹ đi cùng nên Trần Khả Linh không thể mua nhiều, nhưng số lượng nhìn chung thì cũng có thể giúp gia đình cô sống qua hai tháng nếu dùng tiết kiệm.
Lúc về đến nhà, Trần Thái Liêm nhìn một đống thức ăn thì giật mình không thôi, hoang mang không biết mình đã bỏ lỡ cái gì. Ngô Khả Phương đành kéo anh sang một bên kể lại chuyện tối hôm qua, Trần Thái Liêm liền kinh ngạc nhìn qua chị gái mình.
Có lẽ vì gần tuổi nhau hơn nên Trần Thái Liêm lại có thiên hướng tin tưởng cô hơn là mẹ mình. Anh cảm thấy chuyện này thật sự rất kỳ quái, đang yên lành sao chị anh lại tự dưng mơ như vậy được chứ?
Anh lén tìm cô nói chuyện, Trần Khả Linh kể lại cho anh mình đã mơ những gì. Nghe xong, tuy rằng anh vẫn cảm thấy rất hoang đường, nhưng trông cô lại cực kỳ lý trí và tỉnh táo, không hiểu sao anh liền có xu hướng nghiêng về phía cô.
Vì vậy, ngày hôm sau, Trần Thái Liêm xung phong cùng Trần Khả Linh ra ngoài, khuyên nhủ Ngô Khả Phương ở nhà, bảo bà không cần lo cho cô, anh sẽ để mắt đến cô thay bà. Ngô Khả Phương không nghi ngờ, thấy mình vẫn còn nhiều việc bèn đồng ý, vừa giải quyết việc nhà vừa suy nghĩ xem nên làm thế nào để dụ Trần Khả Linh đi bệnh viện kiểm tra.
Trong khi đó, hai chị em Trần Khả Linh lại chạy đến cửa hàng quần áo, mua mấy bộ đồ vận động, quần áo bằng da hay quần áo ấm về, rồi cả quần áo lót, giày tất, găng tay, vân vân. Sau đó bọn họ lại đến một siêu thị, mua thêm một số thức ăn và thịt sống về, định bụng sẽ để thịt vào trong ngăn đá đông lại.
Lúc về đến nhà, Trần Khả Linh vừa vặn thấy mẹ mình đang ở ngoài vườn, vừa tưới cây vừa nói chuyện với hàng xóm, nhưng biểu cảm trên mặt bà lại có phần không đúng lắm.
Lúc người hàng xóm kia nhìn thấy chị em bọn cô mang theo cả một xe tải giao hàng về, hai mắt nhất thời trợn lớn, trong kinh ngạc còn xen lẫn một tia ý tứ gì đó, vội vàng quay sang nói với Ngô Khả Phương vài câu rồi chạy vào nhà.
Trần Khả Linh nhíu mày, để Trần Thái Liêm chỉ dẫn tài xế và nhân viên cửa hàng giúp bọn họ mang đồ vào nhà, chạy đến bên cạnh Ngô Khả Phương hỏi, “Mẹ, mẹ với chú ấy vừa nói gì vậy?”
Lúc này bà đang kinh ngạc, không để ý đến con gái vậy mà bỗng dưng tò mò hiếu kỳ hỏi han mình, kéo tay cô hạ giọng nói, “Lúc nãy chú Khắc Minh nói mấy ngày qua con trai của chú ấy đột nhiên cũng mơ thấy mạt thế, sau đó chủ trương đi mua một đống đồ về, chú ấy còn đang đau đầu không biết nên khuyên bảo thế nào…”
Trần Khả Linh tức khắc sững sờ kinh ngạc, mở to mắt nhìn bà, nhất thời không thể phản ứng lại.
“Lúc trước mẹ còn không tin lắm, nhưng mà giờ cả hai đứa đều mơ thấy mạt thế, vậy hẳn là…” Sắc mặt bà có chút xanh, lo âu nhíu mày, “Mấy ngày tới hai tụi con mau chóng mua đồ về đi, để có gì mẹ nói chuyện với cha.”
“…Vâng,” Trần Khả Linh gật đầu rồi đi vào nhà, trong đầu tràn đầy thắc mắc cùng nghi ngờ.
Cô mơ thấy mạt thế là giả, vậy còn cậu con trai nhà hàng xóm kia thì sao? Chẳng lẽ anh ta thật sự được thần phật báo mộng?
Nghĩ đến đây, cô liền có chút buồn cười, lắc lắc đầu.
Thôi kệ đi vậy, để từ từ quan sát thêm rồi tính sau. Ít nhất cũng nhờ anh ta mà hiện tại mẹ cô đã tin tưởng sẽ có mạt thế.
Ngày hôm sau, Trần Khả Linh và Trần Thái Liêm lại ra ngoài, mục tiêu là các tiệm thuốc và tiệm xăng. Hai thứ này vì không thể tại một nơi mua với số lượng lớn, nếu không sẽ bị mọi người chú ý, Trần Khả Linh chỉ đành chạy vòng quanh thành phố, mỗi nơi lại mua một ít các loại thuốc cảm, thuốc kháng sinh, thuốc đau bụng, thuốc sát trùng và vải băng bó này nọ, cộng thêm các bình xăng. Đồ vật mua hôm nay không chiếm nhiều chỗ nên bọn họ không thuê xe tải chở hàng, vì vậy cũng ít bị chú ý hơn.
Đến ngày thứ tư, Trần Khả Linh lại tìm cớ lén ra ngoài, lúc trở về ngoài vật tư thì còn mang theo Ly Băng kiếm, người nhà tuy có chút giật mình kinh ngạc nhưng cũng chưa nói gì.
Tối hôm đó, Trần Khả Linh leo lên giường đi ngủ như thường lệ. Trước khi thiếp đi, cô còn mải mê kiểm tra lại trong đầu toàn bộ hàng hóa mà mình đã mua được, lo lắng không biết có để sót thứ gì hay không.
Nửa đêm, trên trời đột nhiên có một trận mưa sao băng, hàng vạn bụi phấn từ trên không trung rơi xuống, nhỏ li ti khó có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, nhưng lúc này người người nhà nhà đều đã say giấc nồng, hầu như không có ai chú ý đến.
Thân nhiệt Trần Khả Linh đột nhiên tăng cao với tốc độ chóng mặt, cô vô ý thức đạp chăn, khó chịu xoay người, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại nhưng rốt cuộc vẫn không tỉnh dậy.
*
Hôm sau, Trần Khả Linh mở mắt tỉnh dậy, ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua kẽ hở giữa hai tấm màn chiếu vào trong phòng. Cô nhìn lên điện thoại, lúc này chỉ mới hơn bảy giờ mà thôi.
Cô bước xuống giường, tiến vào trong phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Đợi đến khi tỉnh táo rồi, cô mới phát hiện cơ thể có chút không đúng.
Trần Khả Linh xòe hai bàn tay ra trước mặt, hai giây sau, trên tay phải bỗng xuất hiện một phiến băng mỏng, trong khi tay trái lại phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Cái này là… dị năng?!
Song hệ dị năng?!
Trần Khả Linh không khỏi sững sờ. Khả năng thức tỉnh dị năng cao vậy sao?
“Ellie, em có thể tính toán khả năng thức tỉnh dị năng của mọi người không?”
“Có thể, xin ký chủ đợi một lát.”
Trần Khả Linh đợi một lúc, thấy cô chưa trả lời thì đi ra ngoài kéo rèm ra, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bên ngoài vắng lặng trơ trọi không một bóng người, cũng không có lấy một con tang thi nào, khiến cô không khỏi nghi hoặc.
Trần Khả Linh thay sang một bộ đồ thể thao dài tay, lúc này Ellie cũng trả lời, “Hiện tại tính theo tổng số người đã thức tỉnh dị năng chia cho tổng dân số, thì khả năng thức tỉnh dị năng nằm trong khoảng từ một đến hai phần trăm.”
Một đến hai phần trăm là rất ít a… huống chi cô còn là song hệ!
Hay là do cô đã dùng thuốc cải biến gien, mà cô lại ký khế ước với Ly Băng kiếm cho nên mới có thêm một dị năng hệ băng?
Cũng không biết cha mẹ và em trai cô thế nào…