Lãnh Quân dùng một tay cố định hai tay nàng trên đỉnh đầu, tay còn lại lấy ra một viên đan dược, đang định đút cho nàng uống thì đột nhiên Vương Hiểu Linh lại giãy giụa, khiến hắn trượt tay đánh rơi viên thuốc giải.
“Vương Hiểu Linh!” Lãnh Quân bất đắc dĩ gầm nhẹ.
Vương Hiểu Linh lại không chút nào sợ hãi, gần như khóc nức nở gọi, “Sư phụ… hức… ta thật khó chịu…”
Từng câu từng chữ của nàng tựa như móc câu, len lỏi đến tâm hắn rồi câu lấy nó. Lãnh Quân không rõ lúc này hắn bị cái gì, rõ ràng hắn chỉ hít một chút thôi tình hương mà thôi, với tu vi của hắn sao có thể bị nó ảnh hưởng được chứ!!
Nhân lúc hắn còn đang thất thần, Vương Hiểu Linh trở tay nắm ngược lại tay hắn, sau đó kéo xuống áp lên má mình, biểu tình thoải mái thư sướng cọ cọ tay hắn.
Nhưng chút mát lạnh đó lại vẫn không đủ, nàng bắt đầu lôi kéo tay hắn chạy khắp người mình, lướt qua cổ xuống đến ngực, rồi đến eo, sau đó lại vòng ngược lên trên. Từng tiếng ngâm khẽ yêu kiều phát ra khiến tâm trí Lãnh Quân căng chặt như dây đàn. Nhiệt độ nóng bỏng và xúc cảm mềm mại dưới tay khiến hắn như muốn phát điên, biết rõ điều này là sai nhưng hắn lại vẫn không khống chế được mà muốn thêm nữa.
Lúc đi ngủ Vương Hiểu Linh chỉ mặc mỗi trung y, sau một trận giày vò y phục của nàng đã trở nên xộc xệch, vạt áo mở rộng để lộ bờ vai thon nhỏ và phần tuyết trắng xinh đẹp trước ngực, khiến người lóa mắt.
Lãnh Quân hít thở sâu một hơi, gom hết toàn bộ sức khống chế và sức nhẫn nại của mình, một lần nữa giữ chặt lấy tay nàng đặt lên đỉnh đầu. Nhưng lúc này dược hiệu của thôi tình hương đã ngấm sâu trong cơ thể nàng, Vương Hiểu Linh không còn giữ được lý trí nữa, chỉ biết hành động theo bản năng, không ngừng vùng vẫy giãy giụa. Lãnh Quân không dám dùng nhiều sức lực sợ làm nàng bị thương, khiến cho nàng mấy lần suýt thoát ra được.
Cuối cùng, Lãnh Quân chỉ có thể cắn răng leo lên giường dùng hai chân cố định nửa thân dưới của nàng, sau đó lại từ trong nhẫn lấy ra một viên thuốc khác, đang định đút cho nàng thì lại nghe thấy nàng nức nở nói, “Ưm… hức… sư phụ… cho ta…”
Hắn tức khắc cứng đờ, bàn tay khựng lại giữa không trung, kinh ngạc trợn mắt nhìn nàng, nhất thời không thể tin được hai tai mình.
Cảm nhận được bàn tay kiềm giữ mình có chút lỏng, Vương Hiểu Linh lại vùng ra, đưa tay túm hắn kéo xuống, bàn tay bắt đầu không an phận lần mò vào trong vạt áo hắn, lướt qua hai điểm nhạy cảm trước ngực hắn.
Nguồn nhiệt từ tay nàng chạy thẳng một đường xuống dưới thân hắn, khiến nơi đó của hắn căng tràn như muốn nổ tung.
Lãnh Quân nghiến răng nghiến lợi, trên trán nổi đầy gân xanh, nhẫn nhịn đến cực hạn tức giận lôi tay nàng ra, lần thứ ba đặt lên trên đỉnh đầu nàng.
“Vương Hiểu Linh, ngươi nhìn rõ cho ta! Ta là ai?! Ta là gì của ngươi?!”
Kỳ lạ thay lúc này Vương Hiểu Linh lại không giãy giụa nữa, mở đôi mắt ngập nước tràn đầy mơ màng cùng dục vọng nhìn hắn, hai cánh môi đỏ rực khẽ đóng mở, phát ra âm thanh mềm nhẹ câu hồn.
“Quân…”
Tia lý trí cuối cùng còn sót lại trong Lãnh Quân liền đứt phăng.
Hắn ập người xuống, hôn lên môi nàng, trong đôi mắt thâm trầm của hắn lúc này chỉ còn lại nhiệt hỏa.
Vương Hiểu Linh lập tức như đang ở trong sa mạc mà tìm được ốc đảo, nhanh chóng vươn tay lên vòng quanh cổ hắn, giữ chặt lấy hắn, nhiệt tình mà trúc trắc đáp trả.
Tại quán trọ Đệ Nhất, trên lầu ba, ở trong căn phòng tràn đầy thôi tình hương có một xác chết, trong khi ở căn phòng bên cạnh, không khí trong lành tinh khiết, một màn khiến người đỏ mặt lại đang diễn ra.
*
Sáng hôm sau, đợi đến khi mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu, Vương Hiểu Linh mới có dấu hiệu tỉnh dậy.
Vừa nghe nàng “ưm” một tiếng, tâm Lãnh Quân liền dâng lên một trận căng thẳng, cả người cứng đờ nhìn nàng.
Vương Hiểu Linh từ từ mở mắt ra, đợi đến khi nàng dần quen với cường độ ánh sáng thì cũng là lúc nàng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua. Ngay tức khắc, cả khuôn mặt nàng đỏ bừng lên, xấu hổ vội vàng kéo chăn lên che mặt, chỉ ước gì bản thân chưa từng tỉnh dậy.
Đêm qua nàng đã làm cái gì vậy chứ!!!!
Sao nàng có thể chủ động như vậy được a!!!! Sau này nàng làm sao nhìn mặt hắn đây!!!!
Lãnh Quân vốn đang căng thẳng chờ đợi, đột nhiên thấy nàng kéo chăn che kín mặt, trái tim bỗng giật thót, ấp úng khẽ gọi, “Tiểu Linh…”
Hắn không gọi còn tốt, hắn vừa lên tiếng, Vương Hiểu Linh liền càng thêm xấu hổ, chỉ hận bản thân không chết quách đi cho xong. Nàng khẩn trương nắm chặt lấy chăn, không dám đối diện với hắn. Nhưng Lãnh Quân lại không thấy được biểu cảm trên mặt nàng, chỉ thấy hắn vừa gọi nàng liền giật bắn mình, ngón tay nắm chặt lấy chăn đến mức run rẩy, nhất quyết không chịu nhìn hắn, trái tim hắn liền tựa như rớt thẳng xuống vực sâu.
Hắn rũ mắt, đáy mắt thoáng xẹt qua một tia mất mát khổ sở. Mấy giây sau, tựa như đã hạ quyết định, hắn siết chặt tay, khó khăn khô khốc mở miệng, “Ngươi yên tâm, chuyện ngày hôm qua chúng ta cứ quên đi. Ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Còn đang xấu hổ ngượng ngùng, vừa nghe một lời này, Vương Hiểu Linh liền giống như bị sét đánh ngang tai. Uất ức cùng phẫn nộ cuồn cuộn dâng lên trong lòng, nàng giật phắt chăn xuống, trừng mắt nhìn hắn, “Ý ngươi là gì? Coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?!”
Lãnh Quân không nhìn nàng, nhắm lại hai mắt, khàn khàn đáp, “Ừ, như thế sẽ tốt hơn cho ngươi. Ngươi không cần phải lo bị người đời đàm tiếu.”
Vương Hiểu Linh cảm thấy bản thân sắp bị hắn làm cho tức điên rồi! Thấy hắn rốt cuộc vẫn không chịu mở mắt nhìn mình, nàng cắn răng cười lạnh, “Hảo! Theo ý ngài mong muốn. Sư! Phụ!”
Nói xong, nàng ném chăn xuống giường, đi một mạch bỏ về phòng mình. Lúc nhìn đến xác tên hắc y nhân nằm trong phòng, nàng hơi chút giật mình, nhưng giây sau đó đã phản ứng lại, hùng hổ tiến đến trước mặt hắn rồi nhấc chân đạp hắn ta liên tục, trút hết tức giận cùng uất ức của mình lên người hắn ta.
Thái độ của hắn cho thấy rõ ràng là hắn không muốn, vậy tại sao còn phải ép buộc bản thân nói ra câu đó chứ?! Còn nói cái gì mà sẽ tốt cho nàng, sẽ không bị đàm tiếu!!
Hừ!! Đã vậy, nàng liền theo như mong muốn của hắn! Nàng không tin hắn còn sẽ nhịn được cả đời!
Phát tiết lên tên hắc y nhân có ý đồ cưỡng hiếp mình xong, nàng nhanh chóng thay đổi trang phục, sửa sang lại tóc tai dung nhan, sau đó ra ngoài.
Lúc thấy Lãnh Quân bồn chồn lo âu đứng đợi ở bên ngoài, nàng âm thầm cười nhạo, ngoài mặt lại cung kính hết mực chắp tay nói, “Sư phụ, đã để ngài đợi lâu.”
Vương Hiểu Linh chưa bao giờ dùng thái độ như vậy đối với hắn, khiến hắn nhất thời ngẩn người không kịp phản ứng.
Vương Hiểu Linh lại nói tiếp, “Sư phụ, chúng ta nên xử lý tên hắc y nhân kia thế nào đây?”
Nhắc đến tên hắc y nhân, sắc mặt Lãnh Quân liền trầm xuống, bước vào trong phòng nàng, “Chuyện này cứ để ta xử lý.”
“Đa tạ sư phụ.”
Lãnh Quân hơi khựng lại, nhưng lại không nói gì tiếp tục đi vào phòng nàng.
Vương Hiểu Linh ở bên ngoài đợi hắn, không bao lâu sau hắn đã ra ngoài, nàng tò mò nghiêng đầu nhìn vào trong, thấy xác tên hắc y nhân kia đã không còn ở đó nữa, toàn bộ căn phòng đều sạch sẽ, ngay cả chút máu cũng không còn.
Vương Hiểu Linh hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc trước năng suất của hắn, nhưng lúc này nàng đang dỗi hắn, tất nhiên sẽ không mở miệng khen ngợi.
Thấy nàng không nói gì, Lãnh Quân trầm mặc giây lát, cuối cùng dẫn đầu xuống lầu, thanh toán tiền phòng, sau đó cùng nàng quay trở lại tông môn. Hiện tại đã gần trưa, nhóm Lưu Nhậm đã rời đi trước nên lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ, mỗi người liền ngự một kiếm bay trở về.
Suốt cả quãng đường, cả hai người đều không nói với nhau được một câu.
Lúc về đến núi Thiên Vân thì đã là buổi tối, Vương Hiểu Linh quy củ chào hắn rồi quay về đông viện của mình. Lãnh Quân trầm mặc dõi theo đến khi nàng đi khuất mới xoay gót chân trở về chính viện.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, bỗng như có như không vang lên tiếng thở dài.
*
Kể từ ngày hôm đó, cách chung đụng giữa Vương Hiểu Linh và Lãnh Quân thay đổi rõ rệt.
Lúc luyện kiếm pháp buổi sáng.
Vương Hiểu Linh đang thi triển một kiếm pháp mới thì Lãnh Quân giơ tay lên ra hiệu cho nàng ngừng lại, “Chỗ này vẫn chưa ổn lắm.”
Hắn vừa nói vừa đi về phía nàng, đưa tay ra định điều chỉnh lại tư thế cho nàng thì Vương Hiểu Linh lại đột nhiên lùi ra sau, quy củ chắp tay đáp, “Sư phụ, nam nữ thụ thụ bất tương thân. Thỉnh ngài cứ nói chỗ sai của đệ tử, đệ tử tự sửa là được.”
Lãnh Quân có chút ngạc nhiên nhìn nàng, bàn tay dừng lại ở giữa không trung. Hai giây sau hắn thu tay lại, gật đầu rồi lui ra xa, sau đó mở miệng, “Ở chiêu thức này, ngươi cần phải dồn trọng tâm lên vai, không phải ở khuỷu tay, lúc huơ kiếm thì phải…….”
Vương Hiểu Linh vừa điều chỉnh tư thế của mình theo lời hắn nói, vừa cười thầm trong lòng khi nhận ra giọng nói của hắn có chút cứng ngắc không được tự nhiên.