"Hàn khí nơi này rất có lợi cho Thuần Băng Chi Thể, tu luyện nó còn nhanh hơn gấp chục lần so với tu luyện linh khí thông thường," Lãnh Quân đi đến một vị trí ngồi xuống, "Ngươi tùy tiện chọn một vị trí đi."
Vương Hiểu Linh thấy khi mình còn đang quan sát nơi này thì Lãnh Quân đã phân phó xong, nhắm mắt ngồi ở chỗ kia tiến vào trạng thái tu luyện, nhất thời không kịp phản ứng, hơi ngẩn người nhìn hắn.
Hắn ngày thường đã đủ lãnh đạm, hiện tại nhắm mắt yên lặng ngồi ở đó, trên người còn khoác bạch y khiến hắn như hòa thành một thể với nơi này, khí chất toàn thân càng trở nên lạnh nhạt xa cách, không có chút nào hương vị của nhân gian.
Vương Hiểu Linh ủy khuất mím môi, người này nàng công lược thế nào đây...
Thấy hắn thật sự không để ý đến mình nữa, Vương Hiểu Linh nhanh chóng thu lại tâm tình. Suy nghĩ chuyển một vòng trong đầu, nàng chạy nhanh đến chỗ đối diện hắn ngồi xuống.
Như vậy, chỉ cần hắn vừa mở mắt, trước nhất nhìn đến sẽ là nàng.
Ôm tâm tình đắc chí, Vương Hiểu Linh cũng nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện.
Lại không biết rằng, ở phía đối diện, người nào đó đột nhiên mở mắt, trong mắt giống như chợt thoáng qua một tia mềm mại.
Nhưng ngay sau đó hắn đã nhắm mắt lại, tựa như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Trong Huyền Băng động lạnh lẽo, hàn khí vờn quanh, chỉ có trước mặt là ấm áp.
Ngày thường không tu luyện thì thôi, một khi tu luyện, Vương Hiểu Linh liền tu đến quên trời quên đất.
Có lẽ là vì thể chất, vừa mới ngồi không bao lâu nàng đã tiến vào trạng thái tu luyện, hàn khí xung quanh ồ ạt chui vào trong người nàng, tiến vào đan điền, chuyển hóa thành linh lực rồi ngưng tụ ở đó.
Vì đã trải qua tẩy tủy phạt gân, quá trình còn kéo dài gần sáu canh giờ, lúc này kinh mạch toàn thân nàng từ lớn đến nhỏ toàn bộ đều bị đả thông, tất cả tạp chất bệnh kín do từ nhỏ sống cơ cực thiếu thốn cũng bị tẩy trừ sạch sẽ.
Đổi một cách nói khác, nàng vốn đã có thiên phú tu luyện, hiện tại lại càng có thiên phú gấp bội.
Bởi vì bên ngoài có kết giới bảo hộ, trước mặt còn có vị sư phụ tu vi không rõ bao sâu, Vương Hiểu Linh không có gánh nặng về vấn đề an toàn, toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên việc tu luyện.
Mấy lần Lãnh Quân mở mắt ra nhìn nàng, thấy tình trạng nàng vẫn ổn liền không lên tiếng ngăn cản, để mặc nàng dựa theo bản năng mà làm.
Đợi đến ba ngày sau, Vương Hiểu Linh mới từ trạng thái tu luyện đi ra.
Nàng vừa mở mắt, Lãnh Quân ngồi ở phía đối diện cũng mở mắt theo, khiến nàng ngạc nhiên một trận.
"Đã tỉnh?"
"À, vâng, sư phụ," Vương Hiểu Linh ngây ngốc gật đầu.
Hắn sao biết khi nào nàng sẽ tỉnh nhỉ?
"Cảm giác hiện tại thế nào?"
Vương Hiểu Linh ngẫm nghĩ một lúc, sau cùng ngại ngùng nói, "Có chút đói..."
Nghe nàng trả lời, Lãnh Quân nhẹ cong khóe môi, bất đắc dĩ đứng dậy, "Thế thì đi thiện phòng thôi."
Vương Hiểu Linh ngạc nhiên, hai mắt sáng lên, nhanh chóng đứng dậy đi theo sau hắn hỏi, "Sư phụ, ngài cũng ăn sao?"
Ba ngày qua tu luyện, nàng không ăn không uống, tuy hiện tại tỉnh lại có cảm thấy chút đói nhưng không đến mức mệt lả, toàn thân cũng nhẹ nhàng, nàng liền có suy đoán có lẽ đến tu vi của hắn, chuyện ăn uống đã không còn là nhu cầu thiết yếu nữa.
Nay thấy hắn chủ động bảo sẽ cùng mình đi ăn cơm, nàng không khỏi có chút kinh hỉ.
Nàng suy nghĩ cái gì đều sẽ hiện hết lên trên mặt, Lãnh Quân vừa nhìn liền biết quả nhiên mình đã đưa ra quyết định chính xác, gật đầu "Ân" một tiếng.
Vương Hiểu Linh tươi cười híp mắt, khấp khởi đi theo sau hắn đến thiện phòng dùng cơm.
Nhưng mà vừa mới ra khỏi kết giới, nàng lại thấy Trần Phong đứng sẵn ở ngoài.
Trần Phong đứng ở đây đợi hơn hai ngày, cũng may hắn đã là Kim Đan kỳ, có thể chịu được cái lạnh của Huyền Băng động. Vừa thấy hai người rốt cuộc xuất quan, hắn vội vàng tiến lên bẩm báo.
"Sư thúc tổ hảo, sư cô hảo. Sư thúc tổ, tông chủ bảo đệ tử đến truyền lời cho ngài, lễ bái sư đã được chuẩn bị xong."
Lãnh Quân nhướng mày nhìn qua hắn, "Khi nào?"
"Từ hai ngày trước ạ," Trần Phong hiểu ý, nhanh chóng trả lời.
Nghe là đã hai ngày, Lãnh Quân liền nhìn chằm chằm hắn. Tuy sắc mặt hắn vẫn đạm nhiên như ngày thường, Trần Phong lại cảm thấy sống lưng chợt lạnh.
"S--sư thúc tổ, không phải ngài đã dặn, trừ phi có việc gấp như tông môn gặp nguy hiểm, ngày thường không cần quấy rầy ngài, nhất là khi ngài đang tu luyện sao?"
Lãnh Quân chậm rãi thu lại ánh mắt, xuất kiếm ra rồi ra hiệu cho Vương Hiểu Linh bước lên kiếm, trước khi bay đi, hắn nói, "Bái sư cũng gấp."
Trần Phong ngẩn người nhìn bọn họ đi xa, ngơ ngác không kịp phản ứng.
Đây là ý nói, bái sư ngang hàng với tính mệnh của tông môn...???
...Thôi được, ngài lớn, ngài nói gì cũng đúng.
Trước khi đến nơi ở của Chương Hiển, Lãnh Quân đối với tiểu đồ đệ nhà mình dặn dò, "Lát không việc gì phải căng thẳng."
"Vâng," Vương Hiểu Linh nắm lấy vạt áo hắn, gật gật đầu.
Đến nơi, Lãnh Quân dẫn theo Vương Hiểu Linh tiến vào tìm Chương Hiển. Lễ bái sư đã chuẩn bị xong từ hôm qua, nhưng khi đó bọn họ lại đang ở trong Huyền Băng động tu luyện. Chương Hiển cùng các trưởng lão và chân truyền đệ tử đương nhiên không thể đứng chờ suốt hai ngày nên đã tạm giải tán. Lúc này Lãnh Quân tìm đến, Chương Hiển nhanh chóng cho đệ tử đi thông báo cho những người khác rồi cùng Lãnh Quân và Vương Hiểu Linh đến nơi tổ chức buổi lễ.
Ngoài tông chủ thì Thiên Kiếm tông còn có năm vị trưởng lão, ba nam hai nữ, đều đã thu nhận chân truyền đệ tử, cuối cùng tính lên thì có tổng cộng mười sáu người tham gia, không tính hai nhân vật chính.
Buổi lễ đã được trang hoàng hảo, chỉ thiếu người mà thôi. Lúc đến nơi, Lãnh Quân lại vị trí chủ vị ngồi xuống, Chương Hiển cùng năm vị trưởng lão chia nhau ra ngồi hai bên, còn các chân truyền đệ tử thì đứng ngay ngắn ở phía sau sư phụ của mình.
Bởi vì thân phận của Lãnh Quân đặc thù, nước lên thì thuyền lên, địa vị của Vương Hiểu Linh cũng được nâng cao. Lúc này đây, người phụ trách bưng trà cho nàng chính là đại đệ tử của Chương Hiển.
Vương Hiểu Linh nhận lấy ly trà từ hắn, bước đến trước mặt Lãnh Quân rồi quỳ xuống, cẩn thận nâng ly trà quá đầu nói, "Thỉnh sư phụ dùng trà."
Lãnh Quân thong thả nhận lấy, uống cạn, sau đó đặt ly trà lên khay đại đệ tử của Chương Hiển đang bưng, nói với Vương Hiểu Linh, "Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử của ta, cũng là quan môn đệ tử."
Bái sư kết thúc, Vương Hiểu Linh lại đi một vòng thỉnh an Chương Hiển và năm vị trưởng lão, ngoài Chương Hiển ra thì những người còn lại đều chưa gặp nàng bao giờ, lúc này đồng loạt dùng ánh mắt hiếu kỳ quan sát nàng.
Sau khi thỉnh an xong sáu vị sư huynh sư tỷ mới nhận, lại đến lượt mười vị sư điệt đến cấp nàng thỉnh an.
Thật ra một loạt những việc này là do Lãnh Quân yêu cầu. Nếu gấp gáp, hoặc không coi trọng đệ tử thì sau khi kính trà đã có thể kết thúc, nhưng Lãnh Quân lại muốn nhóm tông chủ trưởng lão cấp nàng tặng lễ, cũng muốn nhóm chân truyền đệ tử cấp nàng thỉnh an.
Đối với sự coi trọng của hắn, Vương Hiểu Linh thật ra có một sự rối rắm nhẹ.
Hiện tại rầm rộ như vậy, mai sau bọn họ đổi quan hệ, không biết những người này sẽ làm ra loại phản ứng gì đây...
Trong lúc nàng đang nghe nhóm sư điệt tự giới thiệu, Ellie yên lặng đã lâu đột nhiên lên tiếng.
"Cảnh báo! Hệ thống đo lường được ác ý đối với ký chủ ở hướng mười giờ!"
Vương Hiểu Linh giật mình, nhìn qua hướng mười giờ, thấy ngay tại vị trí đó là ngũ trưởng lão của tông môn, Thanh Nhã.
Nàng đột nhiên quay sang, Thanh Nhã bị bất ngờ không kịp thu lại biểu tình, ác ý cùng ghen ghét trong mắt vừa vặn bị Vương Hiểu Linh chộp tới.
Đây vẫn là lần đầu tiên Ellie cảnh báo trực tiếp có người có ác ý đối với nàng. Những lần trước như lần bị xã hội đen do Phùng Thiên thuê đến lái xe bám theo phía sau nàng ở thế giới thứ hai, hay như lần Phi Hà lén lút ẩn nấp ở bên người nàng để bảo hộ nàng ở thế giới thứ ba, Ellie chỉ thông báo về sự hiện diện của bọn họ mà thôi.
Đương nhiên điều này cũng không có nghĩa đây là lần đầu tiên có người đối với nàng có ác ý, trước đó đã có, chẳng hạn như Phùng Thiên hay Tô Minh Ngọc, nhưng những người đó ở ngay trước mặt nàng mà biểu lộ ra, nàng cũng đã nhận ra được nên Ellie không làm trò dư thừa đi thông báo nàng.
"Chị biết rồi, cảm ơn em," Vương Hiểu Linh trả lời Ellie, bình tĩnh thu lại tầm mắt từ trên người Thanh Nhã.
Buổi lễ nhanh chóng kết thúc, Lãnh Quân mang theo nàng rời đi, phương thức di chuyển đương nhiên vẫn là cùng ngự kiếm phi hành, khiến ai nấy đều há hốc mồm nhìn theo.
Không ngờ nàng lại có thể cùng sư thúc tổ thân cận đến vậy!
Có lẽ do đã có phòng bị, lần này, trong một loạt các loại ánh mắt kinh ngạc và bất ngờ của mọi người, Vương Hiểu Linh lại mơ hồ nhận ra được một tia ác ý.
Vương Hiểu Linh quay đầu, tuy lần này không bắt được gì nhưng nàng có thể khẳng định, ác ý kia vẫn là từ Thanh Nhã trưởng lão phát ra.
Nàng có chút không hiểu, đây là lần đầu tiên nàng gặp nàng ta, vì sao nàng ta lại đối với nàng có ác ý? Theo quan hệ thì nàng là sư muội, theo địa vị thì nàng là đệ tử còn nàng ta là trưởng lão, vì cớ gì mà phải ghen ghét?
Nguyên nhân để một nữ nhân ghen ghét và có ác ý với một nữ nhân khác không nhiều lắm...
Vương Hiểu Linh ngước mắt nhìn Lãnh Quân, mơ hồ có suy đoán trong lòng.