Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 10: Trở về thời học sinh (8)




Tan học, bốn người cùng nhau ra về.

Tại cổng trường, người vốn không nên xuất hiện ở đây lại lần nữa xuất hiện.

"Nhược Linh!"

Hàn Nhược Linh theo tiếng gọi nhìn qua, nhìn đến là Tiết Hâm, cô theo bản năng liếc nhìn Diệp Khinh Quân một cái.

Diệp Khinh Quân phát hiện ra cô nhìn mình, cũng cúi đầu nhìn cô.

Hàn Nhược Linh bị bắt gặp thì hơi hơi xấu hổ, bẽn lẽn cười, nhìn thấy Tiết Hâm đang đến gần, sợ anh lại nói câu gì khiến Diệp Khinh Quân tức giận động thủ liền lên tiếng trước, "Sao hôm nay cậu lại đến đây?"

Vốn Tiết Hâm đang định dò hỏi tại sao Hàn Nhược Linh vẫn còn đi cùng với Diệp Khinh Quân, nhưng nghe cô chủ động hỏi han mình, Tiết Hâm liền bị cô lôi kéo chú ý, mừng rỡ cười nói, "Tớ qua xem cậu nha! Nhược Linh, cậu học lớp mười hai ban mấy vậy?"

"Cậu hỏi để làm gì?"

"Thì cậu cứ nói đi," Tiết Hâm không chịu giải thích.

Hàn Nhược Linh ngẫm nghĩ, cảm thấy nói cho anh biết cũng không có vấn đề gì, trả lời, "Mười hai ban hai."

"Được, tớ biết rồi, thứ hai tuần sau tớ sẽ có bất ngờ cho cậu đấy! Nhớ đợi tớ nhé!"

Hàn Nhược Linh cho rằng hôm đó tan học cậu sẽ lại đến, chỉ ậm ừ đáp lời, không để trong lòng.

Tiết Hâm đạt được thông tin mình muốn, vốn định nán lại trò chuyện tiếp với cô nhưng lại sợ bản thân quá mức lại khiến Hàn Nhược Linh một lần nữa trốn tránh mình, Tiết Hâm bèn kiềm nén lại, "Vậy thôi tớ về đây, tuần sau gặp lại cậu nhé."

Hàn Nhược Linh hơi cười gật đầu, "Ừ, tạm biệt."

Tiết Hâm nhìn ra được Hàn Nhược Linh thả lỏng vui vẻ hơn khi nghe cậu nói chuẩn bị rời đi, trong lòng không khỏi mất mát, sau đó lại cảm thấy may mắn bản thân không ở lại dây dưa khiến cô thêm khó chịu.

Lúc trước khi anh còn chưa tỏ tình, bọn họ đâu có xa cách như thế này...

Nhưng anh cũng không hối hận, vị trí anh muốn là bạn trai cô, không phải bạn thân cô. Anh nhất định có thể giành được trái tim cô.

Tiết Hâm trừng mắt nhìn Diệp Khinh Quân cảnh cáo, sau đó không tình nguyện rời đi.

Diệp Khinh Quân nheo mắt nhìn Tiết Hâm, mở miệng nhàn nhạt hỏi, "Nguyên nhân cậu chuyển trường là vì hắn?"

"Hả?" Diệp Khinh Quân đột ngột hỏi vấn đề này khiến cô hơi bất ngờ, "Ừ... có thể cho là vậy."

Diệp Khinh Quân hạ mắt nhìn cô, "Rốt cuộc hắn là gì của cậu?"

"Không phải như cậu nghĩ đâu," nghĩ đến mình còn phải công lược người này, sợ anh hiểu lầm, Hàn Nhược Linh vội giải thích, "Tiết Hâm thích tớ nhưng tớ không thích cậu ấy. Đối với tớ cậu ấy chỉ là bạn mà thôi, không hơn. Vì không muốn cho cậu ấy hiểu lầm nên tớ mới chuyển trường."

Thấy ánh mắt Diệp Khinh Quân biến đổi, bớt âm trầm, Hàn Nhược Linh âm thầm thở phào.

Này là hài lòng với câu trả lời của cô đi?



Diệp Khinh Quân vỗ nhẹ đầu cô, "Xe cậu đến rồi kìa, cậu về trước đi."

Hàn Nhược Linh đánh ánh mắt nhìn sang, đúng thật thấy xe hơi nhà mình đang tiến gần lại đây, cô gật đầu, nói chào tạm biệt với ba người rồi tiến lại xe.

"Ký chủ, em có thắc mắc," ngồi trong xe, giọng nói Ellie đột nhiên vang lên.

"Em hỏi đi."

"Tại sao ban nãy nhịp tim chị bỗng nhiên tăng nhanh vậy? Diệp Khinh Quân đâu có làm gì, chị cũng đâu có đỏ mặt đâu?"

Hàn Nhược Linh biết cô đang nhắc đến lúc nào, có chút dở khóc dở cười giải thích, "Lúc đó Diệp Khinh Quân dò hỏi mối quan hệ giữa chị và Tiết Hâm, chị sợ cậu ấy hiểu lầm nên mới vậy."

Nghĩ đến Ellie không hiểu nhiều về tình cảm, Hàn Nhược Linh lại nói tiếp, "Chị thích Diệp Khinh Quân, tất nhiên sẽ không muốn cậu ấy hiểu lầm chị thích người khác. Lúc đó nhịp tim đập nhanh là vì chị có chút chột dạ, lại có chút giật mình, cũng có chút nôn nóng muốn giải thích rõ ràng. Không phải lúc nào nhịp tim đập nhanh cũng là vì xấu hổ ngượng ngùng đâu."

Ellie như hiểu như không đáp lời, "Thật phức tạp."

Hàn Nhược Linh buồn cười, "Nhiều lúc chị cảm giác như em chính là hệ thống L44 luôn ấy chứ không phải là con người đâu."

Ellie chỉ thiếu thốn về tình cảm chứ không phải là IQ, tất nhiên hiểu ý cô là gì, "Cũng không khác mấy. Quanh năm suốt tháng chỉ tiếp xúc với người máy và trí tuệ nhân tạo khiến cho chúng em đều trở thành như vậy."

Hàn Nhược Linh gật gật đầu, không nói gì thêm.

Lúc trước cô nghe qua những ý tưởng xa vời của các nhà khoa học về những phát minh trong tương lai như cỗ máy thời gian, màn hình ảo 3D hay game theo dạng SAO, cô đều cảm thấy tò mò và thích thú, còn có chút chờ mong.

Nhưng mà, đúng là có so sánh mới biết quý trọng, bây giờ cô lại thật sự cảm thấy may mắn khi thế giới của cô chỉ đứng hàng K.

***

Sáng thứ hai, lại một tuần mới bắt đầu.

Hàn Nhược Linh như thường lệ đến trường, nhận lấy vài viên kẹo được Tô Kiêu và Từ Minh đặt trên bàn, cất lời chào bọn họ.

Diệp Khinh Quân vẫn như mọi ngày, sát giờ mới vào lớp học, trừ những lúc làm bài kiểm tra, thời gian còn lại anh toàn ngủ, không thì cũng chơi game.

Hiện tại là năm cuối cấp, bài kiểm tra nhiều như cơm bữa, ba ngày một bài kiểm tra miệng, năm ngày một bài kiểm tra 15 phút, một tháng lại một bài kiểm tra một tiết.

Lúc ban đầu cô còn lo lắng cho Diệp Khinh Quân, suy nghĩ không biết có nên khuyên nhủ anh cố gắng học tập không, thậm chí còn nghĩ đến phương án dạy kèm cho anh nếu như anh không hiểu bài. Nhưng đợi đến lúc bài kiểm tra đầu tiên được trả lại, Hàn Nhược Linh nhìn đến số điểm của anh, mọi ý định trong đầu cô đều dập tắt.

Cô đã hiểu vì sao giáo viên không thèm quan tâm đến thái độ học tập của Diệp Khinh Quân rồi.

Mà thành tích của Hàn Nhược Linh cũng trở thành tiêu điểm của cả lớp và các giáo viên bộ môn.

Đột ngột chuyển vào, cách dạy thay đổi, các giáo viên còn sợ thành tích học tập của Hàn Nhược Linh không được tốt, ai ngờ...

Người ta đâu chỉ không có không tốt, còn không có thua kém gì Diệp Khinh Quân đấy có được không!

Cũng vì vậy mà xếp hạng trong lớp của mọi người có chút thay đổi, Lý Nghiên Tuyết vẫn luôn xếp thứ hai, kế bên cạnh tên của Diệp Khinh Quân, nay bị cô đẩy xuống hạng ba.



Không cần nghĩ cũng biết Lý Nghiên Tuyết căm ghét cô đến mức nào.

Nghĩ đến mối thù bịch kẹo, Hàn Nhược Linh cực kỳ nhỏ nhen mà vui vẻ, âm thầm cười nhạo trên nỗi đau của người khác.

Đến giờ nghỉ trưa, Hàn Nhược Linh theo thói quen cùng với Diệp Khinh Quân, Tô Kiêu và Từ Minh đi đến nhà ăn.

Nhưng vừa ra khỏi lớp không lâu, một nam sinh đã vọt đến trước mặt bọn họ.

"Nhược Linh! Tada, ngạc nhiên không?"

Hàn Nhược Linh giật mình nhìn người trước mắt, chỉ muốn trả lời một câu, chỉ có kinh chứ không có hỉ!

"Tiết Hâm, cậu cũng chuyển qua đây rồi?"

"Ừ! Thế nào? Cậu vui không? Từ năm lớp một đến giờ chúng ta vẫn luôn cùng nhau đi học, nay tách ra mới có một tuần tớ liền cảm thấy thực không quen!"

Hàn Nhược Linh hơi cười, không biết phải nói thế nào.

Tuy cô không đến mức trong mắt chỉ có người yêu không còn nam nhân nào khác, nhưng ít nhất cô cũng không thích cùng người có tình cảm với mình qua lại gần gũi khi trong lòng đã có người mình thích.

Cô sợ bản thân khiến Tiết Hâm hiểu lầm, cho rằng mình còn cơ hội nên không muốn qua lại nhiều với anh, nhưng dù sao Tiết Hâm cũng là thanh mai trúc mã của thân thể này, thích cô cũng không phải là cái tội, cô cũng không muốn làm tổn thương đến anh nên luôn cố gắng biểu hiện bình thường lễ độ nhất có thể.

Không nghĩ tới, vậy mà anh lại vẫn theo cô sang đây.

"Haha..." Hàn Nhược Linh cười khan, "Hai bác không phản đối khi cậu đòi chuyển trường sao?"

"Sao lại không?" Tiết Hâm chép miệng, "Nhưng vì cậu tớ có thể làm tất cả! Cuối cùng thì bọn họ cũng bị tớ thuyết phục rồi, haha."

Hàn Nhược Linh nhíu mày, tỏ vẻ không vui, "Lần sau cậu đừng làm thế nữa. Tuy chúng ta là thanh mai trúc mã nhưng dù sao cũng chỉ là bạn mà thôi. Hiện tại là thời điểm quan trọng, cậu không nên khiến hai bác tức giận lo lắng mới đúng."

Lúc nói chuyện, Hàn Nhược Linh nhấn mạnh chữ 'bạn'.

Tiết Hâm không ngốc, lập tức nghe ra được ý của cô. Ý cười trên mặt anh hơi cứng lại, sau đó lại như không có chuyện gì, mỉm cười nói, "Rồi rồi tớ biết rồi. Đừng nói chuyện này nữa. Hôm nay tớ mới đến, còn chưa biết nhà ăn ở đâu đâu. Cậu dẫn tớ đi nhé?"

Hàn Nhược Linh khó xử nhìn qua Diệp Khinh Quân.

Diệp Khinh Quân rõ ràng không vui, thấy Hàn Nhược Linh nhìn mình tựa hồ dò hỏi ý kiến, chút cảm xúc không vui kia giảm bớt, nhưng vẫn hừ một tiếng, cất bước đi về phía nhà ăn.

Tô Kiêu và Từ Minh theo sau, hai người lúc lướt qua Tiết Hâm đều không thân thiện gì trừng mắt một cái.

Cái thứ gì từ nơi nào tới, còn dám tranh nữ nhân với Quân ca!

Hàn Nhược Linh nhìn bóng dáng có chút ngạo kiều của Diệp Khinh Quân, vui vẻ khẽ cười một tiếng, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Diệp Khinh Quân thả một câu 'đi thôi' rồi nhanh chóng đuổi kịp Diệp Khinh Quân.

Cảm giác được nuông chiều thật tốt.

Còn ấm áp chân thật quyến luyến khiến người vui vẻ hơn cả khi cô đang quen Trịnh Thiếu Hàn.