Sáng hôm sau, Nhật Hạ đến công ty. Như thường lệ, cô là người đến sớm nhất. Mà hôm nay có bất ngờ chính là Lục Hạo còn đến công ty trước cả cô. Người đàn ông vui vẻ chào hỏi cô:
“Chào buổi sáng! Nhật Hạ, cô có thể pha cho tôi chút cà phê được không?”
Nhật Hạ gật đầu:
“Dạ được!”
Pha xong rồi, Nhật Hạ mang vào cho Lục Hạo. Đặt tách cà phê lên bàn cô dè dặt hỏi:
“Lục tổng, sếp không sao chứ?”
Người đàn ông cười. Nụ cười mang chút gượng gạo:
“Nhật Hạ, em đang thương hại tôi?”
“Em… Em không có!”
Nhìn dáng vẻ lúng túng của cô mà Lục Hạo vậy mà lại bật cười.
“Tôi chỉ chọc em một chút. Yên tâm đi, chỉ là thất tình thôi mà. Không chết được!”
Vừa dứt lời, cánh cửa phòng của Lục Hạo được mở ra:
“Lục tổng, lão gia cho gọi người có việc."
Lục Hạo gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Lúc anh ta đi ra đến cửa gọi Nhật Hạ theo:
“Em đi cùng tôi. Nếu ba tôi có hỏi gì về kế hoạch sắp đến. Em trả lời hộ tôi!”
“Dạ vâng!”
Vì lý do đó, Nhật Hạ ngồi lên xe của nhị thiếu gia nhà họ Lục về thẳng Lục gia.
Không hổ danh là gia tài bạc tỷ kếch xù. Căn biệt thự như cung điện, từ cổng vào đến bên trong phải dùng xe hơi di chuyển. Tổng thời gian mất gần 10 phút.
Sân biệt viện được bao phủ bởi những loài gỗ quý có tuổi. Vừa bước xuống xe đã có người hầu mở cửa, giày của Lục Hạo sẽ được người hầu cúi xuống thay ra.
Đi vào bên trong phòng khách là những đồ vật dát vàng đắt tiền. Căn phòng tráng lệ, có ghế sofa bằng gỗ quý to lớn đặt giữa. Thân của chúng bằng 10 người khiêng lên
Ở chiếc ghế gỗ dát vàng, có ông lão chống gậy ngồi. Đây chắc hẳn là Lục lão gia.
Ánh mắt Nhật Hạ lướt qua người đang ngồi bên cạnh ông ta. Trong phút chốc, mắt của cô và Lục tam thiếu chạm nhau.
Hắn vì sao cũng có mặt ở đây?
Còn có một người đàn ông. Người vừa nhìn đã thấy thuộc dạng công tử ăn chơi, khó chịu. Chắc đây là Lục Nhật- đại thiếu gia nhà họ Lục. Hắn cười cười khinh miệt nói:
“Lão Hạo, đi họp chuyện gia đình mang thư ký riêng theo làm gì?”
Lục Hạo không thèm để ý đến người đàn ông đó mà cúi đầu chào Lục lão gia:
“Ba, con mới về!”
Lão già vung gậy về phía Lục Hạo rồi tức giận quát lên:
“Mày tính phá danh tiếng của Lục gia đúng không? Con đàn bà mang thai con của người khác mày cũng muốn cưới. Mày điên rồi hả? Hay là thế giới này, chỉ còn một mình ả ta?”
Tiếng quát của Lục lão gia khiến cho Nhật Hạ giật mình, bước chân lùi về sau. Vừa hay lúc ngẩng mặt, Nhật Hạ đúng lúc nhìn thấy nụ cười khinh bạc của Lục tam thiếu dành cho cô.
Lục Hạo quỳ xuống:
“Xin ba bớt giận. Do con rất yêu cô ấy!”
Đại công tử nhà họ Lục nói xỉa vào:
“Lục nhị, là cậu thương cô ta hay là yêu tiền của ba. Tìm đại một con đàn bà mang thai cưới về để ông già nhả tiền ra cho cậu?”
Lục lão gia tức giận, vừa thở hòng học vừa mắng:
“Mày im đi thằng ranh. Gia tài của nhà họ Lục cũng không đến phiên mày được hưởng.”
Lục đại công tử phẩy tay một cái. Hắn tựa lưng vào ghế lớn, ung dung lên tiếng:
“Muốn biết vì sao, đi mà hỏi con đàn bà đó!”
Quả nhiên vừa dứt lời, hai tên thuộc hạ mặc vest đen kéo tay người phụ nữ chia tay Lục Hạo ra. Anh ta có vẻ ngạc nhiên:
“Em, sao lại ở đây?”
Người con gái đó khóc lớn: “Em biết em không xứng với anh - Lục Hạo. Là Lục tam gia cho người chuốc say em rồi… Huhu… Em cùng người khác lên giường. Lúc đó em còn tưởng là anh… Em có lỗi với anh. Em xin lỗi!”
Vừa khóc lóc xong, cô ả bị 2 người khác lôi xuống.
Đại thiếu gia nhà họ Lục đứng dậy, hắn chậm rãi bước đến đứng sau lưng Lục Thần, tay đặt lên:
“Haha. Tam thiếu gia nhà họ Lục mà chơi bẩn như vậy. Không hổ danh là con trai của người hầu. Xuất thân thấp kém dù mang danh tam gia thì cũng mãi thấp kém như mẹ mày thôi!”
Lục Thần đứng dậy, vung nắm đấm vào mặt của Lục Nhật:
“Không cho mày xúc phạm mẹ của tao!”
Lục Nhật cũng vung tay đáp trả.
Lão gia nhà họ Lục đập gậy xuống đất:
“Người đâu mang roi lên cho ta!”
Thế là gia pháp được thực thi. Lục lão vung roi mây đánh thật mạnh vào lưng của hai người con. Nhưng ông ta đánh Lục Nhật 3 cái rồi ngưng. Vẫn tiếp tục vung tay với Lục Thần.
Lần đầu tiên, Nhật Hạ chứng kiến người đàn ông cao ngạo đó bị đánh. Đến cả khi bị đánh, hắn không thèm kêu đau một tiếng. Răng cắn chặt môi cam chịu.
Nhật Hạ nắm chặt lòng bàn tay. Đột nhiên trong lòng cô cũng khó chịu như hắn vậy. Cô muốn chạy ra ngăn lão Lục vung roi mà cô lấy tư cách gì chứ? Lấy thân, lấy phận gì chứ?
Lục lão đánh đến chiếc áo sơ mi của Lục Thần thấm đẫm chất lỏng màu đỏ. Đáng sợ!
Lục Hạo ngăn cản Lục lão gia:
“Ba. Bỏ đi!”
Lục lão hừ lạnh ném cây roi sang một bên rồi nói:
“Việc khánh thành khách sạn lần này giao cho Lục Nhật. Hơn nữa, 3 anh chuẩn bị tinh thần đi. Tối nay nhà chúng ta tổ chức tiệc rượu mừng con gái của Lão Hạc về nước. Ta nói trước, 1 trong 3 anh, ai đính hôn được với Hạc Phi Phi ta sẽ giao cho 5% cổ phần và 10 căn biệt thự làm quà! Lão nhị, mau vào đây với ta.”
Lục Hạo quay sang nhìn người hầu:
“Chuẩn bị phòng cho cô Triệu.”
“Dạ thưa nhị thiếu!”
Anh còn căn dặn Triệu Nhật Hạ:
“Nhật Hạ, em tạm thời ở lại đây. Anh có việc cần bàn bạc với ba.”
Nhật Hạ gật đầu đi theo người giúp việc của Lục gia. Quả nhiên là nhà họ rất giàu, căn phòng dành cho khách rất tiện nghi, rộng gấp mấy lần nhà của cô. Bởi vậy, ai cũng muốn làm con dâu nhà họ Lục. Gả vào hào môn rồi không cần phải lo cái ăn, cái mặc.
Nhưng Nhật Hạ thì không muốn. Cô chỉ muốn một cuộc sống bình thường là được. Đánh đổi giữa giàu sang và tình thân. Cô nhất định chọn tình thân.
Nhật Hạ quan sát một vòng bên trong phòng. Cô nhắm đến cái giường lớn mà bước đến. Bàn tay của cô gái chạm nhẹ lên giường. Chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc cho thật ngon. Vậy mà vừa nằm xuống giường đã nghe tiếng người vang lên.
Nhật Hạ vừa định hét lên, người trong chăn tung ra, túm lấy cô:
“Triệu Nhật Hạ, là tôi. Em hét cái gì?”
Cô mở to mắt, âm giọng rất nhỏ, hoảng sợ còn chưa tan:
“Lục tam thiếu, sao lại là ngài?”
Người đàn ông như ma, như quỷ bám lấy cô. Hắn vùi đầu vào cần cổ của cô hít một hơi. Cô tựa như thuốc phiện gây nghiện hắn vậy đó.
“Sao nào, tôi bị đánh như vậy em có đau lòng không?”
“Tôi…”
Bên ngoài đúng lúc truyền đến tiếng gõ cửa.
“Nhật Hạ, em có trong đó không? Mau mở cửa cho anh!”
Nhật Hạ xanh mặt. Người đàn ông ngoài cửa là Lục Hạo.
Lúc này Lục Thần ôm chặt lấy cô nói nhỏ:
“Trả lời hắn đi!”