Lục Thần bế Nhật Hạ vào bên trong phòng ngủ. Ném cô lên chiếc giường lớn. Toàn thân cô ướt sũng, từng giọt nước chảy xuống gương mặt đẹp không tì vết. Làn hơi lạnh của điều hòa phả ra lạnh ngắt khiến Nhật Hạ không ngừng run rẩy.
Có thật là do điều hòa hay là do ánh mắt tựa loài lang sói đang nhìn chằm chằm vào cô. Xem cô là con mồi từ từ mà gặm nhấm?
Lục tam thiếu ngồi xuống bên mép giường. Hắn ném cho cô chiếc khăn tắm.
“Tôi thích sạch sẽ. Mau vào tắm đi!”
Nhật Hạ nhận lấy chiếc khăn, vụng về leo xuống giường lớn.
Cô hướng về phía cửa nhắm mắt chạy.
“Rầm”
Lục Thần bị giật mình khi nghe tiếng động lớn. Cô gái đó ngốc nghếch đến mức tự mình đâm đầu vào cửa sao?
Thấy Nhật Hạ co người ôm đầu, hắn bước đến bế cô vào phòng tắm. Ôm cô đặt lên bồn rửa mặt.
Phòng tắm nhà hắn rộng bằng cả 3 phòng nhà cô cộng lại. Hoàn cảnh tốt như vậy không đủ sống hay sao mà phải đi tranh giành tài sản?
Con người mà, vốn dĩ không hài lòng với những gì mình đã có. Có được rồi lại muốn có nhiều hơn.
Cô còn nghe được nguyên nhân khác. Người ngoài đồn rằng, Lục tam thiếu là con riêng của Lục lão gia. Mà đứa con riêng này không được Lục lão tôn trọng.
Có phải vì nguyên nhân này?
Cho dù là nguyên nhân gì, cô đã vô tình bị cuốn vào cuộc chiến hào môn rồi!
Lục Thần dùng một ngón tay vén tóc mái của Nhật Hạ sang một bên, chầm chậm dùng khăn lau nhẹ vết máu ở trên trán cô.
Ánh đèn vàng ấm áp của phòng tắm rọi qua từng kẽ ngón tay, phản chiếu một gương mặt điển trai mà vô cùng nham hiểm. Lòng bàn tay hắn bất ngờ giữ chặt chiếc gáy trắng trẻo của cô:
“Tôi không ngờ em ham muốn tôi nhiều đến vậy. Nhưng mà em cũng không cần gấp gáp đến mức làm mình bị thương.”
Nhật Hạ nhíu mày lại, người đàn ông trước mặt cô tự tin đến vậy à? Phải nói đúng hơn là tự luyến. Cô dứt khoát nói:
“Tôi không có!”
“Vậy thì là gì?”
“...”
Lục Thần nhếch môi. Một ngón tay của hắn chạm vào xương quai xanh rồi dừng lại ở khe hở giữa ngực. Lòng bàn tay to lớn nắm chặt chiếc áo dứt khoát kéo xuống.
“Xoẹt”
Cúc áo sơ mi rơi tứ phía trên nền gạch bông cao cấp vang vọng vào lỗ tai của Nhật Hạ, khiến cô ngay lập tức đưa tay che đi bầu ngực căng tròn mơ hồ ẩn hiện trong lớp áo bra màu tối.
Hắn nghiến răng một cái dùng lực mạnh xé đi cái váy vướng víu, đem nó thô bạo ném xuống đất.
Lục Thần bóp chặt cằm cô:
“Nói cho em biết, sau này chỉ có thể nghe theo tôi. Nhưng không được quyền yêu tôi. Chỉ có thể làm con chó bên cạnh, mặc tôi sai khiến.”
“Con chó?”, Nhật Hạ lặp lại từng chữ.
Hắn vừa rồi còn dịu dàng với cô, quay lại dùng lời lẽ thô tục hung hắn ném đi một chút hy vọng, một chút rung động nhen nhóm.
Cũng tàn nhẫn lắm nhỉ?
Nhật Hạ nuốt nước mắt, giọng nói nghẹn ngào mà lại mang theo vẻ quật cường che đậy:
“Tam thiếu, ngài yên tâm đi. Tôi tuyệt đối sẽ không yêu ngài. Bây giờ cũng vậy. Về sau sẽ là như vậy!”
“Được!”
Hắn rất hài lòng. Bàn tay tiếp tục ngang ngược tách hai chân đang khép của cô ra, chen vào giữa. Hắn hỏi cô:
“Có từng làm qua?”
Nhật Hạ lắc đầu:
“Chưa từng!”
Từ trước đến nay, nhà cô không có khá giả. Ngoài việc học và về nhà giúp mẹ ra, quay đi quay lại là hết một ngày. Cô hoàn toàn không có thời gian để yêu. Lục Thần bế cô ra bên ngoài.
Hắn dịu dàng bế cô ra khỏi phòng tắm đặt lên giường lớn:
“Vậy thì học trước rồi mới thực hành.”
Chuyện này cần phải học sao? Cô nhăn nhó khó hiểu. Như biết được ý cô, hắn nói rằng:
“Tôi thích phụ nữ chủ động. Không thích một con cá chết nằm đó bất động. Cô hiểu ý tôi không?”
“Tam thiếu, chắc người có nhiều kinh nghiệm yêu đương nhỉ?”
Lục Thần thật sự muốn tát cho cô gái trước mặt một cái. Cô hỏi câu này có phải khinh thường hắn quá rồi không?
“Còn phải hỏi?”
Hắn bật tivi lên, chỉnh âm lượng cao nhất.
“Tôi vào trong tắm. Cô từ từ xem!”
m thanh trên màn hình như có sức xuyên thấu. Xuyên qua màng nhĩ phá thủng sự trong sáng của cô.
Triệu Nhật Hạ lấy cái gối, dứt khoát vùi đầu vào trong đó.
Trốn được lúc nào hay lúc đó!
Lục Thần tắm xong chỉ quấn 1 chiếc khăn mỏng đi ra. Lúc nhìn lên giường không thấy cô đâu. Hắn còn tưởng cô bỏ trốn. Không nhờ cô gái đó lại đắp chăn còn ẩn vào trong gối.
Lục Thần một tay ném cái gối ra. Túm chặt tay Nhật Hạ, ôm chặt cô vào lòng không để cô cử động,
“Tại sao không xem?”
Nhật Hạ muốn giãy khỏi tay hắn, nhưng hắn lại ôm quá chặt.
Khuôn mặt ửng hồng mất tự nhiên.
“Tôi ngại!”
“Ngại cũng phải xem!”
Tay Lục Thần chỉ hình ảnh trên màn hình.
“Cái này là quỳ xuống, hiểu không?”
Nhật Hạ nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc.
Hắn lại phả làn hơi vào cổ cô, giọng nói khàn khàn:
“Em thấy nóng chưa?”
Không thấy cô trả lời hắn dứt khoát dùng đầu lưỡi trêu ghẹo cần cổ cô.
Từng tấc tế bào của Nhật Hạ dựng lên cực độ.
“Tam thiếu…”
“Ưm…”