Còn chưa trả lời, bọn họ nghe được tiếng trẻ con khóc ở trong phòng.
"Oa... Oa..."
Lục Hạo đứng dậy hiến về phía chiếc nôi bế đứa bé lên vỗ về.
"Hắn có con?"
Lục Thần không trả lời câu hỏi của Nhật Hạ mà kéo cô đi. Hai người đi vào lối thoát hiểm.
"Lục tam gia, chuyện này là thế nào? Ngài giải thích được rồi đó!"
"Tôi cũng như em vừa mới biết anh trai mình có con."
Trước kinh ngạc của Triệu Nhật Hạ, Lục Thần không giải thích thêm nữa mà kéo cô đi theo hắn.
Hắn đưa cô xuống bãi xe của bệnh viện. Tại đây có một chiếc xe màu đen đậu sẵn chờ đón bọn họ.
Cô không đủ kiên nhẫn nên hỏi hắn:
"Lục Tam gia, rốt cuộc ngài muốn đưa tôi đi đâu?"
"Tôi đưa em đi gặp người hại gia đình của em."
Nói đến đây, Nhật Hạ mới chịu ngồi vào trong xe yên vị. Xe chở bọn họ đi đường vòng rất lâu. Sau đó bắt đầu đi lên trên núi. Rồi dừng lại trước một căn nhà bỏ hoang.
Tài xế trên xe nhắc nhở:
"Lục Tam gia đã đến nơi. Người ở bên trong!"
"Được!"
Lục Thần bước xướng trước, hắn vòng qua mở cửa xe cho cô.
"Triệu Nhật Hạ, vào trong đi. Tôi không hại em!"
Nghe được lời này, cô yên tâm hơn nhiều, cô đặt chân xuống xe đi vào bên trong.
Căn nhà trước mặt dường như đã bỏ hoang rất nhiều năm. Rêu phong phủ kín cả lối đi. Giẫm lên đám cỏ mới đến được cửa của căn nhà. Lúc đẩy cửa vào, Nhật Hạ phát hiện bên trong có người đàn ông bị trói quỳ.
Tại đó còn có hai tên thuộc hạ ngồi canh. Thấy Lục Thần, bọn họ nhanh đứng dậy chào hắn:
"Lục Tam gia, người chúng tôi đã bắt được. Chính hắn ra tay phóng hoa."
Nghe đến đây, Nhật Hạ dường như mất bình tĩnh. Cô tiếng lên nhìn chằm chằm vào hắn. Lòng bàn tay nắm chặt, đau lòng hỏi:
"Tại sao?"
Càng hói càng kích động hơn:
"Đó là mạng người ngươi biết sao? Tại sao lại làm như vậy?"
Người đàn ông ban đầu quay mặt, hắn còn phun nước bọt không thèm trả lời cô. Đến khi Lục Thần tiến lại cho hắn một cú đấm hắn mới van xin:
"Lục tam gia, chuyện này là có người ép tôi làm!"
'Là ai?"
Hắn vừa khóc vừa van xin:
"Lục tam gia, ngài tha cho cái mạng chó của tôi đi. Tôi thật sự không muốn là vậy!"
"Nói nhiều làm gì? Tao đếm đến 3."
Dứt lời, Lục Thần bắt đầu đếm ngược. Người đàn ông lắc đầu vẫn kiên quyết im miệng.
"Một..."
Hai tên thuộc hạ đem con dao nhọn ra vuốt nhẹ má của hắn. Từng đầu lông tơ trên người hắn dựng thẳng lên.
Tên đàn ông đó dùng răng cắn chặt môi. Đúng vậy, hắn có gan phóng hỏa thì trò này làm sao doạ được hắn.
Hai tên thuộc hạ nhìn vào Lục Thần. Chỉ một cái gật đầu, một trong số hai người họ lập tức lấy một tay của tên đàn ông đó ra đặt xuống nền gạch.
Lục Thần tiếp tục đếm đến hai. Con dao đã ghim xuống tai hắn.
Câu nói tiếp theo doạ người đàn ông:
"Đợi đến khi ta đếm đến ba, cái tay của người chắc không còn ở trên người ngươi nữa."
Dứt lời, Lục Thần đếm thật. Con dạo ghim xuống một nửa, người đàn ông không chịu đau được hắn vội la lên:
"Là Lục nhị thiếu gia. Người sai khiến tôi là Lục nhị thiếu."
Kết quả này cô đã biết nhưng khi nhớ lại gương mặt hiền từ của Lục Hạo cùng cử chị dịu dàng của hắn, cô đúng là không thể tin được.
Nhật Hạ khuyu xuống.
"Tại sao? Tại sao hắn lại làm như vậy? Huhu."
Lục Thần ra hiệu cho hai tên thuộc gia áp giải người đàn ông kia đi. Sau đó, hắn quay lại nói với Triệu Nhật Hạ:
"Em còn nhớ lúc trước khi gặp tai nạn tôi đã nói gì với em không?"
Cô đang khóc thì gật đầu. Hắn tiếp tục nói:
"Lúc đó tôi muốn về cho em nghe tận tai, thấy tận mắt. Mà kết quả thì... Em cũng biết rồi đó!"
Nói xong, hắn cúi người xuống xoa đầu cô:
"Vậy người phụ nữ, còn có đứa bé?"
Lục Thần gật đầu:
"Người đàn bà đó là em gái của tên giết người mà em đứng ra làm chứng!"
Nói đến đây Nhật Hạ càng khiếp sợ hơn. Giọng cô run lên:
"Vậy thì ngay từ đầu anh đã biết sao Lục Thần?"
Cô bắt đầu trở nên kích động:
"Vậy cho nên sau đó anh mới tìm tôi đến tiếp cận Lục Hạo? Vậy là ngay từ đầu anh đã biết thế sao anh không ngăn cản hắn? Anh lại đợi đến lúc gia đình tôi chìm trong biển lửa mới ra tay thanh toán viện phí?"
Nói đến đây cô hoàn toàn thất vọng về Lục Thần. Cô lấy tay nhìn đập mạnh xuống nền gạch như trút hết mọi đau lòng và oán hận:
"Tại sao? Tại sao anh lại có thể tàn nhẫn đến như vậy? Lục Thần? Huhu..."
"Anh có thể ngăn cản hắn mà. Ba mẹ tôi và cả em tôi sẽ được sống..."
"Nhật Hạ, em nghe tôi nói đi có được không?"
Cô đưa tay bịt tai lại. Nước mắt thi nhau rơi xuống:
"Tôi không muốn nghe!"
Vì không chịu được đã kích nên Nhật Hạ ngất xỉu ngay tại chỗ.
"Nhật Hạ, tỉnh lại đi. Em tỉnh lại đi!"
Hắn vừa gọi vừa vế cô lên.
"Người đâu. Mau đưa ta về biệt phủ!"