Lục Thần vừa về Lục gia thì lão Lục đã ngồi ở giữa nhà đợi sẵn.
"Tên súc sinh, quỳ xuống cho ta!"
Lục Thần không muốn quỳ nhếch mép một cái:
"Tại sao tôi phải quỳ?"
Lục lão gia đứng dậy hướng về phía Lục Thần. Hai người nhìn nhau. Sau đó bàn tay đầy gân của Lục lão vung lên:
"Chát"
"Thằng khốn nạn! Sao mày có thể làm hại đến chị dâu của mày, đứa nhỏ mà có mệnh hệ gì mày chịu trách nhiệm đi? Còn ép con bé Hạc Phi Phi hủỷ hôn?"
"Chị dâu cái gì?"
Lục Thần không hiểu hắn nhíu mày:
"Rốt cuộc ba muốn nói cái gì?"
"Mày hại chị dâu của mày bị xe tông nhập viện. Đứa trẻ không biết có giữ được hay không kia kìa!"
"Ba nói sao? Cô ấy bị xe tông? Hiện tại đang ở đâu?"
"Mày biết để làm cái gì?"
Lục Thần không thèm nghe nữa, hắn nhanh chân bước đi. Mà những hành động của hắn làm lại càng chọc tức
Lục lão:
"Còn chối? Người đâu trói nó lại đánh nó cho ta!"
"Dạ."
Đám thuộc hạ bắt đầu quay quanh Lục Thần. Ánh mắt hắn đỏ ngầu. Bây giờ cái hắn quan tâm chính là người con gái đó.
"Tránh ra!"
"Lục tam thiếu, xin ngài chịu khóc!"
"Ta nói các ngươi tránh ra!"
Lúc này, Lục lão ngồi xuống:
"Đứa nào không cản nổi nó thì đi mà nghỉ việc đi!"
Quảnhn đn người xong ln trói hắn lại. Lúc này từng chiếc roi vungxuống khiến da thịt hắn rách ra. Ánh mắt hắn như hóá điên, từng đường gân đỏ nổi trên gương mặt hắn. Hắn nắm chặt lòng bàn tay. Bây giờ ai muốn đánh hắn cứ việc đánh. Hắn không quan tâm.
"Các người đánh nhanh lên. Ta còn đi gặp cô ấy!"
"Chát."
"Chát."
Bọn họ đánh mạnh đến mức hắn phun ra máu tươi. Quản gia đừng bên cạnh chịu không được lên tiếng thay hắn.
"Lục lão gia, Lục tam thiếu biết lỗi rồi. Ngày còn đánh nữa, cậu ấy chết mất!"
"Dừng lại!", Lục lão nói xong quay lưng rời đi.
Mắt Lục Thần đỏ như máu. Hắn không quan tâm đến vết thương mà kiên cường đứng dậy.
Mà còn chưa đứng thắng đã ngã xuống ngay lập tức. Mấy tên thuộc hạ đỡ hắn, nhưng hắn quát lên:
"Cút hết đi!"
Thấy hắn như hóá điên chẳng ai dại gì mà dám đỡ.
Thân ảnh cao lới kia quật cường thẳng người. Từng bước chân hắn nặng nề như đeo gông nhưng hắn chỉ muốn đến bệnh viện ôm lấy người con gái đó.
Hắn không nghĩ cả đời sẽ giành tình cảm cho ai. Mà trong giây phút này, hắn nhận ra bản thân từ lúc nào đã yêu
Triệu Nhật Hạ rồi.
"Triệu Nhật Hạ!"
Hắn nén đau bước nhanh. Gấp gáp lái xe đến bệnh viện. Hắn vào bên trong đưa tay nắm lấy cổ áo của nhân viên tiếp nhận:
"Triệu Nhật Hạ đang ở phòng nào? Nói!"
Tiếng hét của hắn là nhân viên run rẩy:
"Khoa sản lầu 5."
Hắn buông tay loạng choạng ấn thang máy. Mà vì lúc này có nhiều người vào thăm bệnh, một thang bị kẹt, một thang bảo trì.
"Khốn kiếp!"
Hắn đi vào trong lối đi bộ nhanh chóng leo lên tầng. Mà mỗi bước chân của hắn động đến vết thương ở lưng khiến máu chảy ra.
"Triệu Nhật Hạ, cả đời này em không thể rời xa tôi được đâu!"
Leo đến tầng 5, hắn đẩy cửa bước ra. Đập vào mắt hắn là Lục Hạo đang dìu người hắn yêu. Máu ghen dồn lên não.
Hắn bước đến hất Lục Hạo ra:
"Cút cho tôi!"
Nhìn Lục Hạo ngã về sau, Triệu Nhật Hạ chặn lại:
"Lục tam thiếu, anh muốn làm cái gì?"
Hắn nắm lấy tay cô:
"Triệu Nhật Hạ, đi theo tôi!"
"Tại sao tôi phải đi theo anh?"
Hắn mặc kệ tất cả ôm cô gái nhỏ vào lòng:
"Tôi yêu em. Bây giờ tôi không cần gì cả chỉ cần có em. Đi, chúng ta đi!"
Lục Hạo đứng dậy, ôm tay đứng phía sau. Hắn tiến lên kéo Nhật Hạ về phía mình.
Một cô gái đứng giữa hai người đàn ông. Bị hai người giăng co.
Mà chính vào lúc này, Lục Thần nắm tay cô rất chặt không biết thế nào là ân cần và dịu dàng. Hắn ra sức hung hăng kéo cô về phía mình.
Mặc cho Nhật Hạ kêu lên:
"Đau!'
"Tôi đau ngài có nghe không?"
"Tôi không cần biết, em phải đi theo tôi!"
Hắn yêu cô sao? Lời yêu của hắn khiến cô nghi ngờ. Hắn thật chất chẳng biết gì đến cái gọi là tình yêu. Hắn chỉ yêu bản thân mà thôi.
Trái lại, Lục Hạo nhanh chóng buông tay Nhật Hạ ra. Mà chính vì cử chỉ này đã làm cô cảm động.
Cô nhất quyết hất Lục Thần vừa nói vừa khóc:
"Lục Thần xin ngài tha cho tôi. Ngài hại mẹ con tôi chưa đủ thê thảm hay sao?"
Lời này rơi vào lỗ tai khiến hắn cảm thấy nhói ở tim. Hắn đưa tay đặt lên ngực, trái tim hắn như thắt lại.
Người như hắn cũng biết đau lòng?
Hắn nhìn cô, nước mắt tự chảy ra. Lời nói nghèn nghẹn khó khăn bật thành tiếng:
"Tôi nói không có, em có tin không?"
Triệu Nhật Hạ cười khấy, đôi mắt chứa đầy thù hận:
"Lục Thần, trước đây ngài nói tôi là con chó do ngài nuôi. Vậy cho nên chuyện ngài làm không cần giải thích với tôi! Sau này, chuyện của tôi không liên quan đến ngài! Nếu sau này có gặp lại, ngài cũng nên gọi tôi hai tiếng: chị dâu."
"Em một tiếng là chị dâu. Hai tiếng là chị dâu. Hắn cho em uống bùa mê thuốc lú rồi đúng không?"
Hắn càng nói càng nắm giật tay cô kéo đi. Mà cô thì kiên quyết ghì lại.
Nhìn cảnh này, Lục Hạo đắc ý ở trong lòng. Hắn tiến chặn Lục Thần lại:
"Lục Thần, ở đây là bệnh viện. Nhật Hạ đang rất yếu!"
Khoé mắt hắn giật giật, nhìn cổ tay cô đỏ hắn mới giật mình buông ra.
Còn Lục Hạo thừa cơ ôm lấy cô hỏi:
"Em không sao chứ?"
Cô lắc đầu: "Không sao!"
Lục Hạo dìu cô về phòng. Khi quay đi, thậm chí cô còn không dám nhìn Lục Thần một lần.
Cô sợ nhìn hắn cô lại không nỡ từ bỏ. Tình cảm cô dành cho hắn vẫn còn. Không phải ngày một ngày hai mà có thể cắt đứt.
Chuyện cô làm có thật sự tàn nhẫn với hắn không? Nhưng có là gì so với chuyện chính hắn đã làm.
Nếu như hắn vì tranh giành tài sản mà mất đi lương tâm. Thì người như hắn hoàn toàn không xứng đáng có được tình yêu!