Chờ rất lâu trong bệnh viện. Cuối cùng, bác sĩ ra cửa phòng cấp cứu thông báo rằng Triệu Nhật Linh - em của Nhật Hạ đã qua cơn nguy kịch. Nghe được câu nói này, Nhật Hạ ngồi bệt xuống. Trái tim đang treo lơ lửng hoàn toàn được tháo xuống.
Mà câu tiếp theo của Bác sĩ khiến cô sụp đổ.
“Cô Triệu, tiền viện phí chưa được thanh toán. Cô vui lòng nộp thêm giúp bệnh viện!”
Nhật Hạ biết là ý của Lục Thần. Cô gật đầu nói với bác sĩ:
“Tạm thời chuyển em tôi về phòng chăm sóc đặc biệt tiếp đi. Chuyện viện phí tôi sẽ đóng đủ.”
“Được thưa cô Hạ.”
Nhật Hạ lấy tay đập lên nền gạch lạnh lẽo kia gào lên bất lực:
“Rốt cuộc tôi phải làm sao mới hài lòng anh đây hả Lục tam thiếu!”
Bây giờ là 3 giờ sáng, Nhật Hạ không hề thấy mệt mỏi mà đặc biệt tỉnh táo.
Cô bắt xe đến biệt thự của Lục tam thiếu. Cô lớn tiếng gọi:
“Lục Thần, anh mau ra đây cho tôi!”
Người gác cổng ngăn cô lại:
“Cô Triệu, Lục tam thiếu có căn dặn, nếu cô muốn gặp ngài ấy phải quỳ ở đây. Quỳ đến khi nào ngài ấy đồng ý thì thôi!’
Hắn chính là cọng rơm cứu mạng. Không có hắn, em cô phải làm sao? Vừa rồi còn hùng hổ, bây giờ cô như con thỏ nhỏ co người khép nép.
Nhật Hạ cắn răng quỳ xuống. Cô nhờ gác cổng chuyển lời:
“Nói với Lục tam thiếu, ngài ấy muốn tôi quỳ bao nhiêu cũng được. Xin đừng để bệnh viện đuổi em tôi!”
“Được! Cô tự nhiên quỳ. Tôi sẽ chuyển lời!”
Nhật Hạ không biết nên cười hay nên khóc. Quỳ mà cũng có thể dùng cùng với hai chữ “tự nhiên"?
Xem ra Lục tam gia nuôi thuộc hạ rất giỏi. Lạnh lục, tàn độc giống như hắn vậy.
Vậy là Nhật Hạ chịu quỳ. Cô quỳ từ 3 giờ sáng đến 12 giờ trưa. Từ giá rét cho đến nắng gắt.
Mà Lục Thần ngủ dây, hắn đứng trước cửa phòng ngủ tầng 2, thong dong cầm ly rượu đỏ lắc nhẹ mấy vòng nhìn người con gái đang khổ sở quỳ dưới sân. Giống như thứ để hắn tiêu khiển vậy.
Lúc vô tình ngẩng đầu, dưới cái nắng chói chang Nhật Hạ thấy được ý cười nồng đượm của người đàn ông.
Nói Lục Hạo thì thiên thần thì Lục Thần chính là ác quỷ. Cười trên sự đau khổ của người khác.
Quỳ lâu, Triệu Nhật Hạ chịu không nổi nữa. Cô choáng váng đầu óc, cả người mất hết sức lực ngã xuống.
….
Nhật Hạ tỉnh dậy là lúc nửa đêm. Màn đêm len lỏi vào căn phòng tối không bật đèn.
Người đàn ông như ác ma tựa lưng ngồi ở ghế sofa, âm giọng lạnh như băng:
“Tỉnh rồi à?”
Nhật Hạ vén chăn ngồi dậy, cô hạ giọng năn nỉ:
“Lục tam thiếu, tôi biết mình sai rồi. Xin ngày đừng cắt viện phí điều trị của em tôi!”
Hắn nhìn người con gái yếu ớt ngồi trên giường không nhịn được mà đứng dậy đi về phía cô.
Bàn tay vừa chạm đến cằm đã bị Nhật Hạ né tránh. Hắn nhíu mày hỏi:
“Em tránh tôi? Đừng nói với tôi là em đã phải lòng tên khốn Lục Hạo kia rồi nhé?”
Nhật Hạ nghiến răng, Lục Thần hắn điên rồi sao? Cô đã làm gì mà hắn lại nói cô thích Lục Hạo?
Nếu đã nghĩ như vậy thì trực tiếp để hắn tin tưởng luôn:
“Đúng vậy! Tôi thích ngài ấy. Nhưng tôi sẽ vẫn giúp ngài. Miễn sao tôi và ngài cùng có lợi là được. So giữa ngài và ngài ấy, ít nhất Lục Hạo không hành hạ tôi như ngài.”
“Tôi hành hạ em?”, hắn cười như không cười.
Lời của Nhật Hạ khiến mặt của người đàn ông trước mắt tối sầm lại, hắn bóp chặt cằm cô hơn.
“Tôi kêu em đi quyến rũ hắn. Không cho phép em yêu hắn. Nhật Hạ, cả đời này, em đừng nghĩ đến việc yêu ai! Nhiệm vụ huỷ bỏ!”
Nhật Hạ chớp mắt, trong phút chốc cô nghĩ rằng người đàn ông trước mặt hình như có cảm tình với mình có đúng không?
Đột nhiên trái tim cô đập nhanh hơn một chút. Nhưng ở miệng vẫn cứng rắn nói:
“Lục thiếu, thích là thích. Không tự nhiên nói không thích liền không thích!”
Hắn đưa tay xuống bóp chặt cổ cô. Trong ánh mắt chứa đầy những tia máu đỏ đáng sợ. Bàn tay hắn vung lên.
“Chát”
Khóe miệng cô bật máu tươi.
Hắn không thương xót mà còn lớn giọng:
“Tôi nói cho em biết. Cả đời này tôi không cho phép em yêu bất cứ ai. Cả đời này chỉ có thể nằm dưới thân tôi. Hầu hạ cho tôi!”
Hắn nói xong đẩy ngã cô xuống giường. Nhật Hạ biết hắn sắp làm gì nến bò chạy.
“Thả ra! Anh đúng là ác ma!”
Người đàn ông rất nhanh đã nắm lấy cổ chân cô, kéo cô về phía hắn. Cả cơ thể to lớn áp lên người cô.
Hai cánh tay hắn áp tay cô chế ngự ở đỉnh đầu:
“Triệu Nhật Hạ, em có gan nói lại lần nữa!”
Nhật Hạ cười như không cười:
“Lục tam đại thiếu gia, nếu ngài đã muốn. Tôi lặp lại cho người nghe. Ngài đúng là một ác ma! Lục Hạo mới là thiên thần!”
“Khốn kiếp! Dẹp ngay cái suy nghĩ đó. Tôi sẽ cho em biết làm người của tôi thì đừng hòng nghĩ đến tên đàn ông khác.”
Triệu Nhật Hạ cũng cứng đầu:
“Chẳng phải người nói tôi là con chó? Từ bao giờ trở thành người của ngài?”
Lục Thần tức giận, lòng ngực hắn nén đầy bực bội. Lần đầu tiên có người dám chọc giận hắn. Chỉ chờ tìm được người thích hợp để trút giận. Mà người đáng nhận lấy chính là Triệu Nhật Hạ.
“Triệu Nhật Hạ, gan của em cũng lớn lắm! Được thôi! Tôi khiến em sẽ phải van xin tôi!”
Hắn cùng đầu lưỡi càng quét bên trong khoang miệng cô. Quấn lấy đầu lưỡi cô mút mạnh không buông.
Hắn là ai chứ? Còn có thể dùng cách gì để người khác van xin?
“Triệu Nhật Hạ, em đáng bị trừng phạt!”
“Ưm…”, Nhật Hạ đáp lời hắn bằng tiếng bật thanh khó khăn.
Nghe được âm thanh đó, khóe môi Lục Thần công lên. Đôi môi ẩm ướt của hắn sau một hồi cắn nuốt môi Nhật Hạ cuối cùng cũng chịu buông ra.
“Triệu Nhật Hạ, có phải cái váy này là tên khốn Lục Hạo mua cho em không?”
“...” , cô quay mặt không trả lời.
“Được lắm!”
Bàn tay hắn dứt khoát xé toạc chiếc váy trên người cô xuống:
“Xoạc!”
Tiếng vải bị xé rách chọc thủng màng nhĩ của cô. Trực tiếp phá huỷ suy nghĩ vùng vẫy của Nhật Hạ.
Hắn bắt đầu di chuyển xuống phía bên dưới phiêu du trên làn da trắng mềm của cô. Không chút nể nang, không chút nhẹ nhàng mà ngông cuồng, mạnh bạo hệt như tính cách của hắn vậy.
Lục Thần mắng chửi:
“Chết tiệt!”
Thân thể kiều diễm phô bày trước mắt. Xem ra hắn càng không thể nhẹ nhàng với cô được, đôi môi gặm cắn từng tấc da thịt cô đến toàn là chi chít dấu hôn. Hắn hôn lên đầu ngực cô. Nhìn cô cắn răng nức nở càng khiến hắn yêu chết dáng vẻ này.
Ở trên cơ thể của người con gái này toả ra mùi hương vô cùng đê mê khiến hắn mê đắm không tài nào dứt ra được. Chợt trong phút giây này hắn nghĩ mình sai rồi. Sai khi bảo cô đi mê hoặc tên khốn Lục Hạo kia.
Có phải hắn đã rung động?
Không thể nào!
Hắn càng không biết, Triệu Nhật Hạ nói vậy là để chọc giận hắn. Bị hắn trêu chọc đến khó chịu, Nhật Hạ đạp loạn:
“Ưm… Tránh ra!”
Triệu Nhật Hạ cau mày, dùng chút sức lực cựa quậy trong lòng hắn. Muốn người đàn ông trực tiếp cút khỏi người cô. Nhưng động tác của cô lại như đang mời gọi hắn.
Lục Thần cười khẩy: “Đúng là không biết tự lượng sức! Nhật Hạ khi nào em cầu xin tôi, tôi sẽ suy nghĩ tha cho em!”
“Không!”
Yết hầu hắn khẽ dao động, miệng hắn mở ra nhắm vào bầu ngực căng tròn mà mút.
Nhật Hạ ngượng ngùng không còn cách khác chỉ biết nhắm mắt chịu trận. Âm thanh bật từ môi ra khiến hắn càng điên cuồng hơn
“Ưm… Ưm… Đừng…”
“Nhật Hạ, cầu xin tôi tha cho em đi!”
“Không... Ưm…”
Nhật Hạ lấy tay che miệng, cố ngăn những tiếng rên rỉ nức nở phát ra từ miệng. Lục Thần còn chưa nghe được lời cầu xin, hắn liên tục dùng lưỡi kích thích cô, mút mát hai hạt châu đỏ sưng cứng lên.
“Lục Thần, tên khốn kiếp!”
Người đàn ông này hắn chỉ biết bắt nạt cô thôi.
Nhật Hạ bật khóc. Tiếng khóc của cô làm người đàn ông chững lại. Trong phút chốc, mi mắt hắn khẽ xao động.