Hóa Ra Tôi Yêu Em

Chương 1: Nhân chứng




“Nhân chứng, cô có dám thề trước toà những gì mình nói là sự thật hay không?”

Triệu Nhật Hạ đặt tay lên quyển kinh thánh, mắt hướng về quan toà:

“Triệu Nhật Hạ, tôi xin thề trước toà án tối cao và các vị bồi thẩm đoàn. Những lời Triệu Nhật Hạ tôi nói là sự thật. Nếu có nửa lời gian dối tôi sẽ bị truy cứu theo pháp luật.”

“Tòa tuyên án, hung thủ cố ý giết người. Tuyên án tử hình!”

Triệu Nhật Hạ bước ra khỏi tòa án tối cao. Cô đã bị hàng ngàn người bao gồm cả phóng viên quay quanh.

“Cô Triệu, cô đúng là một người tốt!”

“Nhờ cô lấy lại công bằng, rửa oan cho nạn nhân!”

Triệu Nhật Hạ đứng trước hàng ngàn ống kính. Tin tức cô trở thành nữ anh hùng truyền đi khắp nước. Có lẽ đó là thời khắc huy hoàng nhất đối với một sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường.

Triệu Nhật Hạ năm nay 22 tuổi. Chiều cao 1m7, thân hình hoàn hảo. Nước da trắng như tuyết. Tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc ngành quản trị kinh doanh. Hôm nay là một nữ anh hùng được cả nước tung hô. Vốn dĩ con đường phía trước cô cùng sáng lạng.

Triệu Nhật Hạ lên chiếc xe taxi về nhà. Đi được nửa đường, giao thông đột nhiên ùn tắc nghiêm trọng.

Hàng xe di chuyển trên đường tấp vào hai bên để nhường đường cho xe cấp cứu và cứu hoả.

Bác tài xế lắc đầu than thở: “Không biết lại xảy ra chuyện gì. Gần đây khí hậu nóng bức. Chắc lại cháy ở đâu đó!”

Triệu Nhật Hạ đang lướt tin tức trên điện thoại, mặt cô đột nhiên biến sắc. Tin tức đăng khu nhà cô ở đã xảy ra vụ cháy nghiêm trọng.

“Bác tài có thể đi nhanh hơn một chút không?”



“Cô gái, cô nhìn xem phía trước tắc đường kìa. Xe máy nó chèn qua thế này làm sao mà đi?”

Triệu Nhật Hạ nôn nóng sợ nhà cô xảy ra chuyện nên gọi về cho gia đình. Gọi cho cha mẹ không ai nghe máy. Gọi cho em trai cũng không ai nghe.

Cô trả tiền taxi rồi ôm balo chạy về.

Về đến đầu hẻm, cô thấy khói bốc lên nghi ngút. Linh tính có chuyện chẳng lành, Triệu Nhật Hạ vẫn cố giữ bình tĩnh vào sâu trong hẻm.

Trước mắt cô khối đen bay lên ngập trời. Thứ duy nhất cô còn nhìn thấy đó là một cánh tay đen xì giơ ra trong ngọn lửa. Và cánh tay đó có chiếc vòng ngọc phỉ thuý của mẹ.

Triệu Nhật Hạ gào thét chen qua đám đông:

“Mẹ ơi… Cứu mẹ tôi!”

Ngay giờ phút này cô chỉ muốn nhảy vào trong cứu gia đình của mình. Tiếng gào từ căn nhà cháy vọng ra nghe bi thương vô cùng.

Một người lạ đưa tay ngăn cản cô lại. Hắn nói nhỏ vào tai cô:

“Là tại cái miệng của mày đó!”

Người đàn ông chen qua đám đông rồi đi mất.

Hoàn cảnh này, Triệu Nhật Hạ như bị rút hết sức lực. Trước khi căn nhà nổ tung, lính cứu hoả đã thành công đưa được em trai của Nhật Hạ ra khỏi đám cháy.

“Cha mẹ…. Đừng bỏ rơi tụi con!”



Nhật Hạ ôm em trai: “Nhật Linh, tỉnh dậy đi! Triệu Nhật Linh.”

Ngày huy hoàng trở thành ngày kinh hoàng. Triệu Nhật Hạ ngất xỉu. Hai chị em cô được đưa đến bệnh viện, khi cô tỉnh lại thì em cô đang trong phòng cấp cứu.

Y tá đưa cho Nhật Hạ giấy đóng tiền viện phí chi phí của ca phẫu thuật lên đến vài trăm triệu.

Triệu Nhật Hạ quỳ xuống cầu xin:

“Xin cô hãy cho tôi thời gian, nhà tôi cháy hết rồi không còn gì nữa rồi.”

“Nếu không có tiền thì ca mổ khó mà diễn ra.”

Nhật Hạ khóc nấc lên. Là lỗi tại cô. Tất cả là tại cô mà ra.

Cho đến khi một người đàn ông đi lướt ngang qua cô rồi nhìn nhìn cô một cách khó hiểu, lúc đó y tá lại nói với cô tiền viện phí của hai chị em cô đã được người đàn ông đó thanh.

Triệu Nhật Hạ đuổi theo gọi ông ta:

“Anh gì ơi là anh đóng tiền miễn phí giúp tôi đúng không?”

Người đàn ông đó quay lại đưa cho cô tấm danh thiếp:

“Người giúp cô không phải là tôi. Tôi chỉ theo lệnh mà đóng tiền thôi. Người đó hẹn cô 6:00 chiều mai đến địa chỉ trên này gặp mặt.”

Triệu Nhật Hạ cầm tấm danh thiếp trầm ngâm.

“Lục Thần? Đây chẳng phải là tam đại thiếu gia nhà họ Lục sao?”