Hóa Ra Tôi Là Mỹ Cường Thảm

Chương 13: Chào quản lý Chu, Cố Tông ở đây




Lúc Tiết Minh Lãng biết Tịch Dã tới, là khi buổi diễn đã kết thúc.

Hắn và Tô Thanh Duyệt có một phòng trang điểm riêng, tương đối sâu bên trong, lại yên tĩnh, cho dù nhân viên công tác xung quanh có nghe thấy gì, cũng không ai dám bàn tán xôn xao.

Vẫn là quản lý của hắn nhắn qua WeChat: [[Hình ảnh] [Hình ảnh], lại tới nữa, Tịch Dã đúng là âm hồn bất tán, tôi không có ở đó, cậu và Thanh Duyệt phải chú ý hơn.]

Mười phút sau, đối phương lại nhắn thêm vài câu:

[...Hình như nghĩ sai rồi, Tịch Dã là tới đón Cố Tông, cậu ta sẽ không thật sự coi trọng người ta đi, chẹp chẹp, trâu già gặm cỏ non, chơi vui như vậy, làm mất công tôi liên hệ với bên quan hệ công chúng.]

[Tóm lại cậu với Thanh Duyệt không có chuyện gì là tốt rồi, hợp đồng tôi đã giải quyết, yên tâm đi.]

Cử động ngón tay, Tiết Minh Lãng click mở hai tấm ảnh chụp mờ trên cùng, thanh niên tóc đen ăn mặc giản dị, không quan tâm đến việc bị chụp ảnh, dáng người cao gầy, thản nhiên lại thong dong, bị ngoại giới đánh giá biểu tình cũng không thay đổi, cho dù không lộ mặt, vẫn có thể khiến người khác phải để mắt đến.

...Giống như những lần trước khi đối phương đến tìm mình.

Trên Weibo, fan của hắn đang ăn mừng vì "bộ não yêu đương" của Tịch Dã cuối cùng đã dõi theo người khác, sôi nổi chúc đối phương và Cố Tông khóa chết vĩnh viễn bách niên hảo hợp.

Tiết Minh Lãng cúi đầu lướt qua lần lượt, cũng không có vui mừng như trong tưởng tượng.

"Anh Lãng? Xong chưa thế?" Cửa phòng trang điểm mở ra từ bên trong, Tô Thanh Duyệt cong mắt cười nói, "Tẩy trang trước đi, chuyên viên đang chờ đó."

Fan nói không sai, trên người cậu ta đúng thật có loại khí chất tự phụ nhờ được nuôi dưỡng trong cẩm y ngọc thực, mỗi cử chỉ lời nói đều khiến người cảm thấy tao nhã đẹp mắt, quan trọng nhất chính là, hồn nhiên thiên thành*, vô cùng tự nhiên.

* mô tả tài năng và đức tính của con người là hoàn hảo và tự nhiên (một thành ngữ TQ).

Đây là thứ Tịch Dã đã từng có nhưng lại đánh mất.

Trên Weibo vừa lúc xuất hiện video Tịch Dã trang điểm cho Cố Tông, mắt không thấy tâm không phiền, Tiết Minh Lãng tắt màn hình: "Tới đây."

Tịch Dã ở trong xe lại không rảnh để ý tới vai công chính đang rối rắm cái gì.

Bởi vì y buồn ngủ.

Hàng ghế sau của xe bảo mẫu chỗ ngồi liền nhau, Cố Tông vóc dáng cao chân lại dài, khi tài xế chuyển hướng và tăng tốc, đầu gối của hai người thỉnh thoảng sẽ đụng vào nhau, tuy rằng cách qua hai lớp vải, nhưng y vẫn buồn ngủ.

Người này kiếp trước chắc chắn là một viên thuốc ngủ cực mạnh.



Cảm giác nửa mê nửa tỉnh thật sự rất khó chịu, y muốn ngồi ngay ngắn phân rõ giới hạn với Cố Tông, rồi lại tránh không thoát khỏi cơn buồn ngủ đang lôi kéo, một lúc sau, bả vai Cố Tông trầm xuống, nghiêng đầu qua, đập vào mắt hắn chính là hai hàng mi đang nhẹ nhàng khép lại của thanh niên.

Trong tay thanh niên đang cầm hợp đồng đại ngôn giành tới cho mình, Cố Tông theo bản năng hô hấp chậm lại, cả người một cử động nhỏ cũng không dám, sợ đánh thức đối phương.

Lông mi của Tịch Dã thật cong.

Cũng giống như con người y, lông mi vừa cong vừa dài, phần đuôi hơi cong lên một chút, giống như một cái móc câu nhỏ, câu tâm người ngưa ngứa, Cố Tông tuy rằng đã cùng đối phương chung chăn chung gối mấy ngày, nhưng đây là lần đầu tiên được quan sát gần gũi như vậy.

So với khoảng cách lúc ở phòng trang điểm trước đó còn gần hơn.

Mà thanh niên giờ phút này hai mắt nhắm lại, che đi đôi con ngươi quá mức tối tăm kia, hô hấp nhẹ nhàng, vô tình lộ ra vài phần mềm mại bình thường hiếm thấy.

Tịch Dã thích những ngày trời nhiều mây, bên chỗ ngồi của y luôn được kéo rèm, lúc này gần như cả người y đều ẩn trong bóng tối, chỉ có chóp mũi cùng một vài sợi tóc mái ở trên trán là được ánh sáng chiếu tới, từng tia sáng lướt qua như dòng nước chảy, sáng tối đan xen, đôi môi quá mức đỏ mọng giống một ma cà rồng sống trong lâu đài cổ gai góc, lại giống một người đẹp đang say ngủ chờ đợi hoàng tử trao nụ hôn đánh thức.

Nguy hiểm nhưng lại xinh đẹp.

Đại khái là bởi ánh mắt từ bên cạnh truyền đến quá mức nóng bỏng, thanh niên tóc đen hơi khẽ cau mày, khiến Cố Tông cả kinh hầu kết khẽ lăn, vội vàng dời tầm mắt, tựa như vừa làm ra chuyện gì đáng xấu hổ.

Mở điện thoại để chuyển sự chú ý, bài đăng đầu tiên mà Cố Tông nhìn thấy khiến hắn mím chặt môi.

#Tiết Minh Lãng like Tịch Dã#?

Là sao là sao, anh Tịch hôm nay có tiếp xúc gì với đối phương sao?

1101 mải mê ăn dưa không dám nói lời nào, thiếu chút nữa nghẹn đến phát điên:

Ai mà có thể ngờ rằng, trượt tay, một cái tình tiết cẩu huyết như vậy thế mà lại xảy ra trên người Tịch Dã, người chưa bao giờ bị lật xe, lại còn không phải Tô Thanh Duyệt, đối thủ của ký chủ!

Này nếu mà là cốt truyện nguyên tác, độc giả chắc chắn sẽ bị dội bom.

[??? Tiết Minh Lãng like video Tịch Dã trang điểm cho Cố Tông? Hành động này là sao?]

[Chắc là ăn mừng bản thân đã thoát khỏi cục kẹo mạch nha.]

[Ha ha ha, ước gì cả trâu già lẫn cỏ non đều tự đóng gói cút xéo.]

[Tịch Dã có thấy được cũng đừng khóc.]

[Hết người này đến người khác, cái người ra mắt bằng cảnh giường chiếu không xa đàn ông được phải không?]

Mới vừa bị vả mặt vì "tự mình đa tình cho là người ta đến thăm idol nhà mình", fan của Tiết Minh Lãng dồn một bụng tức giận, khó tránh khỏi có hơi điên cuồng.

Nhưng mà trừ bỏ lôi những scandal trước đó lan truyền trên mạng nhai đi nhai lại, bọn họ không tìm được chuyện gì mới để công kích Tịch Dã, chỉ có thể dẫm lên thân phận "kẻ thất bại" của đối phương khi theo đuổi Tiết Minh Lãng nhưng bị cự tuyệt để tìm về cảm giác ưu việt, biểu đạt ý chính là "cóc mà đòi ăn thịt thiên nga". _Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad @chomchomngonnhut, các trang khác đều là reup_

Fan của Tịch Dã vẫn luôn an phận rốt cuộc cũng không thể ngồi yên:

[Nói Tịch Dã mù bọn tôi nhận, nhưng fan nhà nào đó mắt cũng mù luôn rồi à?]

[Một cái giải thưởng chính thức cũng không có, đỉnh lưu á? Cười ẻ, rốt cuộc mới là ai không xứng với ai.]

[Mắc cười quá đi, cứ làm như thích một người thì phải thủ tiết vì người đó luôn ấy, người đó lại còn chưa chết à nha.]

[Tỉnh tỉnh, nhà Thanh vong rồi*.]

* một thuật ngữ mạng, ý kiểu chê người khác update chậm quá á mn.

[Bộ chó con không ngon hả?]



Chỗ nào cần mắng, fan của Tịch Dã sẽ mắng không kém nhà khác, khiến cho fan của Tiết Minh Lãng giống như một quyền đánh vào bông, không thoải mái chút nào, ngược lại còn khiến bản thân tức giận hơn.

Cũng hết cách, Tiết Minh Lãng đã quay rất nhiều phim truyền hình nổi tiếng, nhưng có thể được xem là điện ảnh lại chỉ có một bộ phim khi hắn ra mắt, trong giới giải trí, diễn viên điện ảnh thường sẽ được công nhận hơn.

1101: Rồi xong, bộ phim giúp Tiết Minh Lãng giành giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, quay xong chương trình là sẽ quay bộ phim đó.

Fan của ký chủ nhà nó có thể kiêu ngạo ít nhất một năm nữa thôi.

Sau khi lướt vài vòng, Cố Tông đang làm gối tựa cho ký chủ nhà mình vẫn ngơ ngác cầm điện thoại trong tay, đừng nói động tác chưa thay đổi, hình như trang còn chưa lật.

Không kiềm được cơn tò mò, 1101 lén nhìn màn hình của đối phương, phát hiện người này thế nhưng không hề để mắt đến những lời mắng chửi trong khu bình luận, chỉ chăm chăm xem đi xem lại video.

Chỉ có mấy chục giây quay trộm thôi, màn hình còn rung lắc nữa, có cái gì đẹp chứ?

"Tới rồi."

Ổn định đậu xe ở bãi đỗ dưới lầu chung cư của Tịch Dã, tài xế theo thói quen định quay đầu lại thông báo một tiếng, lại phát hiện Cố Tông vội vàng giơ lên ngón trỏ với mình, còn nghệ sĩ nhà mình thì đang dựa đầu vào vai đối phương ngủ ngon lành.

Trong nháy mắt này, anh ta bỗng nhiên cảm thấy hổ thẹn vì những suy nghĩ bậy bạ trước đây của mình, hóa ra thầy Tịch nói về nhà thả lỏng, thật sự chính là nghĩa đen luôn.

Hiểu chuyện mà chỉ chỉ vào vị trí của chìa khóa xe và tấm chăn, tài xế rón ra rón rén xuống xe.

"Cạch."

Cửa xe nhẹ nhàng mở ra rồi lại khép vào, một cơn gió nhẹ thổi tới, mí mắt thanh niên tóc đen run lên, nhưng không có tỉnh lại.

Cố Tông lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Thời gian từng chút một trôi qua, cho đến khi chiếc điện thoại di động trong túi rung lên, Tịch Dã mới tỉnh lại từ giấc ngủ say, mơ mơ màng màng nhận cuộc gọi: "A lô?"

"Giọng kiểu gì vậy? Cậu đang ngủ sao?" Thật sự không thể bỏ qua giọng nói khàn khàn ở đầu dây bên kia, trán Chu Minh nổi gân xanh, "Giờ này mà cậu còn ngủ? Cố Tông đâu? Cậu dẫn cậu ta đi đâu rồi?"

Giọng của anh ta quá lớn, cho dù Tịch Dã đã vặn nhỏ âm lượng, cũng không thể không lộ ra vài câu, nghe được tên của mình, thiếu niên mãi chưa lên tiếng tiến lại gần: "Chào quản lý Chu, Cố Tông ở đây."

Tịch Dã bị hoảng sợ.

Cảm quan trì độn cũng dần tỉnh lại cùng với sự thanh tỉnh của tâm trí, y lúc này mới phát hiện "gối đầu" mà mình dựa vào có nhiệt độ, mềm cứng vừa phải, lại có độ đàn hồi, còn sẽ động đậy theo từng lời nói của Cố Tông.

Chu Minh ở đầu bên kia cũng ngậm miệng ngay lập tức, như thể đã bị ai bóp cổ.

"...Ấy, thật ra cũng không có chuyện gì to tát, chờ cậu xử lý xong... rồi nói tiếp." Rõ ràng là đã hiểu lầm cái gì rồi, anh ta liên tiếp hít thở sâu vài hơi, cố lắm mới nặn ra được một câu:

"Chú ý an toàn."

"Cúp đây."

Tự nhận mình cùng Cố Tông vô cùng trong sáng, nhưng khi Chu Minh nói ra những lời này, hơi thở ấm áp của thiếu niên một chút lại một chút phả vào mu bàn tay y.

Gần quá rồi.

Điện thoại cũng đã tắt rồi, đối phương còn tính cùng Chu Minh nói thêm vài câu hay sao?

"Tôi ngủ ngon, tài xế đâu? Để anh ta đưa cậu trở về." Dùng đầu ngón trỏ ấn vào trán Cố Tông đẩy hắn ra, Tịch Dã cầm di động đứng dậy, ngay sau đó, cổ liền phát ra một tiếng rắc giòn vang.

Cố Tông chớp chớp mắt: "...... Xem ra bây giờ em chưa thể đi rồi."



Quả nhiên, viễn cảnh ái muội dựa đầu lên vai ngủ thật lâu mà không bị cứng cổ chỉ có thể xảy ra với nhân vật chính thôi, còn với phản diện bị dán nhãn độc ác, Tịch Dã đương nhiên sẽ nhận được kết cục này.

Cố Tông tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất biết quan tâm đến người khác, chưa cần Tịch Dã mở miệng, đối phương đã chủ động nhấn tầng thang máy, vô cùng vui vẻ quay đầu lại: "Lần trước em đã tới đây rồi."

Giọng điệu hớn hở như đang khoe mẽ.

Trong lúc hoảng hốt Tịch Dã như nhìn thấy được một cái đuôi lúc ẩn lúc hiện.

Ngoại trừ những nội thất cơ bản thì cái gì cũng chưa được sắp xếp, y cũng không cảm thấy chung cư của mình có chỗ nào đẹp để tham quan, ngay cả dép lê cũng là đồ dùng một lần.

Nhưng thiếu niên được hắn dẫn vào hình như lại không nghĩ vậy, Cố Tông vốn đã có tính cách hướng ngoại dễ quen thuộc, được Tịch Dã cho phép, trong chốc lát đã thăm dò ra được bố cục đại khái của cả căn hộ.

"Trong tủ lạnh có nước, tự lấy đi."

Nghe được lời tiếp đón chậm chạp của thanh niên, Cố Tông theo lời mở cửa tủ lạnh, trên ngăn giữ tươi cực lớn, lại chỉ thấy được đủ loại rượu, cùng ba chai nước tinh khiết đáng thương chen chúc trong một góc.

Tịch Dã từ trong phòng tắm cầm ra một lọ tinh dầu: "Giúp dễ ngủ, lâu rồi chưa dùng, có được không?"

Cố Tông đáp: "Em đi rửa tay đã."

Thả lỏng cơ bắp, tối qua sau khi tập vũ đạo xong hắn đã tự làm cho mình, giờ phút này lại có chút căng thẳng vô cớ, đặc biệt khi thấy Tịch Dã đang ngồi trên sô pha đợi hắn, sự căng thẳng càng lên đến đỉnh điểm.

Không hề phòng bị, thanh niên tóc đen đưa lưng về phía mình, để lộ phần tóc cùng một mảng da trắng như tuyết dưới áo sơ mi.

Bình sứ đựng nước nóng đặt trên bàn cà phê, màu xanh biếc, đáng lẽ hẳn là dùng để nuôi hoa sen thủy tiên, giờ phút này lại được phủ một lớp khăn, trông rất bình dị.

"Tiết Minh Lãng đưa lúc chuyển nhà, vẫn luôn chưa dùng đến."

Tiếng bước chân phía sau chợt dừng lại, Tịch Dã đoán được đối phương đang tò mò cái gì, lục lại ký ức của mình giải thích.

"À." Cố Tông nghĩ, hóa ra là Tiết Minh Lãng tặng.

Cố ý dùng nước ấm rửa tay, sô pha lõm xuống, hắn ngồi xuống phía sau thanh niên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cái bình sứ màu xanh da trời kia, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào gáy Tịch Dã.

"Sơ mi trắng sẽ bị dơ mất." Cố Tông hỏi:

"Anh có thể kéo cổ áo xuống một chút được không?"