Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên - Chương 70: Tôi đã không còn là tôi




Đến gần 12 giờ, Lục Chính Phi kéo Trần Thiên Khanh ra ngoài đốt pháo.

Gã đặt đoạn pháo thật dài trên mặt đất, lấy ra bật lửa, Trần Thiên Khanh đứng ở xa xa nhìn Lục Chính Phi chạy vội về phía hắn.

Tiếng pháo đùng đùng vang lên, nghe vô cùng náo nhiệt.

Anh chị họ của Lục Chính Phi cũng ra đốt pháo hoa, “bùm” một tiếng, từng chùm pháo hoa đẹp đẽ nở rộ trên không trung khiến cho bầu trời tối đen cũng trở nên vô cùng rực rỡ.

Lục Chính Phi nắm lấy tay Trần Thiên Khanh, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve ngón áp út đang đeo nhẫn của hắn, sau đó xoay đầu sang nhẹ nhàng in một nụ hôn trên má Trần Thiên Khanh.

Trần Thiên Khanh không động đậy, cũng không nói chuyện, chỉ ngửa đầu nhìn bầu trời. Cơn gió đêm mang theo chút se lạnh thổi qua khiến mái tóc hắn trở nên hỗn độn, lúc này thời gian đối với hắn, tựa như ngưng đọng.

Sau khi náo nhiệt xong, họ cùng nhau quay trở vào nhà.

Bởi vì ngày mai phải thức dậy sớm, Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh vừa vào phòng liền lên giường ngủ.

Lục Chính Phi ôm Trần Thiên Khanh vào trong ngực dần chìm vào giấc ngủ. Trần Thiên Khanh tựa vào ngực gã, yên tĩnh không biết đang suy nghĩ gì. May mắn là hắn không còn bị mất ngủ, vừa nhắm mắt lại đã tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm ngày đầu tiên của năm mới, Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh liền rời đi.

Khi Lục Chính Phi đi, Lục Y Cầm yếu ớt hỏi: “Anh, anh muốn đi đâu?”

Lục Chính Phi nhìn Lục Y Cầm không lạnh không nóng đáp lại: “Đi thành phố B.”

Lục Y Cầm nhìn Trần Thiên Khanh, trong mắt vẫn không che giấu vẻ chán ghét: “Em mới về nước, anh không thể dành chút thời gian đi với em sao?”

Lục Chính Phi không quan tâm, gã nói thẳng: “Lục Y Cầm, em cũng đã lớn rồi.” Ngụ ý, em muốn sống như thế nào là tùy bản thân em.

Lục Y Cầm không nói, chỉ giơ ngón tay sơn đỏ trơn bóng nhìn qua có vẻ gầy trơ xương chậm rãi vuốt tóc, sau một lát mới lạnh lùng ‘vâng’ một tiếng.

Lục Chính Phi xoay người bước đi.

Từ sau chuyện của Hoàng Ngọc Bình và Lục Trọng Kiền, tinh thần của Lục Y Cầm liền có vấn đề. Cô dường như không cách nào tiếp thu được sự thật này, từ đầu đến cuối đều nhu nhược trốn tránh, thậm chí cho đến bây giờ vẫn không cách nào tự kềm chế mà lún sâu vào. Từ nhỏ đã được nuông chiều, cũng khó trách năng lực thừa nhận của cô kém đến như thế.

Sau khi lên xe, Lục Chính Phi nói với Trần Thiên Khanh: “Những gì nó nói, em đừng để trong lòng.”

Trần Thiên Khanh không phải là người dễ dàng bị những lời nói bên ngoài làm tổn thương. Hắn đối với Lục Y Cầm đã hoàn toàn không còn tình cảm anh em, nên khi nghe Lục Chính Phi an ủi, cũng chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng.

Đến gần giữa trưa, Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi bay đến thành phố B.

Ở thành phố B mới vừa rơi xuống một đợt tuyết nhỏ. Sau khi xuống máy bay, Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh mua hoa cúc trắng và một ít hoa quả rồi đi thẳng đến nghĩa trang.

Hôm nay là ngày đầu năm, người đến tảo mộ không ít, chiếc xe chậm rãi uốn lượn trên con đường núi. Tuy sương mù trên núi đã tiêu tán đi rất nhiều nhưng vẫn có thể ngửi được một chút hương vị ẩm ướt.

Mộ của Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương được đặt ở nơi do Lục Chính Phi đặc biệt tìm người chọn lựa, nghe nói phong thuỷ rất tốt, ngoại trừ giá cao thì không có khuyết điểm gì.

Trần Thiên Khanh cầm bó hoa cúc đi đến đứng trước mộ, ngồi xổm xuống, nhìn ảnh chụp trắng đen trên tấm bia, bỗng nhiên có chút xuất thần.

Lục Chính Phi luôn luôn ở bên cạnh chú ý Trần Thiên Khanh, lúc này cũng chỉ vươn tay ôm chặt bả vai hắn.

Trần Thiên Khanh đặt hoa xuống, lấy khăn tay ra lau đi bụi bẩn trên bia mộ, sau đó gọi một tiếng: “Ba, mẹ.”

Liễu Hoa Mai trên ảnh chụp còn rất trẻ, bà híp mắt mỉm cười, yên lặng mà an tĩnh nhìn người trước mặt.

Lục Chính Phi thấy cảm xúc của Trần Thiên Khanh đã ổn định liền đi đến một chỗ cách đó hơi xa, gã biết Trần Thiên Khanh muốn nói chuyện riêng với ba mẹ hắn.

Sau khi Lục Chính Phi đã đi xa, Trần Thiên Khanh nhìn bia mộ nói ba chữ: “Thực xin lỗi.” Hắn không phải là con của họ, thậm chí không có cách nào thay thế “Trần Thiên Khanh” chân chính làm tròn đạo hiếu.

Sau khi nói ra ba chữ kia, Trần Thiên Khanh cũng không biết phải nói thêm gì nữa. Dù sao hắn cũng không phải là “Trần Thiên Khanh” chân chính, không có nhiều ký ức tốt đẹp với Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương, thứ duy nhất hắn nhớ rõ, chính là mỗi khi hắn trở về nhà, luôn luôn có người đang chờ hắn.

Cuối cùng, Trần Thiên Khanh nói: “Sau này hàng năm con đều sẽ về thăm hai người, thật sự xin lỗi.” Nói xong, hắn liền xoay người đi về phía Lục Chính Phi.

Tảo mộ xong, Trần Thiên Khanh lại chuẩn bị trở về nhà. Hắn có chìa khoá nhà, nhưng đã lâu không về, theo như Trần Tiểu Tuệ nói, chỉ sợ trong nhà đã có người khác ở.

Quả nhiên, khi Trần Thiên Khanh về đến nơi, lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa thì phát hiện khoá nhà đã bị người khác đổi.

Lần này trở về, Trần Thiên Khanh mang theo tất cả giấy tờ bất động sản. Sau khi Trần Thanh Dương qua đời, Trần Thiên Khanh đã hoàn thành tất cả thủ tục sang tên, ngôi nhà đương nhiên là thuộc về hắn.

Lúc ấy khi làm thủ tục có Lục Chính Phi lo liệu, Trần Thanh Ngọc cũng không có cách nào đoạt được. Về phần mấy chục vạn bồi thường kia, đều bị Trần Thiên Khanh cho vào sổ tiết kiệm.

Thấy chìa khóa không mở được cửa, Trần Thiên Khanh trực tiếp gọi quản lý. Sau khi đưa ra giấy tờ chứng minhbất động sản, quản lý vội vàng cho người đến nhà Trần Thiên Khanh mở cửa.

Sau khi vào nhà, Trần Thiên Khanh nhìn một vòng bài trí bên trong, vẻ mặt bỗng trở nên âm trầm.

Tuy rằng bài trí vẫn như trước kia, nhưng hiển nhiên chủ nhân hiện tại của ngôi nhà này này cũng không quý trọng,trên sàn gỗ nhạt màu đều có vết bẩn, gia cụ cũng bị sử dụng đến cũ nát.

Trong lúc Trần Thiên Khanh đang nhìn bài trí trong căn nhà thì chủ hiện tại của nó cũng đã trở về.

Người thuê ngôi nhà này là một đôi tình nhân trẻ tuổi. Khi cô gái nhìn thấy Trần Thiên Khanh đứng trong nhà thì liền sửng sốt, cô hô lớn: “Anh là ai? Ở trong nhà tôi làm gì?”

Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi liếc nhìn nhau, tựa hồ đã đoán được tình huống đại khái.

Sau khi giải thích với đôi tình nhân, họ cũng kể ra mọi chuyện, lúc này mới xác định phỏng đoán trước đó của hắn và Lục Chính Phi đã được chứng thực —- là bất hòa cũ rích, đơn giản là cô của Trần Thiên Khanh thừa dịp hắn mất tích, thay đổi khoá cửa, sau đó lấy thân phận chủ nhà để cho thuê.

Trần Thiên Khanh từ đầu tới cuối đều thật lễ độ, hơn nữa còn có Lục Chính Phi ở bên cạnh toả ra khí thế, thật nhanh đã khiến cho đôi tình nhân đứng về phía họ.

Cha mẹ đều mất, cô muốn chiếm di sản của cháu, đây là câu chuyện cẩu huyết cỡ nào. Đôi tình nhân hứa hẹn, nếu những gì Trần Thiên Khanh nói là sự thật, bọn họ sẽ lập tức dọn ra ngoài, họ hoàn toàn không có ý tranh chấp gì.

Sau đó, Trần Thanh Ngọc khi nhận được tin tức cũng rất nhanh chạy đến.

Sau khi vào nhà, Trần Thanh Ngọc vừa nhìn thấy Trần Thiên Khanh liền giả khóc lóc kể lể, đại khái là bọn họ tìm kiếm Trần Thiên Khanh khó khăn như thấ nào, đăng tin, bố cáo, cuối cùng không đủ tiền, lúc này mới nghĩ đến lấy di sản cha mẹ của Trần Thiên Khanh để lại cho thuê kiếm chút tiền tiếp tục tìm kiếm Trần Thiên Khanh.

Trần Thiên Khanh nghe xong cười nói: “Bây giờ tôi đã về, ngôi nhà này có phải nên trả lại cho tôi không?”

Trần Thanh Ngọc miễn cưỡng cười nói: “Thiên Khanh à, không phải cô không muốn trả lại cho con, vấn đề là đã ký hợp đồng với người ta… Nếu không tiếp tục cho thuê, người ta sẽ kiện cô.”

Hắn nhìn Trần Thanh Ngọc, giận dữ: “Lòng người, có đôi khi thật đúng là làm cho người ta ghê tởm.”

Sắc mặt Trần Thanh Ngọc khẽ biến. Bà biết đứa cháu này đối với mình không có tình cảm gì, hơn nữa nhìn bộ dạng hắn, ngôi nhà này chỉ sợ không thể cho thuê được nữa.

Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương để lại ba căn phòng, căn phòng này có vị trí tốt nhất, tiền cho thuê mỗi tháng có thể hơn hai ngàn. Trần Thanh Ngọc đã sớm nghe Trần Tiểu Tuệ nói Trần Thiên Khanh ở bên cạnh người giàu có, bà do dự một chút mới nói: “Thiên Khanh, con bây giờ không thiếu tiền, có thể nể mặt ba con…”

Trần Thiên Khanh trực tiếp cắt ngang lời bà ta, hắn khoát tay lạnh lùng nói: “Nếu không phải vì ba tôi, lúc này cô đã vào nhà giam.”

Trần Thanh Ngọc nghẹn họng, sắc mặt trắng bệch. Bà muốn lấy thân phận trưởng bối, nhưng Trần Thiên Khanh lại hoàn toàn không kiêng nể gì bà.

Trần Thiên Khanh quay sang nói với Lục Chính Phi: “Tìm người mua đi, đem ba căn phòng này đều xử lý.”

Lục Chính Phi sửng sốt một chút: “Thật sao?”

Trần Thiên Khanh gật đầu dứt khoát. Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương không còn, hắn cũng không định tiếp tục ở nơi này, hàng năm ngoại trừ viếng mộ, tựa hồ cũng không có lý do trở về. So với để lại căn phòng cho thân thích giống như quỷ hút máu này, chi bằng bán đi lấy tiền trợ giúp những học sinh vùng núi nghèo khó.

Nếu là bình thường, Trần Thanh Ngọc đã sớm la mắng. Thế nhưng hôm nay không biết tại sao, khi bà bị Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi nhìn, những lời thô tục trong miệng không thể nói ra được. Vì thế bà chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi rời đi, môi run lên nửa ngày, một chữ cũng không ra khỏi miệng.

Người nhân từ dễ bị ức hiếp, ngựa hiền lành dễ bị bị người cưỡi, Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi cũng không phải là người lương thiện, hôm nay Trần Thanh Ngọc im miệng tuyệt đối là lựa chọn chính xác.

Thành phố B, Trần Thiên Khanh lớn lên ở đây, đối với nơi này, hắn vốn nên có nhiều tình cảm phức tạp. Thế nhưng đối với Lục Chính Phi đã sống qua hai đời mà nói, nơi này tựa hồ cũng không có ấn tượng gì quá tốt.

Lục Chính Phi hỏi Trần Thiên Khanh, hắn thật không định trở lại nữa sao.

Trần Thiên Khanh nghĩ nghĩ, trả lời, hàng năm ngoại trừ tiết thanh minh, tựa hồ cũng không có gì đáng để trở về.

Lục Chính Phi nghe xong cảm thấy mình đáng lẽ nên vui vẻ, nhưng nhìn thấy vẻ trầm mặc của hắn, gã lại như thế nào cũng không vui vẻ được.

Vì thế đến cuối cùng, gã cũng chỉ ôm vai Trần Thiên Khanh, sau đó nói: “Không sao, anh luôn luôn ở bên em.”

Trần Thiên Khanh nở nụ cười: “Lục Chính Phi, có đôi khi…. Tôi thật sự cảm thấy anh rất xa lạ.” Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được, chính mình cũng sẽ nói ra những lời buồn nôn như vậy.

Người này và chính mình trong trí nhớ tựa hồ càng ngày càng khác xa. Lục Chính Phi âm trầm, tàn nhẫn, lạnh lùng kia, lúc này lại lộ ra nụ cười ôn nhu với hắn, độ ấm trong tâm hồn tựa hồ vẫn nóng bỏng như trước.

Mà độ ấm này, dường như làm cho thân thể hắn cũng trở nên ấm áp.