Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên - Chương 4: Hòa hợp




Mẹ Trần Thiên Khanh —- Liễu Hoa Mai mua vé tàu lửa vào buổi sáng, tầm hai giờ chiều mới đến nơi,mang cả hành lí tới thẳng bệnh viện.

Lúc này, Trần Thiên Khanh đang ngồi chơi điện thoại trên giường bệnh, cả người trông cũng không tệ lắm.

“Thiên Khanh.” Liễu Hoa Mai xách theo đồ đạc đẩy cửa bước vào, lúc sinh Trần Thiên Khanh bà đã hơn ba mươi tuổi, cũng xem là đẻ muộn, mà cậu lại là con một tất nhiên rất được cưng chiều, khi nghe tin con mình bị tai nạn, bà thật sự muốn đến ngay lập tức.

Nhưng nhìn thấy Trần Thiên Khanh an ổn trên giường, lo lắng trong lòng Liễu Hoa Mai cũng buông xuống được phần nào.

Trần Thiên Khanh vốn gặp Liễu Hoa Mai không nhiều, ở đời trước, ấn tượng duy nhất của hắn về bà, chính là lúc bà biết chuyện của Trần Thiên Khanh chân chính và hắn, lúc ấy bà ôm chặt lấy cậu khóc rống lên, khi đó chuyện hai người đã đi vào ngõ cụt, mà cái chết của cha mẹ cậu giống như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.

“Mẹ.” Trải qua quá trình chuẩn bị tâm lý ngày hôm qua, tiếng mẹ này hắn gọi cũng không quá khó, bỏ quyển sách trên tay ra, nhìn về phía Liễu Hoa Mai: “Mẹ đến rồi.”

“Nếu không phải mẹ gọi điện thoại tới, có phải con định không nói cho mẹ biết?” Liễu Hoa Mai oán giận nói: “Một mình ở bệnh viện, con không có người chăm sóc, đứa nhỏ này, sao con lại làm thế?”

Trần Thiên Khanh cười cười: “Con sợ làm mẹ lo lắng thôi.”

Liễu Hoa Mai trừng mắt liếc con trai mình một cái, liên tục cằn nhằn: “Cuối cùng không phải làm mẹ càng lo lắng thêm hay sao? Con không biết sau khi cha con nghe xong thiếu chút nữa muốn đi xin nghỉ làm để đi cùng mẹ tới đây đấy.”

Cha của Trần Thiên Khanh tên là Trần Thanh Dương, chỉ là một công nhân bình thường, nhưng rất yêu thương con.

“Con nên cảm ơn người bạn kia của mình.” Liễu Hoa Mai nói tiếp: “Nếu không có cậu ta, không chừng cha mẹ đã đi báo cảnh sát rồi.”

Mẹ Trần không rõ sự việc, những lời này của bà lại tạo nên một cảm giác châm chọc, tên đầu sỏ mọi chuyện Lục Chính Phi nhận được lời cảm ơn từ chính mẹ của người bị hại, chẳng biết gã nghe xong có khi nào không kiềm chế mà cười to hay không.

Trần Thiên Khanh vẫn thực bình tĩnh, mặc dù nghe xong những lời này, vẻ mặt cũng không biến hóa nhiều, chỉ lạnh nhạt nói: “Thật phải cảm ơn anh ta, nếu không có anh ta, con có thể đã chết rồi.”

Khi Trần Thiên Khanh đang nói câu này thì Lục Chính Phi đẩy cửa đi vào, gã vừa nhìn lên, liền thấy Liễu Hoa Mai trong phòng, sắc mặt Trần Thiên Khanh không thay đổi, Lục Chính Phi cũng không biến sắc mặt, chỉ nở một nụ cười chân thành: “Chào dì.”

Nụ cười trên mặt gã rất chân thật, giống như coi mình thật sự là một người bạn tốt đã giúp đỡ Trần Thiên Khanh, cực kỳ vui mừng trước sự hồi phục của cậu.

“Con chính là Tiểu Lục?” Liễu Hoa Mai cười nói: “Thiên Khanh đã làm phiền con rồi, nếu không có con, dì sẽ rất lo lắng.”

Lục Chính Phi vẫn cười như trước: “Đâu có đâu có, dì quá khách sáo rồi, con là bạn tốt của Thiên Khanh, mấy việc này không cần nhắc đến.”

Nếu là Trần Thiên Khanh trước kia, nghe xong những lời này mặt nhất định sẽ biến sắc, dù không vạch trần vẻ mặt dối trá của Lục Chính Phi, nhưng tuyệt đối không cho gã sắc mặt hòa nhã.

Nhưng Trần Thiên Khanh hiện tại chỉ lộ ra vẻ mặt không cười, thậm chí không thèm liếc nhìn Lục Chính Phi một cái nào.

Tuy hắn biết làm thế nào để chọc tức Lục Chính Phi, dù không đến mức bị trừng phạt —- một người ngược đãi người khác thì có chút khó khăn, nhưng ngược đãi chính mình thì lại dễ dàng đến mức có thể hạ bút thành văn.

Quả nhiên, thấy phản ứng của Trần Thiên Khanh, ý cười nồng đậm trên mặt Lục Chính Phi rút đi nhanh chóng.

“Dì à, nhà con gần bệnh viện vẫn còn phòng trống, dì qua đây không có chỗ ở thật bất tiện, nếu dì không chê có thể qua nhà con ở tạm một thời gian.” Trước mặt Liễu Hoa Mai, Lục Chính Phi biểu hiện cực kỳ nhiệt tình.

“Thế cũng không hay lắm.” Liễu Hoa Mai từ chối: “Dì thuê căn phòng bên cạnh để thuận tiện chăm sóc Thiên Khanh luôn.”

Lục Chính Phi lại nói: “Dì, phòng ở bên ngoài cũng không tốt lắm, con với Thiên Khanh là anh em, dì mà từ chối, chính là không nể mặt con rồi?”

Nghe xong lời này của gã, Liễu Hoa Mai chưa kịp trả lời, Trần Thiên Khanh đã nói xen vào: “Mẹ, mẹ cứ ở đi, đây là bạn tốt của con, không sao đâu.”

Liễu Hoa Mai có chút chần chừ.

Lục Chính Phi nói tiếp: “Chẳng lẽ dì ghét bỏ chỗ ở của con?” Đã nói như vậy, Liễu Hoa Mai nếu không đồng ý thì thật không để ý mặt mũi của gã rồi, vì thế bà khó xử gật gật đầu, đồng ý với đề nghị kia.

Trong lúc ấy, Trần Thiên Khanh cũng không có biểu tình gì, lời vừa nói thật tự nhiên, giống như Lục Chính Phi chính là bạn tốt của hắn.

Lục Chính Phi nghĩ cậu sẽ do dự một chút, nhưng khi thấy phản ứng của cậu, nên điều đầu tiên mà gã nghĩ đến là không biết Trần Thiên Khanh lại có chủ ý gì.

Lục Chính Phi mới thất thần một giây thì chợt nghe Trần Thiên Khanh nói: “Mẹ, con muốn ăn món cá mẹ nấu.”

Những lời này làm tâm trạng lo lắng của mẹ Trần tiêu tán hơn nửa, bà lộ ra vẻ mặt oán trách: “Cái thằng nhóc này, mẹ còn chưa ngồi ấm chỗ đâu, con đòi ăn cá, làm sao mẹ tìm được chỗ để làm?”

“Dì.” Lục Chính Phi nói: “Bây giờ con muốn qua nhà lấy chút đồ, dì về cùng con đi, mang hành lí về nhà con luôn, cũng tiện nấu cá cho Thiên Khanh ăn.”

Liễu Hoa Mai cảm kích: “Tiểu Lục, lại phiền con rồi, đứa nhỏ Thiên Khanh này, thật sự được nuông chiều đến hư mà….”

Lục Chính Phi liếc nhìn Trần Thiên Khanh một cái, cười có chút ý vị sâu xa, nhưng Trần Thiên Khanh lại làm như không phát hiện ra.

Ba người nói chuyện thêm một lát, Lục Chính Phi xách hành lí giúp Liễu Hoa Mai ra khỏi phòng.

Trần Thiên Khanh ngồi trên giường nhìn theo bóng dáng hai người, im lặng nhắm lại hai mắt.

Chuyện Trần Thiên Khanh bị thương vốn không có mấy người biết, chính xác là chỉ vài người có quan hệ tốt mới biết, Lục Chính Phi lợi dụng chút quan hệ xin phép cho cậu tạm thời nghỉ học, cha mẹ Trần Thiên Khanh cũng không biết chuyện, nên càng không nói với bạn bè của cậu.

Không ai biết chuyện nghỉ học, cũng không ai biết được chuyện gì xảy ra cho nên Trần Thiên Khanh hầu như chỉ có một mình ở bênh viện, không liên hệ với bên ngoài, theo lý thuyết, lúc hắn dưỡng thương, sẽ không có người nào đến thăm hắn, nhưng khi Lục Chính Phi đi rồi, lại có một vị khách không mời mà tới.

Trần Thiên Khanh đang xem sách, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu liền nhìn thấy một người quen —- em gái của hắn, chính xác mà nói, là em gái của Lục Chính Phi.

Lục Chính Phi cũng không phải là con một, hắn có một người em gái, tên là Lục Y Cầm, Lục Chính Phi luôn luôn cưng chiều cô, đáp ứng hầu hết mọi yêu cầu của cô.

Nếu không phải Lục Y Cầm luôn ôm địch ý với Trần Thiên Khanh thì hắn sẽ vẫn cưng chiều cô, nhưng khi phát hiện Trần Thiên Khanh gặp chuyện ngoài ý muốn lại có chút quan hệ với cô, sau đó hắn liền cưỡng chế Y Cầm xuất ngoại.

Hiện giờ, Lục Y Cầm xuất hiện, cũng không phải việc tốt lành gì.

“Nghe anh tôi nói chân anh bị gãy?” Vừa bước vào cô ta liền làm bộ trào phúng nhìn về phía Trần Thiên Khanh, vẻ mặt đầy ác ý: “Thật kì lạ nha, mông không nát mà chân lại gãy rồi?”

Bình thường dưới tình huống này, nghe xong lời nói của cô, Trần Thiên Khanh sẽ làm ầm ĩ lên, nhưng cậu không biết nói lời thô tục, thường bị cô mắng đến cả người phát run.

Chính là hôm nay, Lục Y Cầm lại tính sai.

Nghe xong câu này, đầu Trần Thiên Khanh cũng không thèm ngẩng lên, vẫn nhìn quyển sách trên tay, lãnh đạm nói: “Anh trai cô dạy cách nói chuyện với người khác như thế sao?” Hắn sớm đã biết Y Cầm không thích Trần Thiên Khanh, nhưng cũng không nghĩ đến cô lại thường xuyên tìm cậu gây sự như thế.

“Anh có tư cách gì mà nói với anh tôi?” Ai cũng có thể nói, duy nhất không được nói với Lục Chính Phi, anh trai chính là tử huyệt của cô, Lục Y Cầm liền bùng nổ: “Anh chính là cái loại bán thân, lại còn bán dễ dàng như vậy ư?”

Miệng thật sự thối không chịu được, Trần Thiên Khanh ngẩng mặt lên, lạnh lùng nhìn Lục Y Cầm: “Cô dám lặp lại một lần nữa xem.”

Lục Y Cầm bị ánh mắt của hắn dọa, không hiểu sao cảm thấy chột dạ, môi giật giật nhưng cũng không dám lặp lại những lời vừa nói.

“Lục Y Cầm.” Trần Thiên Khanh nói tiếp: “Cô nói hết chưa? Có thể cút được rồi.”

Mặt cô nháy mắt liền đỏ lên, không hiểu Trần Thiên Khanh bị làm sao, nhưng cảm giác được hiện tại cô không nên chọc vào hắn.

“Nếu anh cứ bám lấy anh tôi, tôi sẽ khiến anh thật thê thảm.” Lục Y Cầm vẫn cố nói, không chịu rời đi.

Hắn nói: “Tôi bây giờ đã thực thảm rồi, cô sao không biết lí do chân tôi gãy, cô quên những gì mình làm rồi ư?”

Cô ta tức giận nói: “Tôi làm gì sao tôi lại không biết?”

Trần Thiên Khanh chỉ cười nhìn cô: “Cô biết Từ Trác không?”

Cái tên này làm sắc mặt Lục Y Cầm trầm hẳn xuống, cô ngập ngừng hồi lâu, mới nói: “Anh… sao anh lại biết?”

Trần Thiên Khanh chỉ đáp: “Tại sao tôi biết cũng không quan trọng, quan trọng là anh cô không biết, nếu cô còn không cút, anh cô biết được hay không tôi không dám chắc đâu.”

Lục Y Cầm cực kỳ tức giận, không dám nói thêm điều gì, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn, sau đó đột nhiên cầm cái cốc trên bàn, ném vào Trần Thiên Khanh.

Hắn không trốn tránh, trên mặt cũng không có biểu tình gì.

“Anh cứ chờ đó cho tôi.” Ném lại một câu cuối cùng, cô ta mới xoay người bỏ đi.

Trần Thiên Khanh nhìn cái cốc với nước trên giường, cười nhẹ, lúc Lục Y Cầm ném, nước đã lạnh, nhưng khi Lục Chính Phi nhìn thấy có thể là nóng —- Trần Thiên Khanh biết căn phòng này có thiết bị theo dõi, nhưng hắn còn biết rõ hơn là, năm đó lúc hắn quan sát, cũng không nhìn thấy cảnh tượng Lục Y Cầm đến để ức hiếp Trần Thiên Khanh, điều này nói lên rằng, lúc đó đã có người động tay động chân.

Kiếp trước, thật lâu về sau hắn mới biết có người châm ngòi phá hoại quan hệ của hắn và cậu, chẳng qua khi đó, chuyện tình cảm của hai người bọn hắn đã không thể cứu vãn được.

Bây giờ, điều hắn phải làm, chính là bắt được kẻ phá hoại đó.