Hóa Ra Tôi Cũng Có Thể Vào Bắc Đại

Chương 4




Không ngờ hai người họ lại đuổi theo vào tận phòng học, Trương Tử Hạo liền dùng những lời lẽ xúc phạm ném vào tôi: "Kiều Hảo, cậu đúng là nhiều chiêu trò thật, ngay cả Đàm Tranh cũng bị cậu bám dính."

Tôi trừng mắt nhìn hắn: "Lau sạch gỉ mắt đi rồi hãy nói chuyện."

Quyền Tinh Tinh mỉa mai: "Chỉ là một con c.h.ó trung thành thôi, bám từ người này sang người khác, không biết xấu hổ."

Bốn chữ cuối được cô ta nhấn mạnh, tôi cười lạnh lùng nhìn cô ta: "Quyền Tinh Tinh, tôi biết cậu là người thẳng thắn, nhưng đừng dùng miệng để... ở đây là thư viện, không phải nhà vệ sinh công cộng."

Mặt cô ta đỏ bừng, "Cậu cậu cậu..." mãi không nói được gì.

Trương Tử Hạo liền xông lên thay cô ta, hầm hè như một con c.h.ó: "Kiều Hảo, cậu thật biết cách chơi người khác."

Tôi cười nhạt: "Không giỏi bằng cậu, một xe có cả chục lốp dự phòng."

"Quyền Tinh Tinh, cậu đã thấy chiếc xe tốt nào có vô số lốp dự phòng chưa? Ngoài thông minh và xinh đẹp, làm ơn sống lý trí hơn chút, được không?"

Tôi nói mười mấy lốp dự phòng có hơi quá, nhưng Trương Tử Hạo đúng là thích nuôi nhiều lốp dự phòng thật.

Hắn chọn tôi vì tôi là người thông minh nhất trong số đó, lại còn tự tỏ tình với hắn.

Trương Tử Hạo tức điên, chỉ vào tôi chửi: "Một đứa ngu ngốc giảng bài phải đến tám lần mới hiểu, nếu không phải cậu thích tôi, tôi có thèm để ý đến cậu không? Mặt cậu béo như heo, nhìn phát gớm"

Đàm Tranh đột nhiên bước lên chắn trước mặt tôi, nhìn Trương Tử Hạo, giọng trầm thấp và đầy giận dữ: "Tôi thấy cậu giống một tên lưu manh, cần gọi 110 không?"

Trương Tử Hạo gào lên: "Biến đi, mày là cái thá gì chứ!"

Ngay lập tức, Đàm Tranh không nói hai lời, túm lấy cổ áo Trương Tử Hạo, kéo hắn - người cao 1m78 - ra ngoài giao cho bảo vệ, cả hai bị đuổi ra khỏi phòng học.

Tôi đứng cạnh bàn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày, lòng đau nhói.

Tình cảm của tôi từ khi nào đã trở thành vũ khí để hắn công kích tôi, trở thành vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời.

Trước khi thi lại là vậy, sau khi thi lại cũng chẳng thay đổi gì.

Khi Đàm Tranh quay lại, hắn đứng trước mặt tôi, nhẹ nhàng xoa đầu tôi: "Kiều Hảo, vì chuyện này mà khóc thì không đáng đâu."

Tôi ngẩng đầu cười nhẹ: "Tôi biết mà, chúng ta làm bài đi."

Trong mắt hắn hiện lên một tia lo lắng, nhưng không nói gì thêm.

Sau đó, tôi làm bài, mười câu thì sai đến chín, cuối cùng không chịu nổi mà bật khóc.

Không phải tôi đang làm bài toán, mà là bài toán đang làm khó tôi.

C.h.ế.t tiệt, sao Toán học lại khó thế này?

Đàm Tranh lập tức kéo tôi ra ngoài, dẫn đến khu ăn vặt đối diện mua kẹo hồ lô và khoai lang nướng.



Tôi vừa ôm kẹo hồ lô và khoai lang vừa khóc nức nở, nước mắt lưng tròng nhưng cũng không ngừng ăn, hết một miếng khoai lại đến một viên kẹo hồ lô.

Đàm Tranh hỏi: "Ngọt không?"

Tôi gật đầu: "Ngọt."

Đàm Tranh: "Hết khóc chưa?"

Tôi: "Ừm."

Hắn nói: "Vậy thì quay lại làm bài nhé."

Tôi cắn kẹo hồ lô, ấm ức nhìn hắn.

Đàm Tranh cười: "Không chọc cậu khóc nữa."

Hắn đúng là người tốt mà.

Tôi bĩu môi nhìn hắn, nói: "Đàm Tranh, cậu biết không? Bình thường cậu lạnh lùng nhưng lại rất dễ thương, nhưng khi giảng bài toán thì cậu thật đáng ghét."

Hắn hơi sững người.

Đột nhiên quay lưng lại, bước đi thật nhanh.

Ơ, sư phụ sao lại đi nhanh thế nhỉ?

Trong nửa sau của năm lớp 12, thành tích của tôi tiến bộ vượt bậc, nhanh như thể ngồi trên tên lửa, tốc độ quả thật khó tin.

Khi các giáo viên tuyển sinh từ Đại học Thanh Hoa và Bắc Đại đến trường khảo sát, họ đã tập hợp top 20 học sinh trong khối vào phòng họp để gặp gỡ, trao đổi chủ yếu về nguyện vọng của chúng tôi.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Trong lúc trò chuyện, giáo viên từ Thanh Hoa lại nhắc đến chuyện Đàm Tranh từng "từ chối suất tuyển thẳng" năm xưa, giọng điệu vẫn còn đầy tiếc nuối.

Lúc này tôi mới nhớ ra giáo viên chủ nhiệm từng nói: Có một học sinh ngay từ năm lớp 10 đã giành được suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa nhờ đứng nhất trong cuộc thi Toán học quốc tế, nhưng hắn đã từ chối, nói rằng muốn trải nghiệm kỳ thi đại học.

Khi đó, tôi còn chưa quen biết hắn, trong lòng nghĩ người này thật ngốc.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy tôi mới là đứa ngốc, học thần đúng là học thần, dù đi theo con đường nào cũng đều dẫn đến thành công.

Điểm số của tôi vừa vặn đứng thứ 20, giáo viên từ Bắc Đại chỉ hỏi tôi vài câu rồi chuyển sang hỏi những người khác.

Trương Tử Hạo xếp thứ ba, Quyền Tinh Tinh đứng thứ mười, hai người họ cứ như đôi công hoàng gia trong sở thú, liên tục khoe mẽ trước mặt các giáo viên đến từ Thanh Hoa và Bắc Đại.

Cũng đúng thôi, thành tích tốt tất nhiên là có quyền như thế.

Ánh mắt tôi lướt qua, thấy Đàm Tranh đang ngồi dựa vào bàn họp, hai tay khoanh hờ trước ngực, hai bên có hai giáo viên đang phấn khởi nói chuyện với hắn.

Hắn mặc chiếc áo đồng phục trắng ngắn tay, hơi cúi đầu, trên môi nở một nụ cười dịu dàng.

Dáng vẻ hờ hững nhưng lại rất chăm chú đáp lại, gật đầu.