Hóa Ra Đã Bảy Năm

Hóa Ra Đã Bảy Năm - Chương 3: Đau lòng




-"Tâm Tâm ...cậu không sao chứ?"



Bối Như rối rít đỡ Khiết Tâm đứng dậy .



Khung cảnh đang hỗn độn như vậy, bất ngờ có một cô gái xinh đẹp ngã xuống như thế cộng thêm tiếng kêu chói tai của Bối Như liền gây sự chú ý cho tất cả mọi người.



Phương Chấn Vũ cũng không ngoại lệ anh nhìn chằm chằm vào một màn đang diễn ra trước mắt, tay nắm chặt lại, từng bước đi về phía trước.



Khiết Tâm được sự giúp đỡ của Bối Như nhanh chóng đứng dậy ,thấy anh đang đi về phía mình, hô hấp của cô như ngừng lại , giây phút cô nghĩ anh sẽ dừng lại thì anh lại lạnh lùng lướt qua cô .





Thấy thế đám vệ sĩ gạt hai người họ qua một bên , đám nhà báo và cùng đám fan nháo nhào đuổi theo, người đẩy người xô , nhưng hình như Khiết Tâm không còn biết đau là gì nữa, chân cô như đổ chì mặc ai muốn làm gì làm , anh xem cô như người xa lạ , cô luôn vô lần tưởng tượng rằng ngày hai người họ gặp lại nhau , nếu lúc vừa rồi ,chỉ cần một giây ngắn ngủi anh dừng bước lại vì cô , cô sẽ mỉm cười rồi nói .



\-" Chấn Vũ .Lâu rồi không gặp anh khỏe không?"



Dù cô rất muốn nói



\-"Chấn Vũ em rất nhớ anh, nhớ anh rất nhiều"



Rồi nhào vào lòng anh, ôm anh thật chặt để thỏa nỗi nhớ mong bao nhiêu năm nay.



Nhưng tất cả chỉ là do cô mơ mộng ,một chút cơ hội đó anh cũng không cho cô, với anh bây giờ cô không hơn người xa lạ .



Một người như chưa bao giờ tồn tại trong thế giới của anh.




Bây giờ chúng mình vẫn phải yêu nhưng không phải là yêu nhau mà là yêu một người khác. Sau tất cả anh và em cũng chỉ là người dưng ngược lối, là người lạ trong danh bạ của nhau. Tạm biệt anh - thanh xuân vụn vỡ!



Khiết Tâm nở nụ cười tự trêu lấy mình , nụ cười rất đẹp nhưng nếu đôi mắt không đẫm lệ thì mọi thứ sẽ không ưu thương như vậy .Bối Như ôm lấy Khiết Tâm, hai người bọn cô bị họ đẩy lùi vào hàng rào chắn của cầu thang, thấy thân thể Khiết Tâm không ngừng run rẩy , miệng cười chua chát , nước mắt hai hàng .



Bối Như căm tức, muốn đuổi theo cái tên Phương Chấn Vũ mà mắng vào mặt anh ta..



\-"Tổng giám đốc Tập Đoàn WORD thì hay ho lắm sao.Anh hãy biến ra khỏi cuộc đời Tâm Tâm.Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Tâm Tâm nữa"





Hàng rào vệ sĩ chắn trong cổng không cho đám phóng viên cùng fan hâm mộ đuổi theo nữa , vừa ra đến cổng chính đã nghe tiếng nói nũng nịu của Hạ Băng vang lên.



\-" Chấn vũ anh làm gì mà đi nhanh như vậy.Người ta đi không kịp "




Đôi lông mày Phương Chấn Vũ nhíu chặt nhìn cô ta mặt lạnh xuống , kéo đôi tay mềm mại đang ôm lấy khủy tay mình ra.



\-" Buông ra"



\-" Chấn Vũ ..anh..."



Thấy thái độ anh như thế cô rất tức giận dù bao năm qua cô đã quá quen cách cư xử lạnh lùng này, nhưng vì lợi ích lớn cô ta phải nhịn xuống, mỉm cười ngọt ngào .



\-" Chấn Vũ ..Dượng và cô biết anh về nước họ nói tối nay anh cùng em về nhà ăn cơm"




\-" Tôi không rãnh .À còn nữa ngày mai cô đến công ty để làm hồ sơ kết thúc hợp đồng làm đại sứ của nhãn hàng công ty chúng tôi"



\-" Chấn Vũ anh nói gì em không hiểu?



Dượng đã nói hợp đồng của em được gia hạng thêm năm năm nữa mà.Anh không được làm trái lời dượng"



Phương Chấn Vũ nhếch môi cười không ngoãnh mặt lại đi thẳng ra xe chỉ để lại một câu.






\-" Ngày mai cô đến công ty gặp luật sư để giải quyết.Còn có quyền hay không mai cô sẽ biết"



Nhìn xe Phương Chấn Vũ chạy xa Hạ Băng đứng cùng trợ lí của mình , khuôn mặt tức giận vặn vẹo , càng nghĩ cô càng không hiểu Phương Chấn Vũ bị làm sao bảy năm trước khi sang Mỹ du học anh ta đã trở nên lạnh lùng , thờ ơ với các cô gái xung quanh, dù cô ta được sự giúp sức của Hứa Mỹ Nhã.



Tức là mẹ kế Phương Chấn Vũ bây giờ nhưng không làm lung lay được anh , một lời nói nhẹ nhàng cũng không dành cho cô,nếu ngày xưa anh đối với cô ta là xa cách nhưng còn một phần gì đó gọi là ôn hòa thì bảy năm đổ lại đây là sự lạnh lùng , tàn nhẫn , xa cách đến đáng sợ anh không cho cô đến gần dù chỉ là chút.



Ngày hôm nay được sánh bước cùng anh dự lễ khai trương ..Là do công lớn của Hứa Mỹ Nhã sắp đặt chuyện đã rồi, anh không hề biết hôm nay cô xuất hiện.



Vì giữ sự diện cho Tập Đoàn nên cô ta mới được bênh cạnh anh như vậy.Chưa vui sướng được bao lâu thì đã bị Phương Chấn Vũ làm cho mất sạch mặt mũi..



Nghĩ xong mọi thứ Hạ Băng cùng trợ lí vào xe cô lấy điện thoại bấm một số quen thuộc.



\-" Cô à.Cháu có chuyện gấp muốn nói với cô...."