Hóa Ra Chúng Ta Vẫn Còn Yêu

Chương 8: Cái Mạng Đó Giữ Để Làm Gì?




Một cơn mưa rào bắt đầu nhỏ giọt rơi xuống vào lúc trời sập tối, nãy giờ đã gần 2 tiếng trôi qua Vũ Thần chỉ trên phòng làm việc mà không hề nếm xỉa đến cô sống chết ra sao, cô cũng đã nằm ở đây từ lúc anh bước vào nhà.

Uyển Đình muốn đứng dậy nhưng cả cơ thể cứ như bị liệt khiến cô muốn đứng cũng không được. Những vết thương chảy máu bầm tím khi nãy do anh gây ra lại ngấm vào nước mưa làm cả người cô rất rát, nó như bào mòn sát trùng vào từng vết thương.

Ở trong tim cô cũng đang có một vết thương đang ngày càng to ra, như vậy có ai chữa được hết không, làm ơn!

Tất cả các câu nói của Vũ Thần khi đó như đang ám ảnh trong não bộ của cô, càng muốn không nghĩ tới, làm mọi cách để quên đi thì lại càng nghĩ tới.

Lạnh thật, đến bây giờ cô mới thấy có chút run người. Uyển Đình dùng toàn bộ sức lực yếu ớt còn lại của mình, cố gắng gượng dậy đi tới cái nhà kho kia.

Đây là nơi cô thường xuyên lui đến khi anh hắt hủi không cho cô vào bên trong nhà, một nơi ẩm thấp bụi bặm như vậy mà có ngày tiểu thư danh giá của Cố Gia phải ở trong đây sao?

Ngã phịch xuống nền đất lạnh lẽo, trong đây cũng chả có gì ngoài vài cái tủ đựng đồ cùng với một miếng nệm mỏng manh, cô muốn tiến lại đó tìm kiếm chút hơi ấm.. Nhưng cơ thể lại tự do ngã xuống không còn cảm giác.

Sau đó một lúc, cô dần chìm vào cơn mê, không còn nghe một tiếng động nào nữa.. Đến nửa đêm, dì Kim vì lo cho cô, cuối cùng cũng không nhịn được mà lén lút trốn ra bên ngoài.

Trận mưa kia dai dẳng kéo dài hơn cả một tiếng, thiếu phu nhân còn đang ở bên ngoài, không biết có sao không..

Bà không thấy cô ở ngoài sân vườn, liền đi vào bên trong nhà kho thì quả thật cô đang ở ngay đây. Nhưng lạ quá, cả người cô lạnh ngắt tím tái hết lên, bà có lay mạnh tới nào cũng không tỉnh. Đến khi bà sờ vào trán cô thì thấy nóng lắm, hơi thở lại rất yếu ớt.

- Thiếu gia, thiếu gia.. _ Dì Kim hoảng hốt chẳng biết làm sao, liền liều mạng chạy lên trên phòng làm việc của anh.

Chỉ khi bên trong hắng giọng một cái, bà mới dám đẩy cửa bước vào, dù gì thiếu phu nhân bây giờ vẫn là quan trọng, thiếu gia có làm gì bà cũng kệ.

- Có chuyện gì? _ Vũ Thần lên tiếng.

- Tôi cầu xin ngài, thiếu phu nhân hiện đang rất yếu, yếu đến mức cả hơi thở cũng nghe không rõ. Coi như ngài còn chút lương tâm, đưa cô ấy đi bệnh viện được không? _ Dì Kim chắp hai tay chà xát lại với nhau, ánh mắt khẩn cầu nhìn chăm chăm vào mắt anh.

- Muốn tôi cứu cô ta sao.. Cái mạng đó còn giữ để làm gì chứ? _ Âu Dương Vũ Thần nghe vậy lúc đầu không quan để ý cho mấy, đều do cô ta tự chọn thôi.

- NGÀI ĐẾN CẢ LƯƠNG TÂM MỘT TÍ CŨNG KHÔNG CÓ SAO? VẬY ĐƯỢC, TÔI SẼ TỰ MÌNH ĐƯA ĐI BỆNH VIỆN.

Dì Kim biết mình không nói lại anh, tính mạng thiếu phu nhân y như là ngàn cân treo sợi tóc nên bà cũng không muốn cãi nhiều, tức giận nói.

Chạy một mạch xuống lầu, bà liền dìu cô một cách cẩn thận đứng dậy, mong rằng cô còn một chút ý thức thì nghe được giọng của cô: " Con không.. sao "

Dù tuổi có hơi cao sức khỏe lại yếu, bà vẫn cố gắng cùng cô đi ra tới ngoài để tìm người cứu giúp. Chỉ còn vài bước nữa là tới được cánh cổng, cả cơ thể của Uyển Đình đột nhiên buông lõng cánh tay của bà ra, trực tiếp ngã nhào xuống dưới đất, đầu không may lại đập vào trúng cánh cửa màu đen.

- Thiếu phu nhân.. phu nhân, cô làm sao thế này? _ Bà hoảng hốt định đỡ cô đứng dậy thì phát hiện trán cô bắt đầu dần dần rỉ ra chất lỏng màu đỏ.

Cảm giác bây giờ chỉ còn lại là hoảng sợ, bà rơi nước mắt, tự trách mình yếu ớt có cô cũng không giữ chặt được.

- Mở cổng ra, NHANH LÊN! _ Trong lúc tình thế rối loạn như thế này, Vũ Thần đột nhiên xuất hiện như một cơn vũ bão vội bế xốc cô lên chạy đến chiếc xe của mình, còn thúc đẩy bà mau mau mở cửa, ánh mắt có chút lo.

Nghe được vậy, bà hoảng loạn nhanh mở cổng ra chưa được một phút thì chiếc xe đã phóng nhanh ra khỏi nhà hướng chạy đến phía bệnh viện rồi.

Bà thầm thở phào, cuối cùng thiếu phu nhân cũng được đưa đi bệnh viện, cầu mong rằng cô ấy không sao.

- ----------

[ Tác giả: @seunghyunttop ]