Sau khi nghe Tiêu Ái báo lại, Kình Trạch Kha nhanh chóng đi sang phòng làm việc của cô hỏi chút việc. Quả thật, anh ta cực kì hoảng hồn với quyết định này của Tôn Uyển Đình?
Cô chỉ vừa về nước chưa được mấy ngày, rồi chỉ mới vừa vào DTH ngày đầu tiên. Các tình hình khác có khi còn chưa hiểu rõ thì tại sao lại có thể tự tin đi đàm phán với Âu Thị chứ!
- Uyển Đình, tôi biết cô rất giỏi... Nhưng mà đây là chủ tịch Âu, là hợp đồng lớn. Sợ rằng, anh ta không hề đơn giản sẽ làm khó tới cô.
- Anh đã nói tôi giỏi? Vậy thì nghi ngờ cái gì. Tổng giám Kình.. tôi biết tất cả mọi thứ liên quan đến anh ta hơn cả anh nữa đó. _ Uyển Đình vẫn giữ nguyên nét mặt lúc đầu, nhún vai một cái rồi nói như vậy khiến anh ta hơi nghi hoặc. Cô ở đâu lấy ra cái sự tự tin này?
- Nếu đã như vậy, thì đây coi như là chuyên mục đầu tiên tôi giao cho cô. Phải cố gắng.. hoàn thành nó thật tốt, như vậy mới được!
Nhưng mà bấy nhiêu đó chưa đủ để anh ta bỏ đi cái thắc mắc kia. Tại sao khi nói tới chủ tịch Âu, nét mặt của cô ấy lại trở nên hắc ám đến như vậy? Có chuyện gì đã xảy ra sao à?
- ---------
Sang ngày hôm sau, trước khi đến giờ hẹn!
Uyển Đình có ghé ngang khu mộ của ba mẹ Cố một lúc, cũng đã ba năm rồi, cô chưa hề quay lại đây. Cảm thấy thật sự có lỗi với họ.Nhìn hai di ảnh trước mắt, lòng cô vẫn nhói lên như cũ. Kí ức về ngày trước vẫn hệt như một đoạn phim dài trong trí não của cô mà.
Nó cứ đang dần dần tua lại từng mảng, làm nỗi hận trong cô càng ngày càng không vơi.
- Con quay về rồi.... Ba mẹ, đã lâu không tới đây thăm cả hai, con quả thật bất hiếu. Mọi chuyện con đều biết hết cả, cảm ơn ba mẹ.. vì đã chăm sóc cho con nhiều năm như vậy! Hai người khi còn sống không phải dồn mọi tâm huyết vào Cố Thị hay sao? Mục đích mà con quay về đây, chính là giành lại Cố Thị từ tay anh ta. Lấy lại tâm huyết của ba mẹ, rồi vẫn sẽ tiếp tục phát triển nó như lúc trước!
Cô dập đầu trước phần mộ của ba mẹ, ngồi tâm sự với họ hồi lâu rồi mới rời đi. Thật sự, ở sâu trong tim cô, ba mẹ vẫn luôn ở nơi đó.
- ---------
Âu Dương Vũ Thần ngồi đợi ở nhà hàng lâu lắm rồi, người đại diện của DTH lại có thể để anh chờ nửa tiếng như vậy hay sao! Nhưng quả thật chiều nay anh cũng không có công việc gì khác, nên mới ngồi ở đây mà chờ họ.
Bất chợt anh lại nhìn vào chiếc nhẫn cưới từ lâu của anh và cô.. trong lòng có chút trùng xuống, anh lại nhớ cô rồi! Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, nhưng anh căn bản lại không để ý đến. Chỉ cứ mãi chìm đắm vào những suy nghĩ trong đầu về Uyển Đình. Còn cô bây giờ lại từ từ di chuyển đến nơi mà anh đang ngồi, nhìn từ xa thôi, cũng đã có thể nhận ra bóng lưng của Vũ Thần!
Tại sao nhìn lại có vẻ cô độc đến như vậy. Cô đã cố tình đến trễ như vậy, đối với tính cách của anh ngày trước, có lẽ đã đi về rồi mà tại sao hôm nay vẫn còn ngồi ở nơi đây? Trong nhà hàng có hơi đông khách, nhưng trong mắt của cô, mỗi khi nhìn thấy anh, không cần biết xung quanh có bao nhiêu người đi nữa, trong mắt cô vẫn chỉ có mỗi mình anh.
Đáng ghét thật, cô đã rất mạnh mẽ rồi đây! Nhưng tại sao bây giờ khi sắp gặp lại anh thì tim của cô bất giác lại đập liên hồi vậy?
Uyển Đình hít thở sâu vào, lấy lại tinh thần tiến tới chỗ của anh. Kéo ghế ra ngồi xuống như vậy rồi, anh hoàn toàn vẫn không động tĩnh gì cả, cứ cúi gầm mặt như vậy mãi sao.
Được lắm, nếu đã như vậy, thì tôi cho anh bất ngờ đây Vũ Thần.
- Tình cũ không rủ cũng tới, gặp lại tôi như vậy, anh thấy thế nào?