Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 22: Đường Lê Điện






Hoàn Huyên đứng dưới hiên ngơ ngẩn nhìn tuyết.

Tuyết ở biên quan có sớm hơn kinh thành, tháng 8 tháng 9 đã bắt đầu rơi. Ba năm nay, mỗi khi vào đêm tuyết đầu mùa rơi, hắn đều một mình uống rượu trong doanh trướng.

Lần đầu tiên hắn gặp Nguyễn Nguyệt Vi là vào lúc tuyết đầu mùa năm nào đó.

Khi đó hắn còn nhỏ, chỉ nhớ mang máng mình ở trong viện của Đường Lê điện, trên mái ngói và cành khô đã bao phủ một tầng tuyết mỏng, dưới bùn đất vẫn là màu đen.

Đường Lê điện là một tiểu thiên điện trong cung Thái Hậu, thường ngày không ai ở, đôi khi để làm viện cho khách, hắn rất thích cây bạch quả và trụ đá* trong viện, lúc nào cũng chơi ở chỗ này.

chapter content



Ngày ấy hình như hắn cũng ở một mình, đây là chuyện thường. Thái Hậu không để ý đến hắn, Hoàng Hậu cũng rất ít hỏi đến, cung nhân nội thị đều biết Tam hoàng tử này không được sủng ái. Bọn họ không thích hắn lầm lì an tĩnh, nhưng lại biết hắn trầm lặng sẽ không cáo trạng, chỉ cần Cao ma ma và Cao Mại không ở trước mặt, luôn tìm mọi cách để lười nhác, khóa cổng viện để hắn chơi một mình trong sân, còn bọn họ tụ tập nói chuyện phiếm cùng thêu thùa.

Vào lúc ấy, Nguyễn Nguyệt Vi xuất hiện.

Hắn không biết nàng tiến vào lúc nào, cũng không biết nàng làm sao vào được viện đang khóa, hắn chỉ nhớ rõ mình đang ngồi xổm dưới cây bạch quả trong sân chôn một con chim tước đã chết, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "Bịch", quay đầu lại, liền thấy một tiểu cô nương mặc y phục đỏ đang đứng phía sau.

Xiêm y của nàng đỏ rực, trong một mảng phong cảnh mùa đông xám ngắt tàn lụi, như một ngọn lửa bùng cháy sáng rực, khuôn mặt nàng cũng hồng hồng, giống trái táo dại* đang chín, đôi mắt của nàng rất sáng, còn sáng hơn y phục tựa ngọn lửa kia, cũng sáng hơn cả ngôi sao cô độc trong đêm lạnh.

(Yu: 林檎果 - tên Tiếng Anh: Chinese Pearleaf Crabapple [Malus asiatica] - là loài thực vật bản địa của TQ, thuộc chi Hải Đường, họ Hoa Hồng)

chapter content



Hắn chưa từng gặp người tươi sáng sinh động như vậy, cuộc sống trước đây của hắn lặp đi lặp lại, đơn điệu, trầm lắng, tựa sương mù xám xịt, mà nàng như một tia sáng xuyên qua màn sương xám đó.

Nhưng khi đó hắn còn nhỏ, khó mà hình dung cảm nhận của bản thân, chỉ đứng bất động, nhìn nàng không chớp mắt.

Hắn há hốc mồm, chưa đợi hắn nghĩ ra nên nói cái gì, nàng đã mở miệng trước: "Ngươi là ai? Sao trốn một mình ở đây?"

Nàng thiếu một chiếc răng cửa, nói chuyện có chút lọt gió.

Hắn nhíu mày: "Ta không phải một mình."

Hắn chỉ vào nàng: "Còn có ngươi."

Nàng ngẩn người, gật đầu: "Ngươi nói đúng. Vậy ngươi là hài tử nhà ai?"

"Ta là Tam điện hạ." Đám cung nhân và nội thị đều gọi hắn như vậy.

Nữ hài gật đầu: "Hoàng Hậu là gì của ngươi?"

Hắn mím môi: "Là mẫu hậu của ta."

Nữ hài nói: "Ta mới từ Huy Âm điện tới, còn gặp được hoàng huynh và hoàng tỷ của ngươi, sao ngươi không ở cùng bọn họ thế?"

Hắn mím môi, căm giận nói: "Ta chán ghét bọn họ."

Nàng kinh ngạc nhướng mày: "Sao thế? Thái Tử điện hạ rất tốt mà."

Cả lông mày của nàng cũng xinh đẹp lại sinh động, tôn lên làn da tuyết trắng, cực kỳ rõ nét.

Người xinh đẹp như thế cũng thích trưởng huynh của hắn.

Bọn họ đều thích trưởng huynh của hắn, phụ hoàng mẫu hậu của hắn, huynh đệ tỷ muội, người nào cũng đều thích huynh ấy, trưởng huynh của hắn tựa như ánh trăng, ai mà chẳng thích ánh trăng chứ? Thậm chí bản thân hắn, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng luôn lặng lẽ trông mong ngày các huynh trưởng tới thỉnh an tổ mẫu.

Trong lồng ngực nhỏ bé của hắn cuồn cuộn một nỗi thất vọng không thể nói ra.

Hắn cau mày: "Ta ghét huynh ấy nhất."

Dứt lời xoay người, ngồi xổm xuống một lần nữa, nhặt lên con dao lưỡi cong nhỏ chưa mài bén tiếp tục đào đất.

Nữ hài kia lại ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nâng má, dùng đôi chân mang giày da hươu nhỏ màu đen đẩy con chim tước đã chết của hắn đầy tò mò, rồi nhìn hố nhỏ mà hắn đào ra: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Hắn ghét nàng ồn ào, cũng không muốn để ý đến nàng, cố ý hất bùn đất về phía đôi giày nhỏ xinh của nàng.

Nữ hài dường như không nhận ra hắn cố ý, chỉ không để bụng mà vỗ mặt giày, phủi đất đi, tiếp tục bắt chuyện với hắn: "Chim tước này tới từ đâu vậy? Ngươi bắt sao?"

Hắn nhấc mí mắt lên liếc nàng một cái.

"Ngươi từng ăn chim tước nướng chưa?" Nàng lại duỗi chân đẩy con chim đáng thương kia, "Muốn nướng càng bóng mỡ, chỉ rắc muối, không được rắc gia vị khác, cũng có thể ngon rồi, chỉ là có chút ít thịt..."

Hắn đánh gãy nàng, vươn chân nhỏ của mình đẩy chân nàng ra: "Ngươi không thể ăn nó, nó là của ta."

Nữ hài nuốt nước bọt giải thích: "Ta không muốn ăn nó, chỉ là nói cho ngươi chim tước nướng ăn rất ngon."

"Nó là ngươi nuôi sao?" Nữ hài lôi đề tài tán gẫu, "Sao lại chết rồi?"

"Là nhặt được," hắn nói, "Đã chết."

"Ngươi đào hố làm gì?"

Hắn nghiêng mặt liếc nàng một cái: "Đây không phải hố."

"Rõ ràng là cái hố mà," nàng hiếu kỳ nói, "Không phải hố thì là cái gì?"

"Là địa cung," hắn ghét nhất người hỏi đông hỏi tây, "Ngươi phiền quá, ngươi đi đi."

Nhưng nàng không đi, lấy một gói giấy từ trong ngực, mở ra, là quả mơ ngâm mật.

"Ăn không?" Nàng hỏi hắn.

Hắn lắc đầu, đang định mở miệng đuổi nàng đi, một quả mơ đã chắn trong miệng hắn.

Vị chua ngọt khẽ tan chảy nơi đầu lưỡi.

"Ối!" Nàng kinh hô một tiếng, "Quên mất, tay này của ta lúc nãy chạm vào chân, vẫn còn dính đất!"

Hắn nghe xong, khuôn mặt nhỏ tức khắc xanh lè, muốn nhả ra, nhưng lại sợ nàng tức giận.

"Lừa ngươi đấy," nữ hài cười xoa đầu của hắn, "Chạm vào giày là tay phải, cầm quả mơ là tay trái, ngươi thật thú vị."

Nhưng mà xoa đầu lại là tay phải, hắn vội vàng né tránh.

Nàng nhét gói giấy vào tay hắn, lấy con dao nhỏ chưa mài bén trong tay hắn, linh hoạt xoay một vòng giữa các ngón tay, hắn nhìn đến ngây người.

"Lợi hại không?" Nàng cười nói, "Để ta, ngươi đào chậm quá."

Nàng thực sự đào nhanh hơn hắn nhiều, hắn ngoài miệng không nói, trong lòng bội phục vô cùng.

"Địa cung" đã đào xong, là một cái hố hình chữ nhật ngay ngắn, hắn móc khăn ra bọc chim tước lại, ôm thật cẩn thận, bỏ vào.

Nàng lấy chiếc ủng da hươu bỏ đất đá vào, hai người dùng tay vốc đất, chất một gò đất làm mộ phần, còn đặt hai cục đá đối xứng nhau ở phía trước như tượng đá.

Không chờ nàng đặt cục đá trong tay xong, cổng viện mở ra, một cung nhân có gương mặt non nớt chạy vào: "Tiểu cô nương, Tô phu nhân tìm người khắp nơi đấy..."

Nữ hài nói với hắn: "Ta phải đi rồi."

Hắn đột nhiên tóm lấy góc áo của nàng: "Không được đi."

Nàng áy náy xoa đỉnh đầu hắn: "Ta phải về nhà rồi, lần sau tiến cung lại tìm ngươi chơi."

Hắn mím môi, bám chặt nàng không buông: "Vậy khi nào ngươi lại tiến cung?"

Nàng nghĩ ngợi, phun hạt mơ từ trong miệng ra, vùi vào chồng đất trên phần mộ của bọn họ, vỗ lên đất: "Chờ cây mơ nảy mầm, ta sẽ trở lại."

Nàng một bên dỗ dành hắn, một bên nhẹ nhàng gỡ từng ngón trên bàn tay nhỏ dính đầy đất của hắn.

Sau đó nàng liền đi theo cung nhân kia, đột ngột như lúc tới, cánh cửa đóng lại, đám mây xám hợp từ bốn phía, không trung tuyết trắng tung bay.

Hắn dụi mắt, rất nhanh liền bắt đầu hoài nghi có phải mình đã mơ một giấc mộng hay không.

Cho đến khi Cao ma ma tới tìm hắn, hắn mới bừng tỉnh nhớ ra bản thân đã quên hỏi tên họ của nữ hài kia.

Hắn chỉ nhớ rõ một câu "Tô phu nhân", liền hỏi Cao ma ma: "Ai là Tô phu nhân?"

Cao ma ma nói: "Sao người đột nhiên hỏi điều này? Tô phu nhân là mẫu thân của Nguyễn gia tam biểu tỷ của người."

Hắn liền lặng lẽ ghi nhớ Nguyễn gia tam biểu tỷ trong lòng.

Cách ba hoặc năm ngày, hắn lại chạy tới Đường Lê điện, tưới nước lên phần mộ mà bọn họ cùng nhau xây, chỉ ngóng trông hạt mơ kia sớm ngày mọc rễ nảy mầm.

Hạt mơ ngâm mật tất nhiên sẽ không nảy mầm, nhưng vào mùa đông năm thứ hai, Nguyễn gia biểu tỷ thật sự trở lại rồi. Hắn nhìn các nội thị cung nhân bận rộn mang rương hòm của nàng dọn vào Đường Lê điện.

Còn nàng đứng trước mặt hắn mỉm cười.

Vóc người nàng cao hơn một chút, không hề ồn ào, cũng không mặc y phục đỏ rực, nụ cười cũng có tiết chế, nàng nắm lấy tay hắn, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng: "Tiểu điện hạ ở một mình sao? Ta cũng ở một mình, sau này chúng ta làm bạn, sẽ không còn quạnh quẽ nữa."

Đó là mùa đông rét đậm tuyết lớn bay lả tả, hạt mơ năm ngoái gieo trồng lại lặng lẽ nảy chồi non ở đáy lòng hắn.

......

Hoàn Huyên nhéo mi tâm, quay đầu lại nhìn mành trúc buông xuống, chậm rãi ra khỏi Tê Hà quán, gọi Cao Mại đến phân phó: "Dọn dẹp viện này một chút."

Dừng một chút, thêm một câu: "Ta thỉnh thoảng sẽ đến ở."

Cao Mại biết cái gọi là "Dọn dẹp" của Tề Vương điện hạ, có nghĩa là đổi tất cả đồ dùng, còn là dựa theo quy cách sinh hoạt thường ngày của hắn mà đổi.

"Lão nô đây liền dẫn người vào khố phòng trong phủ để chọn lựa." Cao Mại nói.

Hoàn Huyên gật đầu, ngay sau đó nói: "Chọn từ tiểu khố phòng."

Cao Mại sửng sốt, người thân cận bên cạnh Tề Vương đều biết, trong vương phủ có hai khố phòng, tiểu khố phòng được bố trí trong chính viện nơi ở của Tề Vương, người bình thường không được vào.

Đồ tinh xảo quý hiếm trong đó tất nhiên không cần phải nói, quan trọng nhất chính là, gần như mỗi một thứ đều có hoa văn hải đường. Lớn thì có giường kỉ tháp bình phong, nhỏ thì có lăng la tơ lụa, lư hương bình hoa, thoa điền trang sức, toàn bộ đồ vật trang trí đều là hải đường.

Nguyễn gia Tam cô nương nhũ danh là A Đường, bởi vậy thích nhất là hoa hải đường, đa phần đồ dùng y phục trang sức đều có hoa văn hải đường, Hoàn Huyên vì nguyên do này của nàng, mỗi lần nhìn thấy đồ vật gì tốt có hoa văn hải đường, luôn vung tiền như rác mà mua rồi cất vào kho, tuy không nói rõ, nhưng người thân cận bên cạnh hắn đều biết, những thứ đó đều chuẩn bị cho Nguyễn cô nương, người bình thường đều không có tư cách vào tiểu khố phòng.

Nhưng Nguyễn cô nương vào Đông Cung, những đồ vật chứa đựng tâm ý này, liền không có đất dụng võ.

Hiện giờ lấy ra cho Lộc cô nương sử dụng, trái lại khiến người khác có vài phần bất ngờ.

Cao Mại nghĩ lại một chút liền hiểu, Lộc cô nương kia là thế thân của Nguyễn Nguyệt Vi, cho nàng ấy dùng, cũng coi như bù đắp nuối tiếc trong lòng điện hạ.

Hoàn Huyên lại nhìn lướt qua đình viện tiêu điều: "Chuyển vài cây hoa từ Nam Sơn tới."

Nam Sơn biệt trang ở ngoài thành, cũng là trang viên của Hoàn Huyên, khắp sườn núi đều trồng hải đường, có vô số cây, trong đó không thiếu danh phẩm được chuyển tới từ Giang Nam và nước Thục.

Cao Mại đáp vâng.

Hoàn Huyên ra khỏi viện, dừng bước, ngẩng đầu nhìn ba chữ "Tê Hà quán", trầm ngâm nói: "Đổi thành Đường Lê viện đi."

Kỳ thật trong ngoài viện đều không trồng hoa lê, Cao Mại biết, sở dĩ đổi thành tên này, chỉ vì tiểu thiên điện mà Nguyễn cô nương ở trong cung Thái Hậu, được gọi là Đường Lê điện.

Cao Mại giả vờ không phát hiện ra, khom người hỏi: "Điện hạ, trong lúc sửa chữa Đường Lê viện, Lộc cô nương nên an trí ở nơi nào?"

Hoàn Huyên liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Loại chuyện nhỏ này ngươi không biết an bài sao? Còn cần hỏi ta?"

Cao Mại liền biết đây là không có ý để Lộc cô nương ở tạm Thanh Hàm viện, lập tức nói: "Điện hạ thứ tội, lão nô hồ đồ, vậy thay Lộc cô nương dọn dẹp viện nhỏ Ngô Đồng, viện kia gần Đường Lê viện, quay về cũng tiện."

Gần Đường Lê viện, cũng chính là gần Thanh Hàm viện, tiện cho Tề Vương điện hạ triệu người tới thị tẩm.

Cao Mại luôn suy xét sự tình tỉ mỉ chu đáo, Hoàn Huyên gật đầu nói: "Ta muốn ở Sơn Trì Viện một thời gian, ngươi sắp xếp người chuyển đồ dùng thường ngày của ta đến, bọn Tống Tuấn có chuyện gì muốn bẩm, cứ như trước chuyển thư đến đây."

Tống Tuấn là phụ tá đứng đầu của Tề Vương.

Cao Mại nghe thế không khỏi kinh ngạc, hắn hiểu chủ nhân nhà mình, tuyệt đối không phải người vì sắc mà mất lý trí, hắn không trở về Vương phủ tám phần là vì trốn tránh cho thanh tĩnh.

Tuy Cao Mại là nội quan, nhưng có thể ngồi lên vị trí này, không thể không mắt nhìn sáu đường tai nghe tám phương, đối với hướng gió trong triều cũng hiểu rất rõ.

Gần đây trong triều vì chuyện binh quyền mà chia thành mấy phe, một phe chủ trương phản loạn Tứ trấn đã bình, Hoàn Huyên dùng thân phận thân vương nắm giữ Thần Dực Quân không hợp quy định, cần giao ra hổ phù; một phe khác đứng đầu là Hữu tướng và Hộ Bộ thị lang, cho rằng triều đình nuôi trọng binh hao tốn rất nhiều thuế lương, nên bãi bỏ quân đội; lại có một phe chủ trương không những không thể xoá Thần Dực Quân, còn phải tiếp tục triệu tập hàng vạn tráng sĩ, để Tề Vương thống lĩnh, thừa dịp Hà Sóc nội loạn nuốt trọn Tam trấn.

Trong đó không rõ ràng nhất chính là thái độ của thiên tử —— sau khi Thái Tử đại hôn không lâu, Hoàng đế liền giao triều chính cho Thái Tử, bản thân trở về Ôn Tuyền cung.

Nhưng quân quốc đại sự, quan viên ủy nhiệm ngũ phẩm trở lên, như cũ phụ thuộc vào quyết định của Hoàng đế.

Cao Mại hầu hạ bên cạnh Hoàn Huyên, biết được giữa Hoàng đế và Thái Tử cũng không phải phụ từ tử hiếu như ở ngoài mặt.

Hoàng đế, Thái Tử, triều thần cùng đám Trung quan mỗi bên đều có tâm tư riêng, lúc này không thể đi sai nửa bước, một khi vô ý, liền sẽ thua cả ván cờ.

Hắn cáo bệnh tránh trong Sơn Trì Viện, cả phụ tá của mình cũng không gặp, đó là không muốn để người ta nắm thóp bất kỳ điều gì.

Cao Mại không khỏi cảm thán trong lòng, thiếu niên ba năm trước vui giận đều hiện lên hết trên mặt kia cuối cùng trầm lắng lại, khôn ngoan hơn người thường rồi.

Hoàn Huyên phân phó xong liền trở về Thanh Hàm viện của mình.

Cao Mại làm việc nhanh nhẹn, lập tức phân phó tôi tớ dọn dẹp Ngô Đồng tiểu viện, để người trong viện của Lộc Tùy Tùy dọn qua đây.

Tiếp theo hắn lại đến vương phủ một chuyến, trước khi mặt trời lặn, dọn tất cả xiêm y thường mặc, quyển sách thích xem, sách chép tay, thanh kiếm quen dùng, văn phòng tứ bảo, bàn cờ của Tề Vương điện hạ tới Sơn Trì Viện.

Tùy Tùy vốn tưởng Hoàn Huyên muốn về vương phủ, nhưng lại thấy đám tôi tớ nối đuôi nhau dọn đồ vào Thanh Hàm viện, ban nãy mới biết hắn từ đầu đến cuối là muốn ở lâu dài.

Nàng hơi suy tư liền biết nguồn cơn, xem ra tình huống trong triều còn giương cung bạt kiếm hơn so với thám thính của nàng.

Hoàn Huyên thân trong tâm bão, trái lại giữ được bình tĩnh —— đổi một kẻ tính tình nóng nảy một chút, chỉ sợ phải ngày đêm thương nghị đối sách với phụ tá rồi. Còn hắn lại nhốt bản thân trong Sơn Trì Viện để tránh nghi ngờ, ngay cả phụ tá trong Vương phủ của mình cũng không gặp, làm ra điệu bộ như thế, đương nhiên là cho Hoàng đế xem, cũng để Thái Tử không tìm ra lỗi sai.

Tùy Tùy không khỏi có chút lau mắt mà nhìn vị thân vương tuổi còn trẻ này, xem ra hắn không chỉ là tướng tài, lòng dạ cũng thâm sâu hơn so với dự đoán của nàng.

Hoàn Huyên sống ở Sơn Trì Viện, gần như mỗi đêm đều triệu Tùy Tùy đến thị tẩm, còn ban ngày đa phần một mình đọc sách tập viết, đánh đàn đánh cờ trong thư phòng.

Đôi lúc hắn ngẫu hứng, gọi nàng vào thư phòng dạy nàng đánh cờ, nhưng chẳng dạy được mấy, hắn liền nhớ tới chuyện ngày mưa to hôm ấy, khó tránh khỏi ôn lại chuyện cũ một hồi, cuối cùng cờ để học lại rơi rớt tán loạn, còn chuyện khác trái lại quen tay hay việc.

Hoàn Huyên rốt cuộc phát hiện mình không có tư chất làm tiên sinh, liền ném cuốn kỳ phổ đơn giản cho nàng, để nàng trở về học thuộc.

Không ngờ trí nhớ của nữ thợ săn này không tồi, trong vòng ba đến năm ngày đã nhớ hết một quyển kỳ phổ, dần dần cũng có thể đánh vài bước cờ cùng hắn.

Ước chừng qua nửa tháng, Tê Hà quán cuối cùng được đổi mới hoàn toàn, chính thức thay tên thành Đường Lê viện.

Xuân Điều nhìn ba chữ trên tấm biển kia, hỏi tiểu nội thị đang dọn rương hòm giúp bọn họ: "Viện này của bọn ta không có hải đường cũng không có hoa lê, tại sao sửa tên thành Đường Lê viện?"

Tiểu nội thị biết rõ nội tình, chột dạ liếc mắt nhìn sắc mặt Tùy Tùy một cái, cười nói: "Hải đường thì có, Cao tổng quản đặc biệt phái người đến Nam Sơn biệt quán của điện hạ chuyển vài cây danh phẩm quý hiếm tới, cây hải đường Tây phủ dưới bậc thềm kia còn được chuyển ra từ vườn thượng uyển tiền triều, đến ngày xuân hoa nở đầy cành, giống như phấn tuyết, rất xinh đẹp đó! Còn hoa lê... Đó chỉ là lúc đặt tên thuận miệng thôi, không có ý tứ nào khác."

Thấy Xuân Điều vẫn cau mày nửa tin nửa ngờ, tiểu nội thị kia vội chuyển đề tài, nói với Tùy Tùy: "Lộc cô nương nhìn xem, chữ trên tấm biển này là chính tay Tề Vương điện hạ đề đấy!"

Tùy Tùy ngẩng đầu nhìn một cái, chữ của Hoàn Huyên thực sự không tồi, mạnh mẽ nhưng không mất đi phóng khoáng nho nhã, chữ "Đường" kia viết đặc biệt tốt, ắt hẳn đã luyện qua hàng ngàn hàng vạn lần rồi.

Nàng chân thành nói: "Chữ viết của điện hạ thật đẹp."

Đi vào viện nhìn một chút, lan can mặt tường đều được quét lại một lần, lan can đỏ bức tường trắng rực rỡ hẳn lên, cỏ dại trong đình đều được loại bỏ, cây mai già kia cũng bị đào cả gốc, rồi trồng hải đường Tây phủ theo như lời của tiểu nội thị.

Tùy Tùy cảm thấy đáng tiếc, rốt cuộc không chờ đến lúc hoa nở, cũng không bao giờ có thể biết được màu sắc của cây hoa mai kia.

Hai chủ tớ đi vào phòng, Xuân Điều lập tức kinh hô một tiếng "Ôi trời đất ơi".

Biến hóa trong phòng có thể nói là long trời lở đất, chẳng những án kỷ bình phong mành trướng đều bị thay đổi, những đồ dùng tinh xảo hoa mỹ kia, đừng nói Xuân Điều chưa từng thấy qua, ngay cả nằm mơ cũng không mơ thấy.

Tùy Tùy hiểu sâu biết rộng hơn so với một tiểu tỳ nữ của phủ thứ sử, nhưng cũng không khỏi âm thầm kinh ngạc, nàng nhìn ra được, phần lớn các đồ dùng này là vật được làm trong cung, thậm chí không thiếu đồ cổ trân quý, đồ đựng bằng vàng ngọc tất nhiên cũng không cần phải nói, đặc biệt là bức bình phong hoa lê hải đường trước giường kia được vẽ bởi Đan Thanh đại gia đương thời, chính là trân phẩm ngàn vàng khó cầu.

Thảm lụa Tuyên Châu trước giường mới được thêu hoa văn hải đường bằng tơ vàng, vô cùng khéo léo, khiến người ta không đành lòng giẫm lên mà đi.

Ngoài những bày biện kia, cột trụ xà nhà trong phòng cũng được sơn mới, giữa ô vuông trên mái nhà bằng phẳng, mỗi cái đều trang trí hoa hải đường hình tròn mạ vàng sáng chói.

Thứ duy nhất còn tồn tại chính là chiếc giường bình thường không có gì nổi bật kia —— giường vừa nhỏ hẹp, còn không đủ chắc chắn, cũng không biết Tề Vương điện hạ sống trong nhung lụa coi trọng nó vì điều gì.

Trừ nó ra, đồ trang trí này chuyển đến Bồng Lai cung cho hậu phi sống cũng đủ rồi.

Cái khác thì còn thôi, có tâm nhất chính là xây một gian dục đường ở phía sau tẩm đường, kết cấu tương đương với gian trong Thanh Hàm viện kia, cũng dùng đường ống đá dẫn nước ấm trực tiếp vào, chỉ là bể tắm nhỏ hơn một chút.

Xuân Điều chỉ cảm thấy lung linh đẹp mắt, một đôi mắt cũng không đủ dùng, sờ sờ lư hương, kéo kéo cẩm rèm, vẻ mặt giống đang nằm mơ, sau một lúc lâu mới nói với Tùy Tùy: "Cô nương, điện hạ đối đãi người thật tốt."

Dừng một chút lại nói: "Điện hạ rất thích hoa hải đường sao? Sao bức họa trên bình phong là hải đường, trên mành trướng, y phục cũng là thêu hoa hải đường, cả lư hương này cũng khắc hoa văn hải đường..."

Tùy Tùy không nói chuyện, chỉ cười cười nhàn nhạt.

Xuân Điều cười ngây ngô nửa ngày, cuối cùng nhớ ra phải thu xếp đồ đạc, sắp xếp rương xiêm y của hai người xong, cũng đã tới giữa trưa, liền đến phòng bếp truyền thiện tới.

Lần đi này trì hoãn một hồi lâu, lúc mang theo hộp đồ ăn trở lại Đường Lê viện, vui mừng trên mặt Xuân Điều đã không còn sót lại chút gì, giữa trán tràn ngập sự ấm ức, nhìn Tùy Tùy muốn nói lại thôi.

Tùy Tùy nói: "Sao thế?"

Xuân Điều mím môi, mở hộp thức ăn: "Không có gì, cô nương dùng cơm trưa đi, thời tiết lạnh lẽo, đồ ăn sắp nguội rồi."

Hộp thức ăn có hoa văn hải đường bằng vàng bạc được dát phẳng, chén được mạ vàng cánh hoa hải đường, còn đĩa là loại đĩa ghép hoa hải đường —— năm đĩa nhỏ tạo thành một đóa hoa hải đường.

Tùy Tùy nhận đũa ngọc từ trong tay Xuân Điều —— ngay cả phần đuôi của đũa ngọc cũng khảm hải đường bằng vàng nho nhỏ.

Vừa thấy đám hoa hải đường đó, miệng của Xuân Điều dẩu lên càng cao.

Tùy Tùy gắp một khối bánh hoa hải đường: "Ai chọc Xuân Điều tỷ tỷ không vui thế?"

Từ trước đến nay Xuân Điều không phải người có thể giấu chuyện trong lòng: "Nô tỳ mới vừa xuống bếp, trùng hợp nghe được vài câu bàn tán, không nói ra thì trong lòng nghẹn không chịu được, nói ra lại sợ khiến cô nương buồn bực."

Tùy Tùy cười nói: "Xuân Điều tỷ tỷ vẫn nên nói ra đi, nói ra chưa chắc ta buồn bực đâu, nhưng không nói thì tỷ tỷ nhất định nghẹn đến hư rồi."

Xuân Điều nghiến răng nói: "Cô nương có biết vì sao viện này nơi nơi đều là đồ vật có hoa văn hải đường không?"

Tùy Tùy nói: "Vì sao?"

Xuân Điều hạ giọng nói: "Thì ra Thái Tử Phi thích hoa hải đường, đây là chuyện toàn Trường An đều biết, Thái Tử vì nàng ta mà xây một vườn hải đường ở Đông Cung, trồng hàng ngàn cây hải đường. Hơn nữa......"

Nàng dừng một chút: "Nghe nói khi còn nhỏ Thái Tử Phi được nuôi dạy trong cung Thái Hậu, nơi từng ở gọi là Đường Lê điện."

Tùy Tùy không nghĩ như thế, cười cười: "Chỉ như vậy?"

Xuân Điều nhướng mày: "Cô nương không cảm thấy ủy khuất kinh tởm sao?"

Tùy Tùy cắn một miếng bánh hải đường, thong thả ung dung nuốt xuống, nhìn quanh bốn phía nói: "Phòng này không đẹp sao?"

Dừng một chút lại nói: "Những thứ này không tốt sao?"

Mấy thứ này rất tốt, thậm chí tốt đến hơi quá, tốt đến mức lấy thân phận của Lộc Tùy Tùy, vốn dĩ ngay cả sờ vào một chút, xem một chút cũng đều không xứng, đừng nói chi là sử dụng.

Xuân Điều không cam tâm gật đầu: "Đồ dùng thật sự rất tốt, nhưng mà..."

Ban nãy nàng còn nghe được một câu, không dám nói với Lộc Tùy Tùy, bọn hạ nhân của vương phủ nói Tề Vương điện hạ đối đãi Lộc cô nương như vậy, tất cả đều là bởi vì nàng có vài phần tương tự Thái Tử Phi.

Xuân Điều đặt mình vào hoàn cảnh mà nghĩ, nếu đổi lại là nàng, chuyện tất cả mọi thứ bên người đều là người trong lòng tỉ mỉ chuẩn bị vì một nữ tử khác, nàng sợ là không cách nào rộng lượng như Lộc Tùy Tùy.

Nàng nguyện không cần những thứ tốt này.

Tùy Tùy mặc kệ nói: "Chúng ta có thể dọn đi nơi khác sao?"

Xuân Điều không rõ nội tình liền lắc đầu.

"Đã không được chọn, nghĩ nhiều thì có ích gì chứ?" Tùy Tùy cười nói.

Đạo lý chỉ là một lý lẽ, con người đều có thất tình lục dục, làm gì có đạo lý nào có thể chi phối.

Nhưng Lộc Tùy Tùy thật sự không để ý chút nào.

Xuân Điều nghi ngờ Tùy Tùy chỉ là giả vờ như không có việc gì, nhưng lặng lẽ quan sát một hồi lâu, thần sắc của nàng lại như bình thường, khẩu vị cũng không bị ảnh hưởng gì cả, ăn xong một đĩa bánh hải đường còn chưa đã thèm.

Tùy Tùy ăn uống no nê, gác đũa ngọc xuống, cùng Xuân Điều dọn chén đĩa, liền nói: "Lần trước mua rượu sắp thấy đáy rồi, dù sao hôm nay cũng không có việc gì, chúng ta đến chợ phía đông đi dạo, lại mua hai bầu rượu về đi."

Xuân Điều ngoài miệng không nói, kỳ thật thích nhất là dạo thị phường, liền nói ngay: "Vừa vặn, nô tỳ giúp cô nương mua thêm một ít cuộn chỉ tơ tằm xanh đã hết."

Hai người nói như thế liền quyết định.

Tùy Tùy về phòng ngủ thay y phục, Xuân Điều theo quy tắc đi thông báo cho Cao ma ma, thuận tiện tìm tôi tớ sắp xếp xe ngựa.

Tùy Tùy thay xong áo ngắn mặc khi ra ngoài, cầm mũ sa rèm, đang định ra cửa, chợt có một tiểu nội thị chạy tới truyền lời: "Lộc cô nương, điện hạ mời người đến Thanh Hàm viện một chuyến."

Tùy Tùy hơi giật mình, thời điểm này thật vừa khéo, tưởng chừng như Hoàn Huyên nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của nàng, biết được nàng ra cửa liền ra ngăn lại.

Nàng lập tức mỉm cười, bản thân khó tránh có chút trông gà hoá cuốc rồi, hẳn là chỉ là vừa khéo mà thôi.

Thế nên nàng đặt mũ sa rèm xuống, đi theo tiểu nội thị kia đến Thanh Hàm viện.

Hoàn Huyên đang đánh kỳ phổ trong thư phòng, nghe thấy động tĩnh, liền ném quân cờ bạch ngọc giữa ngón tay về lại hộp tre, nhấc mí mắt lên nhìn nàng: "Dọn về rồi?"

Thái độ hắn tùy ý, nhưng Tùy Tùy không thể vượt quá khuôn phép, hành phúc lễ: "Hồi bẩm điện hạ, dân nữ dọn về rồi."

Thần sắc nàng vẫn như thường, có chút ý tứ không màng hơn thua.

Hoàn Huyên quét mắt tới Hồ phục màu nâu trên người nàng: "Muốn ra ngoài?"

Tùy Tùy gật đầu: "Dân nữ dự định tới chợ phía đông mua chút đồ."

Hoàn Huyên nhướng mày: "Loại chuyện này phân phó tỳ nữ đi là được."

Dừng một chút nói: "Lần trước không phải ngươi nói muốn tập cung mã sao? Hôm nay bản vương rảnh rỗi, dẫn ngươi hồi phủ chọn lựa."

Tùy Tùy không nghĩ tới Hoàn Huyên sẽ chủ động nhắc chuyện này, nhưng gần đây hắn rất nhàn rỗi, vì sao cố tình là hôm nay bỗng nhiên nổi hứng chứ?

Chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp?

Hoàn Huyên thấy nàng trố mắt không lên tiếng, bất mãn nói: "Không muốn đi?"

Tùy Tùy hồi phục tinh thần: "Muốn đi. Thỉnh điện hạ đợi chút, dân nữ trở về viện một chuyến."

Hoàn Huyên không kiên nhẫn xua tay: "Đi nhanh về nhanh, muộn thì bản vương sẽ không đợi ngươi."

Tùy Tùy không khỏi mỉm cười: "Dân nữ biết."

Trở về viện, Tùy Tùy phân phó Xuân Điều đi mua rượu, lại nói: "Ngươi đến cửa hàng son phấn Thường gia một chuyến, tìm một điếm hỏa khoảng mười sáu mười bảy tuổi, bên lông mày trái có vết sẹo, nói với hắn là khách nhân họ Lộc tới lấy phấn má hồng lần trước đã đặt."

Xuân Điều nói: "Cô nương an tâm cùng điện hạ hồi vương phủ, việc nhỏ này cứ giao cho nô tỳ đi."

Đây chính là lần đầu tiên Tề Vương điện hạ dẫn Lộc Tùy Tùy hồi vương phủ, Xuân Điều cũng cao hứng thay cô nương nhà mình, mặc dù chỉ là hàng thay thế, được sủng ái cũng tốt hơn so với bị vắng vẻ.

......

Tới chợ phía đông, Xuân Điều đến cửa hàng son phấn Thường gia trước.

Nàng vào tiệm liền thấy điếm hỏa trẻ tuổi có sẹo trên lông mày kia.

Không đợi nàng nói rõ mục đích tới đây, điếm hỏa đã nhận ra nàng, cười nói: "Tiểu nhân nhận ra cô nương, có phải là tới lấy đồ giúp Lộc cô nương không? Cô nương đợi một lát, tiểu nhân đến nhà kho lấy ngay."

Nói rồi liền xoay người chạy lên lầu.

Xuân Điều thầm nghĩ chẳng trách cửa hàng son phấn này kinh doanh phát đạt như thế, một điếm hỏa cũng không đơn giản, ngay cả khách nhân giản dị như bọn họ cũng nhớ rõ.

Một lát sau, tiểu điếm hỏa từ trên lầu xuống, trong tay có thêm một hộp gỗ cây đồng.

"Cô nương nhìn xem, đồ có sai không?" Điếm hỏa nói.

Xuân Điều nhận lấy nhìn một chút, bên trong đặt hai hộp sứ màu đen, một lớn một nhỏ, dùng sáp niêm phong, trên nắp hộp dán giấy thiêm*, viết tên vật phẩm.

(Ji: *Giấy Thiêm - giấy có chữ đánh dấu, nhãn hiệu, đề tên)

Nàng so sánh một chút, cười nói: "Không sai, đa tạ, bao nhiêu tiền?"

Điếm hỏa nói: "Lần trước Lộc cô nương đã thanh toán rồi."

Hắn vừa nói vừa dùng tấm vải xanh gói hộp lại, thắt một cái nút, giao cho Xuân Điều: "Nếu Lộc cô nương dùng tốt, lần sau đừng quên lại chiếu cố đấy."

Xuân Điều không nghi ngờ hắn, treo túi vải trên khuỷu tay: "Nhất định, nhất định."

Ra khỏi cửa hàng son phấn, nàng liền dựa vào ký ức tìm quán rượu của người nước Khang kia.

Mua hai bầu rượu xong, nàng không khỏi nhớ tới kỳ ngộ lần trước, hướng về phía túp lều bán lạc tương đối diện đường nhìn quanh một cái.

Trong lều thưa thớt mấy khách nhân đang ngồi, đương nhiên không gặp được công tử tao nhã kia.

Xuân Điều tự dưng có chút thất vọng, đi đến con phố chữ thập.

Nhưng không biết trên tửu lầu chéo đối diện, hai tầm mắt xuyên ra từ cửa sổ khắc hoa chống bên hiên, đang dán chặt trên người nàng.

chapter content



Trong sương phòng bài trí tao nhã chỉ có hai người, một người mặc cẩm y, đầu đội ngọc quan, một người khác ăn mặc mạnh mẽ khí khái, xem dáng vẻ là đầy tớ nhà phú quý.

Công tử cẩm y kia gương mặt như quan ngọc*, phong thái không tầm thường, thực sự là Dự Chương Vương Hoàn Minh Khuê.

(Ji: *Quan Ngọc - 冠玉 - Ngọc trang sức trên mũ. Thường chỉ đàn ông có dung mạo đẹp.)

"Công tử, chúng ta ngày ngày trấn thủ ở chỗ này cũng không phải biện pháp," hầu cận của hắn A Hàn nhỏ giọng nói, "Vạn nhất cô nương kia thật sự là người xứ khác, đã không còn ở Trường An rồi... Há chẳng phải đợi không được nàng ấy sao?"

Hoàn Minh Khuê cười đặt ly rượu xuống, chỉ tay hướng ra ngoài cửa sổ: "Ngươi xem đó là ai?"

A Hàn nhìn ra ngoài, không khỏi vui vẻ: "Đó không phải thanh y đi theo bên cạnh nữ lang kia hôm ấy sao......"

Không đợi hắn nói xong, Hoàn Minh Khuê đã đứng lên, nhấc áo choàng, bước nhanh xuống lầu.

Hầu cận vội theo sau.

Hai người xuống lầu, lên một chiếc xe ngựa nhỏ rèm xanh không mấy nổi bật.

Hoàn Minh Khuê nói với phu xe: "Đi theo xa xa tiểu tỳ thanh y phía trước kia, đừng để nàng phát hiện, cũng đừng để lạc mất người."