Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 15: Ban Thưởng




Hoàn Huyên bãi giá trở về vương phủ, nằm trên giường của chính mình, nhưng lại chẳng còn buồn ngủ.

Đêm qua hắn uống không ít rượu, trước mắt trong đầu chỉ có một ít hình ảnh vụn vặt, lộn xộn, kinh diễm lại điên cuồng, loại cảm giác thiêu đốt nóng rực này vẫn còn lưu lại trong tứ chi xương cốt, hệt như lửa ngoài đồng nội mới vừa tắt, phảng phất chỉ cần một chạm liền tro tàn lại cháy.

Hắn có chút miệng lưỡi khô rát, hầu kết động một chút, sự khô cằn lan tràn đến trái tim.

Lúc trước quyết định đưa nữ thợ săn kia về doanh địa, hắn biết bản thân đã làm chuyện hoang đường, đi đến bước này chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Chỉ là hắn không đoán được lần đầu tiên mình sẽ mất khống chế như vậy, làn da trơn nhẵn tinh tế cùng thân thể mềm dẻo của nữ tử kia, dường như dẫn dắt con dã thú từ trong thân thể hắn ra ngoài, tung hoành ngang dọc, điên cuồng phá huỷ hết thảy.

Chỉ là nghĩ như vậy, con dã thú kia lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

Hoàn Huyên nhéo mi tâm, mất khống chế bao giờ cũng khó chịu, hắn muốn trấn áp ý niệm không thoải mái này xuống.

Cũng không biết vì sao, dáng vẻ nữ tử kia cắn môi, nhắm chặt mắt lại, lông mi run rẩy, lặng lẽ rơi lệ lại ở trong đầu hắn không thể vứt đi được.

Hắn ngồi dậy, khoác áo bước xuống giường, gọi Cao Mại đến: "Bên Sơn Trì Viện thế nào rồi?"

Cao Mại cho rằng hắn muốn hỏi chuyện giải quyết tốt hậu quả, liền nói: "Mới vừa rồi có người đi về nói, Cao ma ma đã hầu hạ Lộc cô nương uống thuốc tránh thai, điện hạ không cần lo lắng, có Cao ma ma phối hợp, tất nhiên vạn vô nhất thất*."

(Ji: *Vạn Vô Nhất Thất - 万无一失 - không sơ hở; phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tí nào.)

Hoàn Huyên gật đầu, nữ thợ săn kia đến thị thiếp cũng không tính, đương nhiên không thể sinh hạ con nối dõi của hắn, việc nhỏ này không cần hắn nhọc lòng, tất sẽ có người an bài thỏa đáng.

Cao ma ma làm việc ổn thỏa, nhất định sẽ bảo đảm vạn vô nhất thất.

Hắn nghĩ ngợi rồi nói: "Ngươi mở tư khố của ta, thưởng cho nàng một trăm thất lụa."

Một thất lụa ước chừng có thể đổi được một nghìn lượng, nhà thường dân chi phí sinh hoạt một năm cũng không đến một vạn, mặc dù Tề Vương điện hạ hào phóng với bộ hạ cùng nô bộc, nhưng ban thưởng này cũng không tính là con số nhỏ.

Nhưng ban thưởng khác với quà tặng, lụa có thể dùng như tiền, thưởng lụa chính là thưởng tiền, số lượng tuy lớn nhưng lại chẳng tốn tâm tư. Bằng không trong kho nhiều đồ như vậy, chọn một vài vật dụng bằng ngọc để chơi, thậm chí là son phấn hương liệu, cũng có tâm hơn vênh váo đập tiền.

Chỉ từ một khoản ban thưởng này, Cao Mại liền mò ra thái độ của Tề Vương điện hạ đối với Lộc cô nương này —— đêm qua hầu hạ cũng tính là vừa lòng, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

......

Lúc phần thưởng đưa đến, Tùy Tùy mới tỉnh dậy từ trên giường.

Cao ma ma vừa giúp nàng chải đầu, vừa nói bóng nói gió: "Ngày tháng sau này cô nương hầu hạ điện hạ còn rất dài, cũng không thể chuyện gì đều thuận theo điện hạ, tuổi trẻ tự phụ, làm thân thể điện hạ bị thương, nhất định là đại tội của người rồi."

Bà ngừng một chút, nhìn thoáng qua dung nhan nữ tử trong gương, trên mặt nàng còn chút mệt mỏi, nhưng trải qua tối hôm qua, tựa hồ thêm vài phần diễm lệ khác trước, như đóa hoa đã trải qua mưa móc, nhan sắc càng thêm tươi sáng.

Chuyện này ai có thể chịu đựng được, càng đừng nói điện hạ nhà bọn họ vẫn là mới nếm thử tư vị phong nguyệt, Cao ma ma thầm thở dài: "Chính là bản thân cô nương phải chú ý, thiếu hụt khí huyết cũng không tốt đâu."

Còn một điều bà vẫn chưa nói ra, đoán chừng điện hạ cưới phi sẽ ở lại đây hai năm, tuy Lộc Tùy Tùy là ngoại trạch, còn là nữ nhân đầu tiên của điện hạ, nếu được sủng ái quá mức, tương lai truyền tới tai của Vương phi, khó tránh khỏi sẽ trở thành cái đinh trong mắt chủ mẫu.

Chủ mẫu trong cao môn muốn tra tấn một thị thiếp có rất nhiều thủ đoạn, thậm chí không cần tự làm bẩn tay, cũng có thể khiến người khổ không tả xiết.

Những ngày Cao ma ma sống chung cùng nữ thợ săn này, tận đáy lòng vẫn có vài phần thích nàng, không muốn nàng rơi vào kết cục thê thảm.

Tùy Tùy cười cười bất lực, một thân vương như Hoàn Huyên, muốn làm gì sao nàng có thể khuyên được.

Nhưng nàng cũng biết lão ma ma này chỉ là thích lảm nhảm, không có ý gì xấu, nên không tranh cãi với bà, chỉ là nghe tai này lọt tai kia.

Cao ma ma không vừa lòng lắm với thái độ của nàng, nhưng do chén thuốc tránh thai kia nên lương tâm cắn rứt, trước mặt nàng vẫn thiếu vài phần tự tin, cũng không nói nặng gì đó, chuyển đề tài nói: "Đêm qua cô nương vội vàng thừa sủng, lão nô chưa kịp nói rõ quy củ thị tẩm với cô nương, khi cô nương thị tẩm xong nên hầu hạ điện hạ tắm gội đi ngủ, sau đó rời khỏi tẩm đường của điện hạ, hôm nay cô nương ngủ lại như vậy, là không hợp quy củ."

Thật sự Tùy Tùy không nghĩ tới điều này, lời của Cao ma ma đã nhắc nhở nàng.

Suy cho cùng trong lòng nàng không xem bản thân thật sự trở thành tì thiếp hầu hạ người khác, vô pháp mọi chuyện chu toàn.

Cũng như sáng sớm ngày hôm nay, bản thân mệt đến mức không mở nổi mắt, làm gì còn lo lắng cho người khác.

Khi đó nàng đang nửa mơ nửa tỉnh cảm giác có người đẩy nàng, sau đó không lâu liền nghe thấy tiếng xe ngựa, bây giờ nghĩ lại, ước chừng là do mình chiếm giường của Hoàn Huyên, hắn không muốn ngủ cùng giường với nàng, lại không thể đến ngủ ở sương phòng, vì thế mới dẹp đường hồi phủ.

Tùy Tùy không cảm thấy áy náy, cũng không sợ hãi, nhưng thân phận nàng đang mang trước mắt này, không thể để lộ sơ hở.

Nàng chân tâm thật ý nói: "Ma ma ta đã biết, lần sau ta sẽ về phòng mình ngủ."

Cao ma ma còn muốn giáo huấn nàng chút đạo lý đức hạnh nữ nhân, thì ban thưởng của Tề Vương điện hạ tới rồi.

Một trăm thất lụa đặt trong ba cái rương lớn, được bốn nội thị nâng vào.

Tùy Tùy có chút hờ hững, chờ bốn nội thị kia đi rồi, liền bảo Xuân Điều mở rương, chia cho nàng cùng Cao ma ma hai thất, lại nói: "Lần trước ta đưa canh đến Thanh Hàm viện, chọc điện hạ không vui, phạt tiền tiêu hàng tháng của vài người, ngươi thay ta trả cho họ."

Xuân Điều cực kỳ ngạc nhiên: "Cô nương cũng quá hào phóng rồi, vất vả lắm mới được ban thưởng, sao lại tùy tiện cầm đi tặng người khác chứ."

Tùy Tùy nói: "Bọn họ là bị ta liên lụy, lúc ta không có tiền thì thôi, đã có tiền thì đương nhiên phải bồi thường. Huống chi ăn mặc của ta ở chỗ này đều do điện hạ cấp, cũng không có nơi nào để tiêu tiền."

Những thị vệ vương phủ đó nhìn thì vẻ vang, thật ra không có bao nhiêu thu nhập, chỉ dựa vào tiền tiêu hàng tháng để chăm lo cho gia đình qua ngày.

Xuân Điều nóng nảy dậm chân: "Sao cô nương không biết tính toán cho bản thân chứ..."

Nàng không danh không phận lấy sắc hầu hạ người, ai mà biết được có mấy ngày tốt đẹp? Lần này thưởng nhưng lần sau còn không biết có hay không nữa.

Nhưng lời này nói thẳng cũng không tốt, nàng do dự nói "Nếu tương lai xuất phủ, không có chút tiền tài phòng thân, thì bước nào cũng khó khăn."

Tùy Tùy hiểu được nỗi băn khoăn của nàng, lại không thể nói cho nàng mình có tính toán khác, liền cười tủm tỉm nói: "Chia nhiều nhất cũng chỉ hết một rương, có thể còn dư lại một rương, tương lai cho Xuân Điều tỷ tỷ làm của hồi môn."

Cũng không biết Xuân Điều tức giận hay xấu hổ: "Cô nương chỉ biết trêu chọc nô tỳ, nô tỳ mặc kệ!"

Tùy Tùy cười nói: "Lụa hết rồi sẽ lại có thôi."

Xuân Điều tức giận liếc nàng một cái, không thể không thừa nhận, dáng vẻ nàng như vậy, quả thực có tự tin nói ra loại lời này.

Cứ như vậy hai rương lụa được đem ra ngoài, còn dư lại một rương, Tùy Tùy để Xuân Điều dọn vào phòng trống phía bắc cánh đông, liền không hề để ý tới nữa.

Câu chuyện nữ thợ săn "Trọng nghĩa khinh tài" hôm sau đã truyền tới Tề Vương phủ.

Cao Mại cũng được mười tấm, bù đắp tiền lương mà hắn bị phạt, tuy rằng hắn không thiếu chút tiền tài ấy, nhưng mất mà tìm lại được luôn khiến người vui mừng.

Hắn cũng nhìn Lộc cô nương với cặp mắt khác, thức thời như vậy, lại không tham tài, nói không chừng tương lai thực sự sẽ có tạo hóa lớn.

Trong lòng nghĩ có qua phải có lại, liền xem đúng thời cơ đề một câu với Tề Vương điện hạ: "Lộc cô nương cũng thật quá cẩn thận, chúng bầy tôi chịu phạt, vốn dĩ là do đã làm sai, có liên quan gì tới nàng ấy chứ?"

Trong mắt Hoàn Huyên có tia kinh ngạc chợt lóe qua, ngay sau đó hắn cười nhạt, trái lại nữ thợ săn này cũng thú vị, lấy ban thưởng của hắn để tạo ân tình.

Hắn hời hợt nói: "Nàng sẵn lòng đưa, ngươi nhận là được."

"Vậy lão bộc tạ ban thưởng của điện hạ."

"Là nàng cho ngươi, cảm tạ ta làm gì." Hoàn Huyên nói.

Cao Mại xem tâm tình của hắn không tồi, tiếp đó nói bóng nói gió: "Vậy lần tới lão bộc hầu hạ điện hạ đến phường Thường An, sẽ nói cảm tạ với Lộc cô nương."

Hoàn Huyên liếc nhìn hắn không nói lời nào.

Trong lòng Cao Mại đánh trống, hắn thấy điện hạ cũng có chút ý tứ đối với Lộc cô nương kia mới cho hắn móc nối.

Hoàn Huyên thu hồi ánh mắt, cười nhếch mép nói: "Ngươi rất thiếu tiền à? Mười tấm lụa đã mua được ngươi rồi."

Cao Mại thở phào nhẹ nhõm, xem ra hôm nay điện hạ tâm tình xác thật không tồi.

Tuy Hoàn Huyên không trách Cao Mại lắm miệng, cũng không xuôi theo sự dẫn dụ của hắn.

Cao Mại lén nói lời đụng chạm, đoán không ra rốt cuộc điện hạ nhà hắn có thái độ gì với Lộc cô nương.

...

Bên phía Tề Vương chỉ thưởng lụa, cũng không nói gì khác, Tùy Tùy cũng không thèm để ý, tịnh dưỡng một ngày, hôm sau dậy thật sớm.

Chỉ là không đoán được tỉnh lại càng đau, toàn bộ sưng đỏ lên, khi đi lại sẽ bị chà xát đau rát.

Nàng biết một vài cách trị ngoại thương tốt, nhưng không biết loại thương thế này có thể dùng được hay không, đành phải tạm thời chịu đựng.

Xuân Điều thấy sắc mặt nàng tái nhợt, bước chân nhỏ hơn so với ngày thường, nghĩ một chút liền biết là duyên cớ gì, không khỏi đỏ mặt, do dự nói: "Cô nương có phải bị thương... Hay là tìm một y nữ đến xem thử..."

"Không có việc gì," Tùy Tùy nói, "Ta muốn ra ngoài một chuyến, ngươi giúp ta tìm một bộ xiêm y."

Xuân Điều kinh ngạc: "Cô nương muốn đi đâu? Bộ dạng này của người... Ngày mai đi không được sao?"

Tùy Tùy thầm thở dài, nàng đã hẹn Tư Mã hành quân Đoạn Bắc Sầm hôm nay gặp mặt.

Hắn mai danh ẩn tích xen lẫn trong đội ngũ tùy tùng sứ quân tới kinh thành chúc mừng hôn lễ, ngay trong ngày phải khởi hành, hẹn lại thì phiền toái lại gặp nhiều nguy hiểm, không thể không đến nơi hẹn.

Ai mà biết đêm đó Hoàn Huyên sẽ tới đây, hơn nữa một lần liền lăn lộn cả nửa đêm.

Đã sớm nghĩ xong cái cớ, Tùy Tùy rũ mắt làm vẻ thẹn thùng: "Nghe người ta nói hôm nay chùa Thanh Long mở Phật cốt xá lợi, đều nói rất linh nghiệm, ta muốn đi cầu phúc."

Xuân Điều nhìn dáng vẻ này của nàng, tự nhiên biết "Cầu phúc" là vì ai, không khỏi thầm than, thật là một cô nương ngốc nghếch si tình.

"Cô nương cũng phải yêu quý bản thân một chút," nàng nhéo mi nói, "Chùa Thanh Long ở ngoại thành, ngồi xe đến đó mất nửa ngày, cô nương thế này có thể đi sao?"

Tùy Tùy nói: "Hôm ấy trên phố ta nghe người ta nói, gần chùa Thanh Long còn có một chùa Linh Hoa, thức ăn chay làm rất ngon, chúng ta có thể ở đó nghỉ chân một chút, ăn vài món chay rồi trở về, cũng không quá gấp."

Đúng là nàng đã hẹn gặp Đoạn Bắc Sầm ở ngôi chùa nhỏ trong núi kia, chủ nhân ngôi chùa đó là người của bọn họ.

Ngôi chùa nhỏ này được xây dựng cách chùa Thanh Long không xa, ngày thường hương khói không nhiều, hôm nay tất cả mọi người chạy đến chùa Thanh Long, nơi đó càng không có người đến thăm.

"Lại là ăn," Xuân Điều dở khóc dở cười, "Cô nương không phải đến chỉ để ăn đồ chay đấy chứ."

"Nghe bọn họ nói ngon như vậy, ta liền muốn nếm thử."

Xuân Điều cũng không thể thật sự ngăn Tùy Tùy ra cửa —— tuy Lộc Tùy Tùy là ngoại thất, nhưng Tề Vương điện hạ cũng không cấm nàng ra cửa.

Tùy Tùy lại nói một tiếng với Cao ma ma, Cao ma ma vừa nghe là cầu phúc vì điện hạ nhà bà, liền không nói hai lời, còn cầm một lượng bạc ra nhờ Tùy Tùy giúp bà thêm chút hương khói cho chùa.

"Người nhiều tạp nham, cô nương nhớ mang mũ sa rèm cho kín." Cao ma ma dặn dò xong, rồi đi an bài xe ngựa cùng người và hộ vệ.