Họa Quốc - Thức Yến

Quyển 2 - Chương 70: ۵ Hồi 17: Áo giáp ra trận (3) ۵




Yên vương trẻ tuổi, mọi khi vững vàng lão luyện, uy nghi tứ hải, nửa đêm tỉnh dậy giữa phòng bướm, nhìn bướm sinh bướm chết, không cười không nói không rằng tựa như một bức tượng gỗ mất đi linh hồn.

Ban ngày... Chàng có chí hướng rất lớn rất lớn, chàng có rất nhiều rất nhiều hoài bão.

Đêm tối... Chàng không nghĩ gì cả, không muốn nghĩ đến gì cả.

"Ngài cho rằng người may mắn nhất và người bất hạnh nhất là ai... Là ngài đó điện hạ." Lời của thái phó văng vẳng bên tai chàng, tựa như lời tiên tri, tựa như lời nguyền rủa của định mệnh.

Ứng nghiệm lên kiếp này, rực rỡ mà tăm tối.

Sau đó nữa, Tạ Trường Yến xuất hiện.

Cái tên này lọt vào mắt chàng ngay tức thì giữa danh sách khuê tú dài thườn thượt của Tạ thị.

Đầu óc chàng phản ứng chậm nửa nhịp mới nhận ra: ồ, là con gái của Tạ tướng quân à. Nếu phải cưới con gái Tạ gia thì tại sao không chọn nàng ấy?

Nàng là con gái của ân nhân, tuổi tác cũng phù hợp. Gọi vào kinh rồi từ từ dạy dỗ, sau này sẽ có thêm một người tiếp sức.

Một ý niệm của chàng, mười hai năm biến chuyển giống như bánh xe răng cưa trên cơ quan, gặp nhau tại một điểm, sau đó, một tiếng răng rắc, cánh cửa vận mệnh không thể chối cãi mở ra lần nữa, cuối cùng chàng và nàng đứng trên cùng một con đường.

Nhưng nàng còn nhỏ như thế, ngây thơ vô ưu vô lo như thế, biết toả sáng theo cách của mình.



Lại quật cường như thế, dám đòi lấy tình yêu của quân vương, không đòi được thì bỏ đi, hùng hổ và dứt khoát.

Trái lại khiến chàng không thể đến gần, không thể cách xa, cuối cùng biến thành không nỡ.

Nhưng trong từ điển đế vương của chàng, từ đầu tiên bị Phong Nhạc Thiên gạch đi là "không nỡ".

Chàng đã học được cách chấp nhận số mệnh từ lâu.

Lúc phụ vương xuất gia, chàng phẫn nộ, buồn bã, đau khổ vô cùng... Cuối cùng, chấp nhận.

Lúc thái phó chết thảm ngoài ý muốn, chàng nổi giận, nóng nảy, thậm chí muốn cầm kiếm đi giết người một lần nữa... Cuối cùng, chấp nhận.

Phong Tiểu Nhã vì cứu Thu Khương mà người không ra người ma không ra ma, thoái chí khó lòng vựt dậy, chàng khuyên giải, cảnh cáo, thậm chí còn phá lệ đánh y một trận... Cuối cùng, vẫn chấp nhận...

Thân là đế vương vốn dĩ không có thứ gì không thể buông, không có người nào không thể từ bỏ.

Người thân, ân sư, trọng thần, bạn thân, trơ mắt nhìn mình mất đi từng người một.

Vậy lần này cũng bắt đầu sắp mất đi Tạ Trường Yến ư?

Chương Hoa lặng nhìn cánh bướm trên cửa sổ lưu ly rồi chợt nhúc nhích.

Chàng dời cây thang trong góc qua, gác lên cửa sổ lộ thiên rồi leo lên.

Bươm bướm bị kinh động vội đập cánh bay đi.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên mặt chàng, loang lổ mà sặc sỡ.

"Rầm!"

Tiếng động lớn vang lên trong phòng bướm tĩnh lặng, mảnh vỡ lưu ly rơi tứ tung. Ánh nắng ùa vào mang theo cơn gió tự do.

Những chú bướm lập tức bay theo gió, từ cửa sổ trên nóc bay ra ngoài...

"Đập nát rồi? Thế, thế phòng bướm không còn nữa hả?!" Như Ý biết tin ngỡ ngàng đến mức nhảy khỏi giường.

"Phòng bướm vẫn còn, nhưng sau này bướm thoát kén ra ngoài thì để mặc chúng bay đi, không còn nuôi trong phòng nữa." Như Ý vừa trực ban quay về, nét mặt mệt mỏi bê một thùng nước ấm qua, cởi giày rồi bắt đầu ngâm chân.



"Nói vậy là sau này bệ hạ không nuôi bướm nữa?"

"Không biết, bệ hạ không nói gì cả..." Cát Tường tựa lên đệm lót nhưng bị Như Ý xông qua giành mất.

"Chuyện lớn thế mà đệ còn tâm trạng ngâm chân hả?!" Như Ý trừng to mắt.

Cát Tường bất lực nhìn hắn: "Không thì sao? Ta đi kéo Tạ cô nương về giúp bệ hạ? Ôm chân cô ấy khóc lóc cầu xin cô ấy đừng đi? Nói với cô ấy là bởi cô ấy bỏ đi nên bệ hạ u sầu, dở luôn cả phòng bướm hả?"

"Cái gì! Đệ nói chuyện này có liên quan đến Tạ Trường Yến? Còn nữa, Tạ Trường Yến đi rồi á? Đi khi nào?"

"Đi rồi, lúc sáng sớm."

"Sao ta không biết gì hết vậy? Các người bắt tay nhau cô lập ta phải không?"

"Ngày nào huynh cũng bận lấy danh nghĩa đi thử món ở Ngự Thiện Phòng để ăn những món ngon trong thực đơn của Tạ Trường Yến, làm gì còn tâm trạng lo chuyện khác."

Như Ý đỏ mặt: "Không, không hề..."

"Bụng mập ra một vòng rồi kìa."

"Thật á?!" Như Ý quay người đi soi gương.

Cát Tường không thèm ngâm chân nữa, ngã ra định ngủ nhưng lại bị Như Ý gọi dậy: "Khoan khoan đừng có ngủ, đệ nói bệ hạ dở phòng bướm là vì Tạ Trường Yến đi, thật vậy hả? Bệ hạ thích nàng ta thật đấy à?"

"Không thích cô ấy thì chẳng lẽ thích huynh?" Cát Tường ậm ừ đáp.

Mặt Như Ý đỏ ừng: "Ta, ta, còn lâu mới, mới..."

"Bớt mơ tưởng đi. Cho dù không có Tạ cô nương cũng còn Tiết Thái kia kìa. Không tới lượt huynh đâu..."

"Cái gì? Đệ nói ai cơ? Thằng quỷ nhỏ của Bích quốc đó hả? Đệ nói rõ ràng cho ta nghe xem nào. Đừng có ngủ nữa Cát Tường! Cát Tường! Mau ngồi dậy!!"

Mùng một tháng sáu năm Hoa Trinh thứ năm, đồn rằng Yên vương dở phòng bướm để tự suy ngẫm.

Mà Như Ý công công, ừm, vẫn rầu rĩ như ngày nào.

Cùng lúc đó, Tạ Trường Yến đang đứng trên mũi tàu, hưởng thụ cảm giác cơn gió biển táp lên mặt, thoả mãn nhắm mắt lại.



Tia nắng đầu hạ giống như một chiếc lược thấm nước làm tươi mới vạn vật mà đồng thời cũng làm bật lên lớp sáng long lanh trong vắt.

Mèo vàng của Mạnh Bất Ly trở mình một cách lười nhác trên boong tàu, phơi bụng dưới nắng nhưng chợt hoảng sợ vụt dậy, nhìn về phía chim biển đang đậu trên cột buồm. Nó tức khắc muốn phi thân đi tóm nhưng quên mất mình đã là mèo trung niên béo ú, thế là trượt chân một cái té xuống.

Rơi vào tay Mạnh Bất Ly vừa lúc bay đến cứu giá.

Tạ Trường Yến thấy thế thì phì cười thành tiếng. Nàng giơ tay sờ cây trâm gỗ mun trên búi tóc, thầm nói: cha, mẹ, con xuất phát đây. Cha mẹ đừng lo, dù chưa rõ mưa gió trên biển ra sao nhưng con đã có một con tàu tốt nhất thời nay.

Vậy nên nàng không sợ gì cả.

Nàng khởi hành, mang theo lời chúc phúc và niềm tin lên đường.