Cây trâm bằng vàng ròng, trên đầu khảm một viên hổ phách hình giọt nước, màu da cam, bên trong là một hạt giống thược dược.
Một cây trâm như vậy được xem là rất có lòng rồi.
Hồ Trí Nhân nói: "Ban đầu định tìm hổ phách có cánh hoa thược dược nhưng không có..."
"Như vậy cũng được mà." Tạ Trường Yến bất ngờ nhìn hạt giống trong hổ phách, "So với hoa đã thành hình thì ta thích hạt giống chứa đựng vô số khả năng hơn. Nhìn hạt này có thể tưởng tượng ra cả trăm cánh hoa khác nhau."
Sự áy náy của Hồ Trí Nhân lập tức biến thành vui mừng. Ánh mắt hắn nhìn Tạ Trường Yến sáng rực, trong đầu cô gái này chứa đầy những suy nghĩ kỳ quái, thần kỳ đến mức có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ và thanh thản.
May là bệ hạ buông tha cho nàng.
Thật sự không tưởng tượng nổi, một người thú vị sôi nổi thế này bị nhốt trong thâm cung nội uyển sẽ trở nên thế nào.
Nàng nên vui vẻ, vô ưu vô lo, thoải mái tung bay ở bên ngoài như thế này, những nơi nàng bay qua, cảnh sắc trở nên tươi sáng biết bao. harry potter fanfic
Còn hắn, hắn muốn làm một người bảo hộ, bầu bạn với nàng, theo sau nàng, bảo vệ nàng.
Nam giới tặng trâm cài cho nữ nhi chính là để bày tỏ tình ý.
Nàng sẽ chấp nhận chứ?
Bàn tay của Hồ Trí Nhân bất giác nắm chặt, hắn cảm thấy trái tim mình còn đập nhanh hơn trước khi tặng quà. Từ nhỏ hắn đã đi theo thúc phụ Hồ Cửu Tiên, được người giàu có số một thiên hạ đích thân chỉ điểm, được cho là người kế thừa có thiên phú nhất, từ năm sáu tuổi đã bắt đầu xử lý sự vụ trong gia tộc, mười sáu tuổi trở thành người chưởng quyền của Hồ gia ở Yên quốc. Người đã đi qua không biết bao nhiêu sóng gió thế mà vẫn thấy căng thẳng.
Hắn nín thở nhìn Tạ Trường Yến.
Ánh mắt Tạ Trường Yến dời khỏi viên hổ phách, nhìn sang hắn, nở nụ cười: "Ta rất thích cây trâm này! Cảm ơn Hồ huynh!"
Hồ Trí Nhân thở phào nhẹ nhõm, đang định đáp lời thì Tạ Trường Yến nói tiếp: "Nhưng mà, trâm cài lúc cập kê mẹ ta đã chọn sẵn rồi. Đó là vật định tình của cha tặng cho bà ấy năm xưa, e là không thể thay đổi..."
Nụ cười của Hồ Trí Nhân đông cứng lại: "Thế à... cũng đúng..."
"Nhưng muội sẽ giữ gìn thật kỹ cây trâm này, cảm ơn Hồ huynh."
Hồ Trí Nhân siết chặt tay, quyết định tiếp tục kiên trì: "Trâm cài là để đeo, nếu để nó phủ bụi trong hộp há chẳng phải rất tiếc? Hy vọng có một ngày có thể thấy muội... đeo nó."
Tạ Trường Yến càng cười tươi hơn: "Được. Đợi muội kết thúc chuyến đi này, nếu như có duyên sẽ đeo nó."
Còn bây giờ ta không có lòng dạ để nghĩ về nó, mong huynh thứ lỗi.
Chúng ta đều là người thông minh, lời không chỉ rõ nhưng cũng đủ hiểu lòng nhau.
Hồ Trí Nhân có được câu trả lời, cõi lòng hơi nhẹ nhõm. Tuy Tạ Trường Yến từ chối nhưng cũng để lại chút hy vọng. Hắn hối hận nghĩ, sớm quá, cây trâm này đáng lẽ nên chờ nàng hoàn thành du ký rồi hãy mang tặng. Khi đó, nàng chơi đủ rồi, mệt rồi, chim mỏi về rừng, hắn bày tỏ lòng mình thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn.
Hắn vẫn còn hấp tấp quá. Chẳng trách đến thăm thúc phụ dịp tết, tuy một năm qua thành tích hắn nổi bật nhưng thúc phụ vẫn bảo hắn cần tiếp tục rèn luyện.
Ngay lúc này, một người chợt vén rèm cửa ra, mang theo gió lạnh từ ngoài đi vào, chưa gì đã hừ lạnh một tiếng.
Hồ Trí Nhân ngỡ ngàng nhìn đối phương, không dám tin thư phường của nhà mình mà lại có người ngoài tự tiện xông vào, càng khó tin hơn là người vô lễ này còn trừng mắt với hắn, xem chừng còn tức giận hơn hắn.
Tạ Trường Yến nhìn thấy người vừa đến, ngạc nhiên vô cùng: "Á, sao... ngài đến đây?"
Ánh mắt người nọ dừng trên cây trâm hổ phách trong tay nàng, cười lạnh: "Tặng quà chứ gì. Sao nào, cho hắn tặng quà mà không cho ta tặng à?"
Mặt Hồ Trí Nhân thoắt cái đỏ bừng, trong lòng càng khó hiểu hơn: người này tuổi chừng mười hai mười ba, trông như Thiện Tài đồng tử trên tranh tết, lẽ nào là tình địch của mình?
Tạ Trường Yến không nhịn được cười: "Thế quà đâu?"
"Đi theo ta." Người đó quay người bỏ đi.
Tạ Trường Yến chắp tay cáo từ Hồ Trí Nhân rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Bấy giờ A Thành mới rụt rè đi vào, sợ sệt nói: "Công tử..."
Hồ Trí Nhân không vui: "Đã nói là lúc ta và Tạ cô nương nói chuyện không cho phép làm phiền. Sao lại để người ngoài xông vào thế kia?"
"Người đó, người đó là... thiên sứ... trong cung đến."
Hồ Trí Nhân giật mình.
Vị thiên sứ này đương nhiên là Như Ý.
Như Ý bước nhanh phía trước, Tạ Trường Yến chậm rãi theo sau. Nàng dáng cao bước cũng nhanh, đôi chân ngắn của Như Ý bước hai bước thì một bước của nàng đã đuổi kịp.
Đi một lúc, Như Ý thấy mất hứng bèn đi chậm lại, quay đầu lườm nàng: "Chả ra thể thống gì!"
Tạ Trường Yến phì cười, ngoan ngoãn đáp: "Vâng."
"Thanh thiên bạch nhật mà ở riêng với nam nhân trong phòng, chẳng ra thể thống gì."
"Vâng."
"Nhận bừa quà của nam nhân, mà còn là thứ riêng tư như trâm cài, chẳng ra thể thống gì!"
"Vâng."
"Một cây trâm hổ phách thôi mà vui cỡ đó, cái nhìn hạn hẹp, đáng chỉ trích!"
"Vâng."
"Ngươi rời xa bệ hạ rồi cũng không cần hạ mình đi làm vợ thương nhân chứ? Loại người ti tiện đó..."
Tạ Trường Yến đang cười vui vẻ đáp lời thì nghe thế bỗng bước lên một bước, đứng ngay trước mặt Như Ý.
Như Ý hú hồn: "Làm, làm gì hả?"
Tạ Trường Yến giơ tay so ngang tầm mắt hắn: "Hai năm không gặp, công công cao rồi."
"Thật, thật hả?" Như Ý mừng rỡ.
"Thật, mắt cao thế kia, chẳng nhìn thấy ai cả."
Như Ý nghe ra ý cười nhạo của nàng, lập tức nổi giận: "Ngươi cười ta là chó hả? Lý nào lại thế!"
Tạ Trường Yến thân thiết véo mặt hắn: "Mắt nhìn lên là người, nhìn xuống là kiến. Công công ở vị trí càng cao càng nên cúi xuống để nhìn rõ chúng sinh."
Như Ý ngẩn người, gương mặt bé bé tròn tròn đỏ ửng lên: "Ngươi, ngươi... không cần ngươi dạy ta!"
Hắn đẩy tay Tạ Trường Yến ra, phất tay áo bỏ đi, đi được mấy bước rồi quay đầu quát nàng: "Còn không mau đi theo?"
Tạ Trường Yến mỉm cười đi theo.
Hai năm không gặp, Như Ý không thay đổi chút nào, vẫn kiêu căng hống hách như xưa. Gặp lại hắn như nhìn thấy Ngọc Kinh trong những năm tháng đó, từng li từng tí đều là hồi ức quý báu.
Thật tốt quá, hắn không thay đổi gì cả.
Năm tháng bình yên hiện trên gương mặt non nớt chưa trải phong sương của hắn, để nàng được biết người đó vẫn bình an thuận lợi.
Để nàng không thể nào nổi giận.
Để nàng vì thế mà mừng vui.
Tạ Trường Yến hơi lười nhác, thong thả theo Như Ý đến bãi biển.
Sau đó, nàng nhìn thấy một chiếc thuyền màu đỏ.
Thân không lớn nhưng vì cả bãi biển chỉ có mỗi chiếc thuyền này, màu thuyền lại nổi bật nên nhìn một cái là thấy ngay.
Tạ Trường Yến theo Công Thâu Oa lâu ngày nên mưa dầm thấm đất, không còn lơ mơ như hồi xưa. Nàng ngay lập tức nhìn ra đặc điểm của con thuyền này: đáy bằng đầu vuông, chiều cao theo khuôn ngắn, mạn khô thấp (*), lắp nhiều cột buồm, là một chiếc thuyền máy dạng nhỏ.
(*) Chiều cao theo khuôn là khoảng cách từ sống tàu đến boong cao nhất của tàu.
Mạn khô là khoảng cách thẳng đứng đo tại mạn ở giữa tàu đến mặt nước.
Như Ý dừng chân trước đầu thuyền, quay người nhìn nàng, khôi phục vẻ mặt đắc ý, nói: "Đây là quà mừng của Cầu Lỗ Quán dâng lên năm nay, kết cấu, à thì, rất là tốt. Còn phần đầu, ừm, phần đáy, thân, thân..."