Họa Quốc - Thức Yến

Chương 5: ۵ Hồi 1: Đế muội quy tỷ (4) ۵




Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

"Ngũ bá đã nói với con những gì? Từ khi con quay về tâm trí cứ để đâu đâu."

"Ngũ bá bá nói con không hiểu thuật dùng người, khó đảm đương ngôi vị hoàng hậu."

Hàng mi Trịnh thị run rẩy, sau đó mỉm cười: "Theo lý mà nói, ngũ bá là thầy của con, mẹ không nên phản bác lời của ông ấy nhưng Vãn Vãn à, hoàng hậu không nhất thiết phải tinh thông thuật dùng người."

Tạ Trường Yến mở to mắt.

"Đế Ất quy muội, kỳ quân chi duệ, bất tri kỳ đệ tri duệ lương, nguyệt cơ vọng, cát. Vãn Vãn con có biết câu này có ý gì không?"

"Biết ạ. Nói rằng năm đó cha của Trụ Vương gả muội muội cho Châu Văn vương, phục sức của vương hậu đơn giản mộc mạc, còn chẳng hoa lệ bằng những người bồi giá."

"Đúng vậy. Thế nên ý của quẻ bói này chính là làm vợ người ta không cần phải a dua lấy lòng, cũng không cần phải tự giữ lấy thanh cao quyền quý. Nhu thuận công chính, khiêm tốn đối đãi, đấy là đạo của người làm hoàng hậu."

Tạ Trường Yến suy tư.

"Từ thời Tần đến nay, tuy rằng bách tính đều tôn kính hoàng hậu nhưng hoàng hậu thật sự mang tiếng thơm từ đời này sang đời khác chỉ có hai người, một là hoàng hậu của Hán Văn Đế Đậu Y Phòng, hai là m Lệ Hoa của Hán Quang Vũ Đế. Tại sao ư? Vì họ phẩm cách khoan dung, quang minh lỗi lạc." Trịnh thị cởi giày lên giường ngồi cùng con gái, "Nhìn lại Lữ hậu của Cao Tổ mà xem, lâm triều xưng chế, chưởng quyền mười sáu năm, không có mưu mô ư? Kém thông minh ư? Người đời sau nói về bà ta như thế nào?"

"Lòng dạ tàn nhẫn, bản tính đa nghi. Tiêu diệt Tề Diệu, người lợn Thích Cơ.

 

"Phải. Chưa nói đến người đời sau, đến cả phu quân cũng chán ghét bà ta. Con trai bà ta cũng vạch trần 'không phải hành vi của con người'. Vãn Vãn cảm thấy cuộc đời của bà ta sống có vui vẻ hay không?"

Tạ Trường Yến lắc đầu.

"Mười lăm tuổi mẹ gả vào Tạ gia, cha con thường xuyên dẫn binh bên ngoài, mấy năm mới gặp mặt một lần. Nếu mẹ dùng mưu chắc có thể chuyển đến Tân Châu đoàn tụ với ông ấy, nhưng mẹ kính trọng lòng trung với nước của ông ấy, không nhẫn tâm vì lòng ích kỷ mà bôi nhọ sự thanh liêm của ông ấy. Cứ như thế, năm năm trôi qua."

Tạ Trường Yến sững sờ, vào khoảnh khắc ấy, ngàn vạn cảm xúc đen xen trong lòng nàng.

Nhưng nét mặt Trịnh thị vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay: "Cha con không may gặp nạn, tộc trưởng cho phép mẹ tái giá nhưng mẹ từ chối. Vì sao ư?"

Khéo mắt Tạ Trường Yến ửng đỏ: "Mẹ là vì con gái..."

"Là vì con, cũng là vì khí tiết. Không sai, mẹ không có mưu, cũng chẳng màng đến mưu. Nhưng những gì mẹ làm trong suốt mười hai năm qua, dưới sự tôn kính tán thưởng và giúp đỡ của người trong tộc, để con được ăn no mặc ấm, bình an vô sự, thuận lợi trưởng thành." Trịnh thị xoa đầu Tạ Trường Yến, cảm khái nói, "Con gái, đời người, được mất được mất, chuyện gì cũng tính kế, làm sao có thể tính cho hết đây? Chỉ cần con có chí hướng, có đạo đức, lòng nhân từ, sao còn phải sợ người khác?"

Tạ Trường Yến tỉnh ngộ, ngồi dậy quỳ bái: "Con gái hiểu rồi, cảm ơn mẹ đã chỉ bảo."

"Hiểu thật rồi?"

"Vâng ạ. Môn kỳ nghệ của ngũ bá bá, à không, môn mưu nghệ, con sẽ nghiêm túc nghe giảng, như con thuyền đi trên biển, mặc cho có sóng dâng cuồn cuộn, trong lòng đã có Định Hải Thần Châm rồi."

Ánh lửa chao động phản chiếu trong đôi mắt Tạ Trường Yến, lấp lánh sáng tỏ.

Tuyết tan gió cũng ấm dần, hoa cỏ sinh sôi nảy nở, chim chóc bay lượn.



Ngày ba tháng ba, mùa hoa thược dược nở rộ, Tạ Trường Yến lại thêm một tuổi.

Mà hôm nay, thiên sứ của Yên vương đã đến Ẩn Châu.

Lúc Tạ Trường Yến theo Trịnh thị ra đến sảnh tiếp khách, Tạ Hoài Dung đang mời trà thiên sứ. Tạ Trường Yến vừa trông thấy người đó, nàng giật cả mình...

Hắn mặc áo bào đỏ cổ tròn tay áo hẹp, hai bàn tay mũm mĩm đang bưng chén trà lên uống, chén trà giơ lên che hết nửa khuôn mặt, chỉ chừa lại đôi mắt to đen láy trông cực kỳ sinh động.

"Còn nhỏ thế!" Đây là ý nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu Tạ Trường Yến.

"Có vẻ y còn nhỏ tuổi hơn ta, nhưng áo bào đỏ thuộc hàng ngũ phẩm, y còn nhỏ vậy mà làm tới quan ngũ phẩm rồi cơ á?" Đây là suy nghĩ thứ hai của Tạ Trường Yến.

"Nghe nói bên cạnh bệ hạ có một đôi tiểu thái giám song sinh rất đắc sủng tên là Như Ý Cát Tường, vị này chắc không phải là một trong hai người đó chứ?" Tạ Trường Yến đang nghĩ vậy thì thấy Tạ Hoài Dung quay sang nói với mình: "Trường Yến, vị này là Như Ý công công, đến để tuyên đọc thánh chỉ."

Là hắn thật à!

Như Ý bỏ chén trà xuống, hiện ra khuôn mặt hoàn chỉnh, mắt ngọc mày ngài, phấn điêu ngọc trác. Thế là, lời đồn Yên Vương thích tiểu đồng lại bất chợt hiện lên trong đầu nàng.

Tạ Trường Yến vội vàng cúi đầu, không để lộ cảm xúc thật sự trên mặt.

So với nàng, Như Ý láo xược hơn nhiều. Hắn đánh giá Tạ Trường Yến từ đầu tới chân, ánh mắt kỳ lạ như chẳng đáng để ý. Tạ Trường Yến khom người hành lễ với hắn, hắn cũng ngạo nghễ nhận lễ, chẳng thèm đáp lại.

Tiếp đó, hắn rút một cuộn thánh chỉ vàng trong tay áo ra, đọc: "Tạ Trường Yến nghe chỉ. Phong hóa chi cơ, phu... ừm, phò! Ừ, phò tá hậu cung, căn bản nhân luận, trọng, trọng, trọng ở... mẫu nghi. Thiên địa định vị, cũng là cốt vĩnh hằng của bậc Đế vương. Lập làm hoàng hậu, đúng đúng đúng..."

Tạ Tri Vi bên cạnh nhỏ giọng nhắc: "Mẫu mực."

Như Ý lườm hắn một cái, tiếp tục đọc: "Mẫu mực, lễ nghi. Chọn Hạc Công làm thầy, chọn ngày gần nhất vào kinh thụ học, khâm thử."

Tạ Trường Yến vừa buồn cười vừa bất ngờ. Buồn cười là vì đường đường thiên sứ của bệ hạ mà đọc chữ trên thánh chỉ không chạy. Còn bất ngờ là vì theo ý của bệ hạ, nàng phải lập tức tiến kinh, còn chọn sẵn cho nàng một người thầy. Hạc Công, Hạc Công là ai?

Biểu cảm trên mặt Tạ Hoài Dung trở nên nặng trĩu, ông ấy mời Như Ý sang bên cạnh nói: "Công công, xin công công chỉ điểm, tại sao bệ hạ muốn Trường Yến vào kinh ngay lúc này?"

Như Ý hậm hực thu thánh chỉ lại, không thèm trả lời.

Tạ Tri Vi mang một chiếc hộp gấm ra, Tạ Hoài Dung nhét hộp vào tay Như Ý: "Vùng quê hẻo lánh như Ẩn Châu không có đặc sản gì. Đây là ngọc trai khai thác dưới lớp san hô, khá là đẹp mắt. Xin công công hãy nhận cho."

Như Ý đẩy trả chiếc hộp lại cho ông ấy: "Ý của bệ hạ nô làm sao mà biết? Nghe chỉ là được rồi."

Tạ Hoài Dung đành thôi.

Như Ý không nán lại lâu, đọc xong thánh chỉ thì ra về ngay. Trước khi đi còn nhìn Tạ Trường Yến bằng ánh mắt dò xét, bao hàm chút coi thường làm Tạ Trường Yến cảm thấy rất không thoải mái.

Tiễn thiên sứ ra về, Tạ Hoài Dung lặng thinh, hồi lâu sau mới ngẩng lên nhìn Tạ Trường Yến: "Mặc dù thời gian sớm hơn dự kiến hai năm nhưng sớm ngày đến Ngọc Kinh để quen thuộc hoàn cảnh cũng tốt. Vả lại được bái Hạc Công làm thầy là tạo hóa của con đấy Trường Yến."

"Ngũ bá bá, Hạc Công là ai thế ạ?"

Tạ Hoài Dung không đáp, Trịnh thị nóng ruột lên tiếng: "Tuy rằng Hạc Công tài trí hơn người nhưng phẩm hạnh không tốt. Để ngài ấy dạy dỗ đế hậu không hợp với lễ nghi."

Tạ Trường Yến nghe vậy càng tò mò hơn, nàng kéo tay áo bà ấy hỏi: "Ngài ấy rốt cuộc là ai vậy mẹ?"

Trịnh thị lưỡng lự giây lát, thở dài nói: "Ngài ấy là con trai của Phong thừa tướng, Phong Tiểu Nhã."



"Á." Tiếng á này của Tạ Trường Yến không phải vì Phong Tiểu Nhã mà vì Phong thừa tướng. Nếu có người hỏi người có danh vọng nhất ở Yên quốc là ai thì đó chắc chắn là trọng thần lưỡng triều Phong Nhạc Thiên. Ông ấy là thừa tướng của thời thái thượng hoàng, sau khi thái thượng hoàng xuất gia, ông ấy lại tiếp tục phò tá tân đế Chương Hoa, chấn chỉnh biên phòng, chỉnh đốn trị an, duy trì thái bình thịnh thế. Mà một điểm khiến ông ấy được nhân dân ca tụng là không cho con cháu trong tộc ra triều làm quan. Vì vậy, gia tộc Phong thị không còn người thứ hai làm quan trong triều, thanh liêm hiếm có.

Trịnh thị thấy con gái tò mò bèn nói tiếp: "Phong thừa tướng chỉ có một đứa con trai, thế mà thể chất không tốt, vừa sinh ra đã mắc chứng tiêu xương."

"Chứng tiêu xương là gì ạ?"

"Chính là xương cốt không thể sinh trưởng bình thường. Tuổi tác càng tăng các khớp xương càng to ra, xuất hiện độ cong không đồng đều khiến hành động khó khăn, sống chung với cơn đau mỗi giờ mỗi khắc."

Tạ Trường Yến sửng sốt: "Vậy bây giờ Phong Tiểu Nhã..."

"Lúc chào đời, đại phu quả quyết sống không quá mười tuổi, vào năm ngài ấy mười tuổi, cận kề cái chết. Bánh tính nghe tin con trai độc nhất của thừa tướng đại nhân gặp chuyện bèn kéo nhau đến Hạnh Xuyên nhân lễ Băng Đăng ngày mười hai tháng mười hai thả đèn Khổng Minh, cầu phúc cho ngài ấy. Đêm hôm đó, hàng ngàn người hưởng ứng."

Tạ Trường Yến nghe đến nhập tâm.

"Thần kỳ thay, ngài ấy thật sự vượt qua được đêm đó. Phong đại nhân còn tìm cao thủ võ học về dạy võ công cho ngài ấy. Tránh được một kiếp lại thành một thân công phu, cũng nhờ đó ngài ấy sống đến hôm nay, mười năm tròn trĩnh."

"Hai mươi tuổi? Vậy thầy của con đúng là hơi trẻ..."

"Có lẽ vì đã sớm nhìn thấu sinh tử nên luôn hưởng lạc thú trước mắt..." Trịnh thị cảm khái, "Trong Thảo Mộc Cư của ngài ấy toàn là tuyệt sắc giai nhân tìm về từ khắp thiên hạ. Ngọc Kinh lưu truyền một câu châm biếm: Hạc đến mau mau đóng cửa, cô nương chớ hoài mong ngóng, ngóng ơi ngóng à, ôi chao, phải từ biệt mẹ cha."

Tạ Trường Yến phì cười.

Mặt Trịnh thị đầy vẻ lo âu: "Ngụ ý khuyên răn các cô nương tránh xa ngài ấy một chút, đừng để ngài ấy nhìn trúng mà dẫn về Thảo Mộc Cư. Người như vậy sao có thể làm thầy ngày ngày đối mặt với con chứ?"

Tạ Trường Yến lại bật cười.

"Vậy nên, để tránh những lời đàm tiếu không đáng, khẩn xin ngũ bá dâng thư đến bệ hạ, xin ngài đổi một người thầy khác." Trịnh thị nói xong thì khom người bái.

Tạ Hoài Dung nhìn sang Tạ Trường Yến: "Trường Yến, con nghĩ sao?"

Tạ Trường Yến nói: "Mẹ cho rằng bệ hạ là người như thế nào?"

Trịnh thị ngạc nhiên, đáp: "Bệ hạ thiên phú anh tài, bày mưu lập kế, là một vị minh quân."

"Vậy mẹ cho rằng minh quân như ngài không biết điểm xấu của người này, không màng mặt mũi của cung đình, sẽ sắp xếp không thỏa đáng để lại hậu họa ư?"

Trịnh thị giật mình.

Tạ Trường Yến khoác tay bà ấy nói: "Nếu con theo học mà cảm thấy người này không ổn, nói hươu nói vượn thì đành thôi đi. Bấy giờ, chỉ nghe lời đồn đoán mà thấp thỏm không yên, để ngũ bá bá dâng thư lên thì bệ hạ sẽ nhìn nhận con như thế nào? Hạc Công sẽ coi con ra sao? Đến lúc con đến Ngọc Kinh, cô thân một mình, bị bệ hạ và Hạc Công chán ghét thì phải làm sao?"

Sắc mặt Trịnh thị tái nhợt, ánh mắt nhìn Tạ Trường Yến tràn ngập sự ngỡ ngàng.

Tạ Trường Yến tươi cười đứng dậy, đôi mắt đen tuyền trong sáng tô điểm thêm sắc màu cho gương mặt còn non nớt của nàng. Hiện tại nhìn lại dường như quá khác biệt so với nửa năm trước, nhìn kỹ hơn nữa, hình như nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Hồi tưởng lại cảnh tượng nàng bừng tỉnh lúc nửa đêm vừa khóc vừa nói Tạ Hoài Dung chê nàng không có mưu, tựa như đã cách cả một đời...

NNPH lảm nhảm:

T cảm thấy Phong Tiểu Nhã là một trong số ít người luận về cơ trí có thể đứng ngang hàng với Cơ Anh. Tiếc là trong hệ liệt này hai người không có cơ hội gặp nhau.:((